Ai là bé thỏ của Wan nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Manen từng nghĩ hẳn đó cũng sẽ là một đêm bình thường, kiểu, sau khi chị ba tan làm về nhà tắm rửa xong sẽ leo tót lên giường, ôm bé vào lòng lướt mạng, đầu tiên là núp lùm twitter hóng Luvies làm hề, sau đó thì đi tìm mấy bản nhạc indie mới phát hành, cuối cùng là bắt đầu nghĩ nội dung để lên bubble thả thính.

Ấy vậy mà hôm qua chị lại rất là nóng lòng hồi hộp luôn, vừa tắm xong đã ôm bé lên giường bật máy, rồi sờ đầu nắn tai bé cả giờ liền.

Lại nói, theo như Manen tự cảm nhận, thì cuộc sống bây giờ của bé cũng khổ đau khôn cùng. Tất cả là tại cô chị út, ban đầu ước có thể giao tiếp với Manen thì cũng ok đi đâu có đến nỗi, bả vậy mà lại còn thừa thắng xông lên, được voi đòi luôn Mamút, ước tiếp cho bé "sống" hẳn. Ừ thì rồi sau đó đời bé ngập tràn bi kịch khi luôn phải đóng vai con sóc bông vô tri. Kiểu như là, trời ạ chị cả thơm quá, ngực chị cả mềm quá, nhưng không dụi được; chị hai thích nhất là nắm mũi bé, mà bé phải nhịn không dám cả hắt xì; chị ba thường sờ đầu nắn tai bé, bé sợ mình có ngày sẽ hói luôn mất mà cũng đâu có phản kháng được; hay chị tư vậy mà toàn mang bé ra làm đệm nằm cho Haetnim, mà đớn đau là chỉ cần trên người bé có mùi Heatnim nói riêng và mùi động vật nói chung thì chị cả chắn chắc sẽ ghét bỏ mà không bế bé nữa. Manen từng khóc lóc thảm thương mà kể chuyện này cho chị út cầu an ủi, thì nhận được lại chính hành động vô rùa tính như là mang bé về nhà cho Totori chơi của bả.

Cuộc tình dù đúng dù sai thì Kim Yerim vẫn mãi là người sống ác

Yerim nhìn vẻ ấm ức tủi thân của Manen, gật gù ra chiều đã hiểu

"Cưng biết mà Manen, tối hôm qua ra teaser của unnie đó"

"Manen biết mà, Manen có được xem cùng nữa, chị cả đẹp quá chừng"

"Hừ vậy cưng có xem teaser của chị không hả?" Yerim giơ tay ra dáng hăm dọa

"Có mà, chị ba có xem, đúng giờ luôn đó, Manen ở bên cạnh cũng được xem ké đó, chị út dễ thương lắm"

"Hừ Shon Seungwan, xem ra chị vẫn chưa đến mức có bồ quên em gái" Nó gật gù tỏ vẻ hài lòng

"Nhưng mà chị ba xem teaser của chị út khác với xem teaser của chị cả lắm đó" Manen nằm rạp trên cái màn hình, ngoan ngoãn cung khai thêm

"Shon Manen, lùi ra xa một chút đừng có nằm trên màn hình vậy, bên này chỉ thấy cái bụng cưng thôi"

"Dạ"

Shon Manen đang video call với Kim Yerim.

Đúng vậy, một con sóc chuột bông đang call video với maknae của một nhóm idol. Cũng đành chịu thôi, ai bảo "mẹ" bé đi đâu mất tiêu bỏ bé bơ vơ ở nhà, quá nhàm chán Manen mới lấy điện thoại (mà Yerim mua cho, bình thường Manen vẫn giấu trong bụng, còn vì sao lại giấu được thì xin đừng hỏi, ngay cả tác giả cũng hông biết đâu, tình tiết yêu cầu như thế) ra nhắn tin cho chị út, trùng hợp chị út cũng đang rảnh, thế là hai đứa mở đại hội tình báo ngay

"Rồi, kể nghe kể nghe"

"Chị ba xem teaser của chị út có một lần hà, còn teaser của chị cả, chị ba xem hai lần luôn"

"Ờ bồ bả mà, mà có hai lần thôi á, Seungwan-unnie đâu có phải kiểu người như vậy" Nó ngạc nhiên "Chị tưởng là bả phải replay nguyên đêm chớ" Dù gì thì bà chị cả trong cái teaser kia đến ngay cả nó thân là đứa con gái ruột mà xem còn muốn đi uống thêm nước cơ mà, đừng nói đến con người dù bề ngoài không giống vậy lắm nhưng thật ra nội tâm toàn si mê mấy chị gái rù quến sexy như Shon Seungwan

"Dạ đúng rồi, chị ba xem có hai lần thôi. Lần đầu trên laptop, lần hai mở máy chiếu" Manen thật thà "Sau đó chị ba đi đâu mất tiêu, nguyên đêm hông về"

"Ể?" Hình như Yerim vừa nghe thấy điều gì đó rất đáng sợ "Ê tắt máy nha Manen, chị có hẹn đi ăn sáng với Seulgi-unnie với Sooyoung-unnie á"

"Manen cũng muốn đi ăn sáng với các chị nữa!"

"Manen ngoan nha, cưng đâu có ăn đồ ăn được đâu mà đi theo, hơn nữa hông lẽ giờ chị chạy qua nhà Seungwan-unnie chui vô phòng bả lấy cưng theo? Xong rồi qua đây giải thích với hai bà kia kiểu gì?"

"Manen hông biết đâu, chị út kể chuyện Manen với các chị đi, Manen cũng muốn gặp các chị nữa"

Kể từ hồi Seungwan mang theo bé về nhà bố mẹ, thì cũng phải mấy tuần (quy đổi ra thời gian của sóc chuột bông: mấy trăm năm) rồi bé không được gặp các chị, chỉ duy nhất chị út là còn có thể video call được mà thôi. Bé muốn được chị cả bế, muốn được chị hai đội lên đầu đi lòng vòng, cũng muốn ngồi trên vai chị tư để tận hưởng cảm giác ở trên đỉnh cao quyền lực nữa (mấy chị khác lùn quá), bé nhớ các chị muốn khóc rồi.

Mà chưa kể, chị ba cũng không thường ở nhà luôn, cứ hễ có dịp là lại tót về ký túc xá ở cùng chị cả. Manen bị nhốt trong phòng cũng sắp thành bệnh tự kỷ rồi.

Nghe thấy tình hình thảm cảnh của Manen, Yerim chỉ còn biết gãi mũi. Nó mà khai ra chính nó là người đã đẩy con sóc chuột bông vào con đường vạn kiếp bất phục, chắc con sóc chuột nghỉ chơi với nó luôn.

Số là hiện giờ cả đám tụi nó đều đã ra ở riêng hết cả nên tính đúng ra thì giờ dorm chỉ còn mỗi chị cả Irene thường trú thôi (lý do mà bả không ra riêng thì nó không biết, nhưng ngẫm lại thì cũng đâu cần thiết vì tụi nó bay hết rồi cả dorm còn có mình bả thì có khác gì nhà riêng bả đâu?), Wendy thì được nó tính vào hàng semi-thường trú, vì bả thật ra hộ khẩu vẫn còn ở dorm với danh nghĩa bồ chủ dorm, nhưng lại thường chạy qua chạy lại giữa nhà bố mẹ và ký túc xá (nghe bảo là muốn ở cùng bố mẹ nhưng cũng không nỡ để chị người yêu ở một mình, dẫn chị người yêu về nhà ở chung thì chị người yêu ngại lắm ai lại làm thế mặc dù hai bả đã đính hôn rồi luôn, ngại là ngại cái gì nó cũng méo hiểu lắm, cũng may là sau đó nó được Joy thông não cho là có mấy việc muốn làm thì không nên làm với sự chứng kiến của bố mẹ). Tuy là mỗi khi cần chạy lịch trình chung liên tục thì cả nhóm vẫn sẽ về dorm ở với nhau cho tiện, nhưng ở tương lai sông rộng đường dài thì cả cái dorm này rồi sẽ chỉ còn có đôi chim cu và Manen - đứa con đáng thương mà hai bà kia thậm chí còn hông biết là mình có. Đến đây thì câu chuyện nghe gay cấn rồi đây. Con sóc chuột bông kia không biết bởi vì là con ruột Wendy nên di truyền, hay là bởi vì ở cùng Wendy riết bị lây tính, mà bé cực kỳ đam mê tám chuyện huyên thuyên với những người mà bé thích (đọc bằng chữ: Kim Yerim), bé có thể kể từ bảng timeline chi tiết quá trình ráp nhà gỗ đồ chơi của Seungwan, kiểu lúc mấy giờ bả làm động tác gì, lúc dán sai mặt bả meme như nào, cho đến chuyện chị cả hôm nay đổi công thức nước xả vải kèm theo nghìn lẻ một cái dự đoán thành phần và công thức, sau đó sẽ bắt đầu lái luôn qua chuyện mấy hôm trước bé lên mạng tìm hiểu được thành phần hóa học của nước xả vải, rồi quy trình ướp hương liệu đồ các kiểu, khiến Kim Yerim không khỏi cảm thán một cách sâu sắc rằng quả không hổ là con ruột Shon Seungwan, mới tí tuổi đầu mà chưa chi đã giẫm lên con đường bác học đi mãi không thấy lối về.

Nói thế tức là, nếu chỉ còn hai bà già kia và con sóc chuột bông trong ký túc xá, thể nào cũng sẽ dấn đến một trong hai kết quả.

Thứ nhất, con sóc chuột bông bứt rứt trong người vì không có người nói chuyện, rồi sẽ không nhịn nổi mà lân la đến tìm cách tám chuyện cùng Wendy và Irene. Kết cục tốt, nó nói chuyện với Wendy, xong cô chị thứ ba sẽ hoảng hốt mời thầy về cúng trừ tà giải hạn, biết đâu sẽ mang con sóc chuột lên giàn thiêu rồi rải tro xuống sông Hàn cho nó về với biển. Kết cục xấu, nó nói chuyện với Irene, xong bà chị cả nhát như thỏ kia không kịp chớp đến cái nháy mắt thứ hai đã lăn ra ngừng thở.

Thứ hai, trong trường hợp con sóc chuột nhịn nói được (which nó cho là vô cùng không có khả năng), thì con bé nhất định sẽ bị nhốt đến trầm cảm mất thôi. Khi con người ta mất hết mọi luyến lưu với cuộc sống, thì biết đâu người ta sẽ hắc hóa thành trùm phản diện, quay ngược lại trù ếm nó, bởi vì, cái thùng rác thần kỳ kia vẫn còn đang yên vị trong phòng-Yerim ở ký túc xá, vì ai đời đi dọn sang nhà mới mà lại mang cả cái thùng rác trong dorm theo cùng đúng không?

Cho dù là kết cục nào đi chăng nữa, thì hậu quả cũng thật khó lường.

Đến đây thì có hai cách giải quyết.

Cách một, ước thêm điều ước nữa, tiễn con sóc chuột bông về với hư vô. Tất nhiên thì Yerim làm sao mà nỡ, nó đã sớm coi Manen như là con đẻ (?) của mình rồi, chuyện táng tận lương tâm vô rùa tính như vậy nó đời nào làm được.

Cách hai, thú nhận với bốn bà chị về thành viên thứ sáu của Red Velvet, sớm ngày đăng ký giấy khai sinh cho con sóc chuột bông. Cách này chính là cách làm tối ưu nhất rồi, bởi vì trải qua bao nhiêu chuyện kỳ dị ở dorm, bây giờ nó mà nói nó thật ra là Chúa cứu thế hạ phàm chỉ để thăm dò tình người nóng lạnh, giờ cần bốn bà chị gom tiền lại đóng phi thuyền vũ trụ cho nó về hành tinh mẹ chắc mấy bả cũng tin luôn. Tuy nhiên, khúc mắc mới ở đây chính là nếu nó nói chuyện Manen, thì sẽ phải thú nhận hết câu chuyện về cái thùng rác, và nếu như có ai đó chưa nhận ra thì nó xin nhắc lại luôn mấy chuyện gà bay chó sủa trước đây trong dorm toàn là từ cái thùng rác nó mà ra hết. Lần một lần hai lần ba ừ thì có thể tạm châm chước rằng nó vô tình (thật ra nó không dám chắc là cô chị cả dẫu biết là nó vô tình rồi nhưng có cũng lột da nó như thường hay không vì thực sự cái lần thứ ba bả thảm quá trời thảm) nhưng còn lần bốn lần năm? Nó chưa đủ dũng cảm để lên dĩa thành món rùa rang muối chấm muối tiêu chanh đâu.

Thế là mới có cảnh Manen "về nhà mẹ đẻ", ngày ngày video call cho mẹ đỡ đầu như bây giờ trong những ngày tháng tạm chờ Kim Yerim thu nhặt dũng khí.

Rồi vì sao mà Manen lại về nhà Seungwan?

Sau buổi tâm sự tuổi hồng với Manen về câu chuyện chị ba bắt nạt chị cả lần trước, Yerim cảm thấy mình có trách nhiệm phải gặp mặt nói chuyện với hai bà chị về việc cách ly con sóc chuột bông ra khỏi những cảnh tượng có thể gây ám ảnh cho quá trình lớn khôn của bé, thế nên là, sau bảy bảy bốn ba hồi bàn luận, viện ra đủ mọi cách lươn lẹo, giải quyết mọi tình huống khó khăn, nó cũng (không hiểu lắm là vì sao mà lại có thể) thuyết phục được Wendy mang Manen về nhà bố mẹ Shon. Logic của nó thì rất chi là đơn giản, Joohyun có đến nhà Seungwan chơi, thi thoảng cũng sẽ ngủ lại, nhưng chắc chắn hai bà này không dám manh động gì khi bố mẹ Shon đang có nhà, giờ chỉ có cái dorm là nơi chốn tuyệt cú mèo nhất cho đôi chim cu chim chuột mà thôi, cho nên, nhà bố mẹ Shon chính là nơi ẩn náu tuyệt vời của Manen khỏi những nội dung kinh dị cản trở quá trình trưởng thành khỏe mạnh về cả tâm và sinh lý. Manen ban đầu nghe nói được đến nhà mới thì vui lắm, thế nhưng sau đó lại liên tục bị "mẹ" bỏ cho phòng không gối chiếc, mới đi khóc lóc với Yerim.

Yerim nghĩ đi nghĩ lại, cũng mềm lòng. Dù gì thì chuyện nó gây ra, nó cũng nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ, thế là suy đi tính lại, nó liền muốn nhân cơ hội mấy ngày tương đối rảnh rỗi cuối cùng trước khi comeback để hẹn bốn bà chị lớn cùng đi ăn sáng rồi đi chill này mà thú thật, để có gì còn chạy cho dễ, chứ mà đợi khi comeback cả năm cùng về ký túc xá rồi thì bốn đánh một không chột chắc nằm, nó còn yêu đời lắm nó chưa muốn bị treo lên trước cửa nhà vệ sinh để diệt gián đâu.

Thế nhưng bây giờ nghe kể thì có vẻ tình hình không ổn đâu. Yerim ngồi cùng Seulgi và Joy ở nhà hàng nhỏ đã hẹn, tâm trí bắt đầu suy nghĩ mông lung.

"Thấy chưa, chị mày đã bảo muốn hẹn hò gì thì phải rủ từ tối hôm trước, chứ sáng ra mới gọi điện giật dậy thì ai mà thức cho nổi?" Joy nhìn mãi nhìn mãi cũng chưa nhìn ra được bóng dáng của hai người còn lại, càm ràm

"Yerimie à tại chị thương em lắm nên chị mới ra đây giờ này đó chứ không có ai mà em gọi cái là xuất hiện liền như chị đâu" Seulgi lúc này đã bắt đầu ăn tráng miệng trước (?), nghe thấy cô em thứ tư bắt đầu tấn công thì cũng chớp dịp mà hùa theo

"Đâu phải em không muốn hẹn từ hôm qua, nhưng mấy người đặt tay lên lương tâm của mình đi, tối qua em nhắn tin group có ai trả lời em đâu? Em gọi thì sáng nay mới nghe máy" Nhắc đến chuyện này, Yerim không khỏi bĩu môi, bình thường Shon Wendy bơ nó thì cũng thôi đi, nó biết tỏng tính nết lười check điện thoại của bả rồi, nhưng còn ba người còn lại??? Meo meo meo???

"Ờ ha, chị xin lỗi" Seulgi nghe xong cũng thấy có lý, liền gật gù chân thành mà xin lỗi cô em út

Chỉ có Joy là không thèm quan tâm lý do lý trấu của Yerim "Rồi sao tự dưng sáng nay lại có hứng đi ăn sáng đồ, còn đãi các chị? Khai đi, có phải vừa làm gì có lỗi với chị mày rồi không?"

Ù uôi đỉnh quá chị ơi, đoán trúng phóc

"Xì, hôm nay em có chuyện này rất chi là hay ho muốn kể cho mọi người cùng nghe thôi" Nhưng tất nhiên là đời nào nó nhận

"Em có bồ hả Yerimie?" Nghe đến "chuyện hay ho" mà cần cả bốn chị cùng biết một lúc, Seulgi chỉ có thể nghĩ đến duy nhất chuyện này "Phải để cho tụi chị chấm điểm trước nha, vớ vẩn là tụi chị không cho phép đâu"

"Chị nghĩ đi đâu vậy, thề là hông có liên quan bồ bịch gì ở đây luôn" Nó xua tay "Ai gọi hai người kia giúp em với, bà Wan bả bơ em nữa rồi"

"Tội nghiệp" Nhìn con số 5 cuộc gọi thất bại tới số của Seungwan trên màn hình, Joy không khỏi thương cảm "Gọi cho unnie trước đi, nói không chừng bà Wan giờ này bả còn chưa thức đâu, bả ngủ để chế độ máy bay mà"

"Seungwannie mà chưa thức thì unnie cũng chưa thức đâu" Vừa nhai bánh, Seulgi vừa vui vẻ nói

Nhận lại được chính là hai ánh mắt một ngơ ngác một khinh bỉ đến từ vị trí hai cô em.

Lần này, người ngơ ngác ấy vậy mà lại là Joy "Ủa sao vậy chị?" Nghe hông có miếng liên quan nào luôn, vì chị trưởng nhóm tuy là có hơi gắt ngủ nhưng cũng là người có tần suất dậy muộn thấp nhất nhóm mà

Thôi chết bỏ, Seulgi nghĩ thầm, vậy mà lỡ khai ra rồi, mà thôi kệ, là Sooyoungie mà, vậy khai luôn chứ giấu làm chi "Thì tối qua chị có gọi điện cho Seungwannie hẹn nay đi học tiếng Anh đó, nhưng mà cậu ấy nói là cậu ấy đang trên đường về ký túc xá"

Mặt Trời chân lý chói qua Joy. Nàng chỉ mất có đúng một giây để tiêu hóa vấn đề, sau đó chống cằm thở dài "Rồi, hiểu, ai mượn cái teaser hôm qua bà già rù quến quá chi"

Đừng có bình thường hóa cái hành động này chứ hai bà chị! Có trẻ con ở đây này! Đạo đức của mấy người đâu! Yerim trừng mắt

"Thôi hông ấy chuyện mà cưng tính nói á, kể hai chị nghe trước đi" Joy rất nhanh đã chuyển đề tài

"Không đời nào, em sẽ chỉ nói khi có mặt đủ bốn chị ở đây thôi" Đừng giỡn với nó chớ, nó nói với hai bà này trước, xong hai bả xử nó, rồi lại đi báo hai bà kia để hai bà kia tính kế ụp nó không cho chạy lần hai à, hông có vui nha. Cuộc đời này quá là ngắn ngủi, chuyện ngu thì chỉ nên làm một lần thôi "Em sẽ gọi cho unnie thử, một lần duy nhất, nếu nay hai chị ấy hông tới thì chuyện này gác lại, hôm nào mình rảnh mình lại nói tiếp" Nó búng tay "Còn chầu sáng nay Seulgi-unnie trả"

"Sao lại là chị?" Seulgi tất nhiên giãy lên "Sáng em nói nay em đãi mà"

"Em chỉ đãi nếu có mặt đủ tụi mình thôi à, mà biết đâu lát nữa chốt kèo là thiếu hai" Yerim vô tình mà chỉ lên bàn "Chị nhìn đi, nãy giờ có mỗi mình chị ăn thôi, em với Sooyoung-unnie chưa đụng muỗng đũa gì hết, nên lát chị trả tiền tụi em ăn là công bằng rồi"

"Thôi được rồi á" Gấu nghe thấy cũng hợp lý, liền ỉu xìu gật đầu

Joy lắc đầu, cảm giác có chút bất lực "Unnie, em hông biết mình phải gánh IQ cho con tụi mình thế nào luôn á"

"Hì hì" Seulgi hiền lành cười xòa

Yerim rất nhanh đã tìm thấy số của Irene.

Không ngoài mong đợi, ba đứa dỏng tai lên nghe liền nghe thấy giọng hát của đứa thứ ba vang lên từ đầu dây bên kia

"Bả bị nặng lắm rồi á chị, giờ nhạc chờ mà cũng để nhạc Seungwan-unnie luôn" Yerim thì thầm, có chút hold không nổi sự u mê của chị trưởng nhóm "Hông biết có sến ói tới mức là bà Wan ôm đàn hát bài Irene để ru unnie ngủ hàng ngày hông nữa"

"Nếu mà là Seungwannie thì dám có lắm á" Seulgi cũng thì thầm lại trong lúc rùng mình nhớ đến chuyện sau khi Like water vừa được phát hành thì Seungwan liên tục một tuần tối nào cũng gọi đến oanh tạc đòi hát Best friend cho cô nghe

"Ờ, biết vậy mà hông học hỏi người ta đi, uổng công là best friend (with Seulgi) đồ" Nhắc đến vụ duet không rủ thì Joy vẫn còn cay "Chớ mà best friend (with Joy) thì giờ nó khác rồi á"

"Gì vậy má, bà này ế sưng mặt cả ra rồi sến cho ai nghe" Yerim không cho là đúng, liền ném vội một ánh mắt khinh thường

"Hì hì"

"Suỵt, bắt máy bắt máy" Yerim ra dấu cho Joy vừa định lên tiếng im lặng "Alô unnie chị dậy chưa?"

"À Yerimie hả... Có việc gì không em?"

Ngay khi vừa nghe thấy người bắt máy vậy mà lại là Wendy, Seulgi lập tức ném cho hai đứa em cái nhìn viết rõ "đấy, chị mày đã bảo mà"

"Seungwan-unnie?" Yerim cũng không bất ngờ lắm vì nó đã được Manen báo cho biết hành tung của bà chị thứ ba rồi "Em gọi điện chị nãy giờ mà chị hông bắt máy, chị muốn kết thúc tình chị em mình lắm đúng hông?"

"À xin lỗi Yerimie chị để điện thoại chế độ máy bay"

Joy nhún vai đắc thắng

"Hừm, còn một lần nữa là hông có chị em gì hết nha chị" Yerim hừ một cái rõ to "Chị ơi nói cả unnie nữa, mình đi ăn sáng chung nha, ba đứa em đã đến nơi rồi, để em nhắn địa chỉ cho chị, hôm nay em có chuyện rất là thú vị luôn muốn kể cho các chị nghe..."

"À..." Seungwan ngập ngừng một lúc "Unnie còn chưa dậy, hôm qua chị ấy tan làm về mệt lắm nên chắc bọn chị không đến được đâu, em kể cho Ddeulgi nghe đi chị hỏi lại nó cũng được, xin lỗi Yerimie nha, hẹn lần sau chị đãi"

"Nhưng mà..."

"Bye nha"

Joy đập tay xuống bàn một cái, hả hê cười "Đấy có sai đâu, hôm qua unnie làm gì có lịch trình nào buổi tối, thôi Yerimie cưng kể luôn đi"

"Hừ, em mới không..."

- Ai vậy...

- Ngoan, là Yerimie thôi, kệ nó

- Nhưng mà... a... sao Yerimie lại... gọi điện... ưm... lúc này chứ... nhẹ... có gì quan trọng không...?

- Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện em với chị lúc này sao unnie?

- A, khoan... khoan đã...

- Joohyunie ngoan, thả lỏng đi... đúng rồi, ngoan lắm, ai là bé thỏ của Wan nào?

...

Ba người ở đầu dây bên này đều đồng loạt đứng hình phất phơ trong gió khi nhận ra bên kia thế mà lại quên cúp máy

Yerim: Jztr?

Joy: Right in front of my cupcake???

Seulgi: ??? ʕಠᴥಠʔ ???

~

Lúc Seungwan thực sự "thức dậy" thì đã quá trưa.

Thật ra thì cũng không phải cậu lười đâu, chẳng qua là nằm ru Joohyun một lúc rồi chính cậu cũng ngủ quên lúc nào không hay. Nếu không phải do cái bụng đói, chắc cậu ngủ luôn đến giờ đi radio rồi. Lại nhớ đến chuyện mình đột nhiên sấn sổ chạy qua ký túc xá vào lúc nửa đêm hôm qua, lúc làm thì kiểu adrenaline ngập hết não, cứ băng băng xông tới thôi không thấy có vấn đề gì, giờ làm xong tỉnh táo lại mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Trời ạ, cậu đã gây ra cái chuyện gì vậy kìa.

Quay lại đêm hôm trước, hôm ấy theo "lịch" thì cậu sẽ ở nhà cùng bố mẹ. Đã biết trước nay sẽ tung teaser của chị người yêu, nên bé Wanster rất chi là ngoan ngoãn về nhà ăn uống tắm rửa các kiểu xong là phi ngay lên giường F5 muốn mòn phím háo hức chờ đợi giây phút được xem chị yêu. Đợt quay teaser của từng thành viên thì cả nhóm tách ra quay chứ không ở cùng nhau, cậu chỉ sang hóng hớt được chút chút (thật ra khi ấy là muốn chạy qua tổ quay của chị để khoe quả outfit ngầu lòi của mình, nhưng đi nửa đường thì lạc sang cái phông rừng rú của Joy, đứng hóng mất tí thời gian nên khi qua tới thì chị yêu quay xong cmnr, Wan buồn mà Wan hông dám nói, chứ nói ra cho chị yêu biết mình vì hóng cô con gái không được thừa nhận mới sang trễ, chắc chị yêu đổi ổ khóa ký túc xá luôn), khi ấy nhìn thấy chị chính là đang mặc chiếc đầm trắng hở vai, cậu thiếu chút đã ngất xỉu đương trường.

Không, cái đứa có gương mặt giống hệt Shon Seungwan đã từng vén tóc chị người yêu lên cho bàn dân cùng xem vai trần của chị ngày nào là ai chứ không phải cậu, nhất định là do công ty đối thủ cài vào rồi, cậu không quen nó, đánh chết cậu cũng không thừa nhận con người đó đâu.

Tưởng tượng ra cảnh chị người yêu trong chiếc đầm trắng kia đứng tạo dáng với phông nền đỏ, kèm theo một ánh mắt chết người, Shon Wendy chưa chi đã cảm thấy đêm nay mình nhất định mất ngủ.

Kết quả thì mất ngủ thật, tuy là không chỉ mất ngủ một mình.

Cậu cũng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net