Ai là bé thỏ của Wan nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hiểu là động lực nào đã cho cậu lá gan book taxi về dorm lúc 12h30 tối, cũng không quan tâm lắm là trái tim bé nhỏ của Seulgi mới gọi tới bị cậu dập máy ngang có tổn thương lắm không, chỉ biết ý nghĩ duy nhất trong đầu mình khi ấy là muốn gặp chị, sau đó thì, ừm, cậu chưa nghĩ đến đó, nhưng mà ôm chị vào lòng chút thôi cũng được.

Đứng trước cửa dorm, Seungwan nghĩ bộ dạng mình bây giờ hẳn là lấm lét chẳng khác gì ăn trộm. Ừ cậu biết đây là nhà cậu, cơ mà hai tay cậu cứ túa mồ hôi mãi thế này cậu cũng đâu có cách nào.

Seungwan quẹt quẹt tay vào ống quần một lúc, rồi lại đổi ý, không bấm vân tay nữa mà nhấn chuông cửa.

Bây giờ là một giờ mười phút sáng, bình thường thì giờ này chị chưa ngủ đâu và cậu thì cần thời gian để thở cái đã, giờ mở cửa vào luôn chắc cậu hụt hơi chết. Seungwan để quyền quyết định lại cho Joohyun, nếu chị mở cửa, cậu sẽ vào, còn nếu chị ngủ rồi hoặc là vì lí do an toàn hay gì đó mà không muốn để ý tới chuông cửa lúc nửa đêm, cậu sẽ về nhà.

Ấy vậy mà ngoài mong đợi (hoặc đúng là như mong đợi?) của Seungwan, cửa nhà được mở ra rất nhanh.

Joohyun vừa đi ra hành lang định tắt đèn, thì đã nghe thấy chuông reo. Cho dù là bảo an ở chung cư này thì tốt thật đấy, nhưng có chuông cửa vào lúc nửa đêm thì cũng thật là đáng sợ mà, ai biết đâu được là chuyện gì, cháy chung cư, tội phạm đột nhập, hay là fans cuồng rảnh rỗi? Dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên chị bị làm phiền kiểu này.

Chị hơi nhăn mày, định bụng sẽ liếc qua xem thử là ai, nếu có biến nhất định lui về tử thủ trong phòng, không ngờ vừa nhìn đã thấy chính là bộ dạng lóng ngóng của Seungwan, không chỉ đầu bù tóc rối, mà còn mặc nguyên bộ pyjama ở nhà, chỉ khoác thêm một cái áo rồi trùm khẩu trang lên, kiểu đang ngủ thì bị mẹ kêu ra đầu ngõ mua hạt nêm vậy.

"Seungwan-ah?" Vừa mở cửa, chị đã ngạc nhiên hỏi luôn "Sao không vào? Em làm gì mà như bị ma đuổi th..."

Lời còn chưa dứt, trước mắt chị đã đột nhiên nhoáng lên một cái, Seungwan đột nhiên lấn tới, dùng chân đóng cửa, rồi ép chị vào tường, một tay đỡ sau gáy chị. Joohyun còn chưa kịp định thần, thì môi cậu đã lấp lên môi chị.

Không thở được.

Nếu nói thần kinh của Seungwan vẫn luôn căng như dây đàn từ lúc xem xong teaser, thì giây phút Joohyun mở cửa, nó đứt tung lập tức.

Joohyun của cậu vậy mà mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, khăn tắm còn quàng trên vai, và bộ đồ ngủ chị đang mặc trùng hợp sao mà lại chính là một cặp với bộ của cậu. Hình ảnh chị trước mặt cậu bỗng hòa thành một với hình ảnh trên teaser. Nhưng mà, bây giờ, là của riêng cậu

"Sao vậy, Wan-ah?" Joohyun thở hắt ra, tựa trán vào trán Seungwan

"Em nhớ chị" Cậu thì thầm, sau đó vùi đầu vào cổ chị "Rất muốn gặp chị, nên liền đến gặp chị"

"Nói ngốc gì vậy, còn chưa đầy ba giờ nữa" Chị bật cười. Lúc cậu vừa về đến nhà đã nhắn tin cho chị nói mình rất hồi hộp mong chờ teaser tối nay đó, chị khi ấy cũng đột nhiên rất muốn nhìn thấy cậu, cho nên liền video cho cậu

"Nhớ thì nhớ thôi, cần gì phải có lí do chứ" Cậu dụi dụi vai chị, thơm quá, thật muốn cắn một cái

"Ừ" Chị mỉm cười, cưng chiều chải lại mái tóc "Một giờ sáng mà còn chạy sang đây, có biết nguy hiểm lắm không hả?"

"Không biết, chỉ biết là muốn gặp chị thôi"

"Được rồi, nay Seungwan của chúng ta làm sao thế, còn làm nũng với chị cơ"

Seungwan im lặng một lúc, lại vòng tay qua eo, ôm Joohyun sát vào mình

"..."

"Hửm?" Joohyun nhướn mày

"Em ghen đó" Cậu cuối cùng cũng lí nhí

"Ai làm gì cho Seungwanie của chúng ta phải ghen lên rồi?" Chị vẫn giọng cưng chiều "Bấy lâu nay chị vẫn luôn ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm, học cầm kỳ thi họa, rồi đan len, chứ đâu như ai kia đi thả thính hết lượt không chừng một ai như vậy đâu, hửm"

"Chị có"

"Chị không có"

"Chị có"

"Em mới có đó"

"Em không có!"

"Em có"

"Vâng, em có..." Cậu xìu xuống. Không vì lí do gì hết, chỉ là mỗi khi cãi tranh với chị, cậu chưa bao giờ giành được phần thắng. Mà thôi chứ, chị người yêu nhà mình, mình cưng chiều chút có thua thiệt gì đâu

"Vậy xin lỗi chị đi" Joohyun đắc thắng

"Em xin lỗi chị"

"Và...?"

"Từ nay về sau em sẽ không thả thính lung tung nữa..." Cậu bĩu môi làu bàu

"Câu này chị nghe quen lắm, hôm qua em cũng nói vậy, kết quả sáng nay lại gửi cái hình gì cho Yerimie trong group chat đấy?"

"Yerimie mà chị cũng ghen hả"

"Ừ, ai chị cũng ghen hết" Chị vỗ vào mông cậu một cái "Không thích thì cũng phải chịu dần cho quen đi"

"Ai bảo em không thích, em thích nhất là Joohyun ghen vì em đó" Cậu ngẩng dậy, cười tít mắt

"Không có được lấy đó làm cớ để đi thả thính tiếp nghe không?" Chị gõ yêu cho cái vào trán cậu "Chị không thích Seungwan gặp ai cũng tốt như vậy"

"Em tốt nhưng mà em đâu có dễ gần đâu, em có giá lắm đó!" Cậu vội vã hùng hồn phân bua

"Chị không quan tâm, em liệu mà làm đi"

"Vâng..." Cậu lại lần nữa xìu xuống

"Được rồi, trễ lắm rồi, gặp cũng gặp rồi, giờ em về đi"

"Đừng mà chị QAQ" Dù biết là Joohyun đang trêu mình, cậu cũng rất phối hợp mà làm một cái mặt đáng thương ra để diễn cùng chị

Nhìn bộ dáng thê lương đến mức chỉ thiếu một cặp tai cún rũ xuống của Seungwan, Joohyun không khỏi lần nữa bật cười

"Năn nỉ chị đi"

"Năn nỉ Joohyun đó, cho em ở lại đi" Seungwan lần nữa sấn tới ôm ngang eo Joohyun mà lắc qua lắc lại, giọng nũng nịu "Khuya rồi về nhà em sẽ bị mẹ mắng..."

"Vậy lúc trốn đi sao không sợ đi?" Nhìn bộ dạng cậu lúc này thì có thể đoán ra ngay luôn được là cậu vừa kiểu tung chăn bật dậy chạy ra khỏi phòng rồi bay luôn xuống đường gọi taxi rồi chứ đã kịp báo với bố mẹ mới lạ đó

"Giờ em sợ, còn kịp không chị QAQ" Cậu mếu máo "Hơn nữa Seungwanie của chị đáng yêu như này, chị nỡ để Seungwanie đi về một mình bây giờ sao, người xấu sẽ bắt cóc Seungwanie đó, không có Seungwanie, cho chị khóc chết luôn"

Joohyun không nhịn được nữa mà phụt cười

"Hừ, về sau cô mà thử nói với tôi rằng cô không biết aegyo nữa thử xem" Chị đẩy cái gương mặt đáng ghét đang xán đến gần của cậu ra "Này, không cho hôn đâu"

"Cho đi mà"

"Không cho"

"Cho đi mà"

"Kh..."

Môi chị mềm quá, thích thật, cắn miếng.

Má cũng mềm, cũng thích, cũng cắn miếng.

Cổ thì thơm, thích luôn, cắn luôn.

Xương quai xanh...

"Shon Seungwan em là cún sao, lúc nào cũng cắn lung tung" Joohyun nhác thấy tình huống không ổn, vội dùng cả hai tay nâng đầu cậu dậy, nhăn mày

"Em tuổi cún mà chị" Đổi lại nụ cười tít mắt của cậu

"Hừ, càng lớn càng không đàng hoàng"

Chị đẩy cậu ra, nghiêm túc sửa lại cổ áo

Seungwan lẽo đẽo đi theo chị vào phòng khách

"Hửm?" Thấy cậu không có vẻ gì là muốn-về-phòng-mình, Joohyun nhướn nhướn mày phải, đứng lại "Em ngủ trước đi, chị đi uống chút nước rồi sấy tóc đã, không cần chờ chị đâu. Chị mới giặt mền gối của em hôm qua rồi..."

Có một chị người yêu không hiểu phong tình thì phải làm sao đây, online chờ gấp

"Joohyun, chị không nghĩ là em chạy từ nhà bố mẹ sang đây lúc một giờ sáng chỉ để nhìn chị một cái thôi đó chứ?" Cậu bĩu môi, vẻ tủi thân

"Ai thì không chắc chứ em thì dám lắm" Chị không quên trêu cậu "Quý cô họ Shon ngày trước chẳng đích thân chạy từ Seoul đến Daegu chỉ để khoe tôi cái bánh mới làm đấy thôi?"

Seungwan nghĩ nghĩ, hình như có việc đó thật.

Hôm đó cũng như hôm nay vậy, cậu đột nhiên nhớ chị, muốn gặp chị, thế là cứ cầm theo hộp bánh phi thẳng ra tàu điện mua vé đến thẳng nhà chị thôi. Vẻ mặt ngơ ngác của chị lúc ra mở cửa cho cậu khi ấy đến giờ cậu vẫn còn nhớ như in.

Cậu từng nghĩ mình không phải là kiểu người dễ xung động như vậy đâu, chuyện đột nhiên có một ý tưởng gì đó lóe qua đầu rồi nhất định phải làm ngay nghe có vẻ hợp với chị hơn là cậu, thế nhưng mà sự thật thì chính là đã như vậy đó. Có lẽ là chỉ cần chuyện có liên quan đến chị, thì cậu chẳng bao giờ suy nghĩ và hành động được theo lẽ thường.

Nhưng mà, được gặp chị, đồng thời có thêm một ví dụ xuất sắc trong giáo trình dạy tán gái cho Seulgi (mặc dù nó là đứa học trò dạy mãi không thấy nên người trong sự nghiệp giáo dục chỉ có một học sinh của cậu nhưng cậu vẫn chưa bao giờ bỏ rơi nó, cậu chính là đứa bạn tốt như thế đấy), có thể khiến cậu hất mặt lên trời và sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của con bạn suốt hẳn một tuần như vậy, cậu cảm thấy làm gì cũng đáng.

"Dạ vâng..." Cậu thở dài. Quả thật, "chiến thắng trong cuộc đấu võ mồm với Bae Joohyun" luôn là ước mơ xa xỉ ngoài tầm với của cậu đời này.

"Ừm, vậy đi ngủ đi, sáng mai gặp lại nhé"

Seungwan thề là lúc Joohyun quay người đi, cậu đã nhìn thấy chị cố tình liếm môi. Cố tình! Nhất định là cố tình!

"Hyun-ah, em đang ghen đó" Cậu khoanh tay, trịnh trọng nhắc nhở chị về lí do mình đến đây

"Ừm?" Chị lần nữa xoay người lại, khóe môi cong nhẹ "Chị không có chút ấn tượng nào là mình đã làm gì khiến em ghen luôn"

"Chị có"

"Chị không có, em có, em vu oan chị"

"Hôm nay em không có, chị có"

"Chị không có"

"Nếu không có, chị kéo vai áo trễ xuống như vậy làm gì!"

"Nó tự tuột xuống thôi, là do số đo của em to quá đó"

Bộ pyjama chị đang mặc thật ra là của cậu, còn bộ cậu mặc mới là của chị

"Đồ của em với chị cùng size"

"Vậy là do trọng lực rồi" Chị nhún vai, khiến cho vai áo bên trái tuột xuống sâu hơn

Nhìn thấy bờ vai trần trắng nõn, cùng với một mảng da thịt vô cùng lóa mắt mới bị trọng lực vô tình làm cho xuất hiện kia, Seungwan nuốt khan một cái. Chị nhất định là cố ý, cậu thề, một trăm lẻ một phần trăm là cố ý.

Seungwan chưa bao giờ tự nhận mình là người lý trí, cho nên khi định thần lại, thì cậu đã thấy mình lần nữa chiếm lấy môi chị, lần này, là ở trên sofa

Joohyun bị cậu gặm đến nhột, không khỏi cười khúc khích.

Seungwan ngẩng dậy nhìn chị, một lúc rất lâu, mà cũng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, sau đó, cả hai cùng bật cười

"Em không thích chị quyến rũ như vậy trên teaser" Cậu dẩu môi

"Ừ, chị biết mà" Joohyun cười khẽ

"Em cũng thích chị quyến rũ như vậy trên teaser"

"Ừ, chị cũng biết mà"

Sau đó, Seungwan liền nằm trên người Joohyun, giả chết.

Đối với mối quan hệ này, cả hai có rất nhiều suy nghĩ mâu thuẫn. Ví như là, hai người đều thích người mình yêu thể hiện ra được những khía cạnh xuất sắc của bản thân, được lan tỏa sự thu hút đến càng nhiều người, nhưng cũng lại chỉ muốn những khía cạnh đó chỉ thể hiện ra trước mặt mình thôi. Hai người muốn trên thế giới này sẽ có thật nhiều người yêu thương người kia, nhưng rồi lại cũng sẽ có lúc muốn chỉ có mình mình là yêu người kia nhất.

Ví như hôm trước, khi Seungwan ra teaser xong, chị liền mang mền gối của cậu đi giặt, chị muốn đồ vật của cậu phủ lên mùi hương của mình. Hay là hôm nay, khi Joohyun ra teaser xong, cậu liền chỉ muốn bất chấp xông đến bên chị, ôm chị vào lòng, cho dù không thể thể hiện ra được với toàn thế giới, thì cũng khẳng định với chính mình, rằng nữ thần này là của cậu.

"Em thấy chị rất hợp với mèo đó" Cậu thì thầm với cái giọng bất mãn

"Ừm?" Joohyun lại nhướn mày "Giờ lại thích chị giống mèo à?"

"Không, thích chị giống thỏ..."

"Nè, đừng có nói chuyện vào gáy chị, nhột" Chị đưa tay lên véo má cậu một cái

"Joohyunie, em nghĩ kỹ rồi"

Seungwan đột ngột chống hai tay lên, rồi từ trên cao nhìn xuống chị với ánh mắt rất nghiêm túc, khiến chị không khỏi hơi giật mình

"... Hả?"

"Chị giống mèo em cũng thích, nhưng quả nhiên là vẫn thích chị giống thỏ hơn, mèo để cho Sooyoung đi, Ddeulgi nó thích mèo"

"Gì vậy cô nương" Joohyun không khỏi cười phá lên "Sao lại có hai đứa nó ở đây"

"Thì là Ddeulgi thích mèo, nên em thích chị giống thỏ" Cậu ấm ức kể lể "Hôm trước nó ăn vụng bánh của em, nên chúng ta nghỉ chơi với nó đi"

"Nè, khai thật đi, trước khi đến đây em đã uống bao nhiêu lon rồi hả" Chị cưng chiều mà dùng cả hai tay nắm hai bên má cậu kéo ra "Nói năng nhặng xị cả lên"

Seungwan cảm thấy chị nói đúng, mình đúng thật là say

"Em không say rượu đâu, em say chị" Cậu híp mắt

"Yah, tôi miễn nhiễm với mấy cái lời đó rồi"

"Nhưng chị đang đỏ mặt kìa"

"Chị không có"

"Chị có"

"Chị không có"

"Chị rõ ràng là có"

"Em say rồi đấy, đi ngủ sớm đi"

"Không muốn ngủ, muốn thức cơ"

"Vậy thức một mình đi, chị phải đi ngủ dưỡng nhan đây" Nói xong, chị còn toang đẩy cậu ra

"Bae Joohyunie, trễ vai áo câu dẫn em xong còn muốn chạy, em cắn chết chị"

"Yah, em là cún à!"

"Em tuổi con cún"

"Nhưng mà cũng không được tùy tiện cắn người như vậy chứ"

"Em không cắn người, em cắn thỏ"

"Yah Shon Seungwan!"

"Chị xin lỗi vì đã câu dẫn em đi"

"Chị không có"

"Chị có"

"Chị không có"

"Cắn chết chị"

"Chị xin lỗi mà!"

"Muộn rồi"

...

Seungwan che mặt, gục lên bàn bếp, hai tai đỏ đến mức chắc chạm vào cái là nhỏ máu ra luôn được

Trời ạ, tối qua cậu rõ ràng là đâu có uống bia rượu gì đâu, vậy mà cậu đã làm gì kìa. Không chỉ là đêm qua, mà sáng nay lúc vừa dậy cậu còn quấn lấy chị thêm bận nữa, bơ luôn điện thoại mời ăn của Yerim. Trời ạ, cậu có phải là đã quá đáng lắm không? Cậu có làm chị mệt lắm không? Cậu có để lại dấu ở những nơi không nên thấy không? Trời ạ lỡ chị giận cậu thì phải làm sao bây giờ? Cậu vậy mà lại ép chị nói ra mấy lời đáng xấu hổ, như là cái gì mà chị là bé thỏ của Wan gì gì đó...

Shon Seungwan ôm đầu. Nhất định là "Shon Seungwan" đã điều khiển cậu, chứ cậu không phải kiểu không biết tiết chế vậy đâu, thề luôn.

Đã vậy, khi mở điện thoại, đập vào mắt lại còn là bảy cuộc gọi nhỡ của mẹ Shon.

Lúc cậu trình bày rằng mình tối qua có việc nên trở về ký túc xá mà không kịp nói với bố mẹ, cái giọng ậm ờ kiểu mẹ đã hiểu khiến cậu không khỏi nóng bừng mặt. Ấy vậy mà cậu còn chưa kịp tự an ủi tâm hồn bé bỏng của bản thân rằng mẹ chỉ là đang thể hiện rằng mình hiểu là hiện giờ cậu an toàn, không bị bắt cóc gì đâu mà thôi, thì những câu mẹ nói tiếp theo khiến cậu hóa đá.

Bố mẹ tối qua có thức đón xem teaser của nàng dâu cưng.

Để mẹ chỉ cho cậu nấu vài món bồi bổ cho chị.

Để mẹ mua dầu xoa bóp tay cho cậu, tối nay cậu tan làm về có thể dùng luôn.

Nhớ phải giữ sức khỏe, đừng thức quá khuya, tuy là idol thường sống đảo lộn thời gian, nhưng cũng phải tranh thủ ngủ sớm.

Sáng dậy không ăn sáng mà ngủ tiếp cẩn thận đau dạ dày.

Nhớ nấu nước ấm.

Mật ong với chanh có lợi cho cổ họng.

Tuổi trẻ thật là tốt.

Từng câu từng chữ, đều như từng mũi dao ghim vào da mặt cậu, sau đó cạo cho rớt ra thành từng lớp.

Seungwan xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống luôn được, nhưng cũng may là sàn nhà quá cứng, cậu không đào lỗ được, chỉ có thể ngồi thu lu trong một góc tự kỷ.

Cậu mất mười phút để tự động viên bản thân, nhục nào rồi cũng sẽ qua, với bố mẹ mình thì có gì mà ngượng ngùng chứ, hai người chẳng nhìn cậu cởi truồng chạy long nhong từ nhỏ hay sao.

Nhưng mà sự thật chứng minh, cuộc đời này một khi đã tàn nhẫn với ai thì nhất định sẽ ác luôn đến cùng.

Mấy ngày sau, trong phòng nghỉ, cậu tình cờ nhìn thấy tên của Joohyun trong danh bạ của Yerim.

Bé thỏ của Wan

Lịch sử tìm kiếm mua hàng của Shon Seungwan ngày hôm đó: bún treo cổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC