Ngoại truyện 1: Usopp & Kaya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







1/ Lần đầu gặp gỡ.

Usopp khi đó còn chưa lấy biệt danh là "Usopp", anh vừa tốt nghiệp cấp ba được mấy tháng liền tạm biệt gia đình đến thành phố sầm uất nhất cả nước để tiếp tục học tập và làm việc.

Vẫn còn đang ở lứa tuổi học sinh-sinh viên mà Usopp đã được ông trời ưu ái cho một thân hình đã cao lớn vượt trội, một bộ dáng anh tuấn bức người, đi tới đâu là tiêu điểm tới đó. Nhất là lên thành phố lớn, có không ít người tự xưng là công ty giải trí đến tuyển dụng, anh chỉ lịch sự từ chối, không có hứng thú với việc làm người nổi tiếng, anh đã đặt mục tiêu cho mình từ lâu, nhất định phải làm cảnh sát.

Do học vấn và khả năng hơn người, Usopp được cảnh sát thành phố nhờ cậy trong một số vụ án nhất định, cuộc sống ở thành phố lớn trôi qua vô cùng tốt đẹp, chỉ còn chờ ngày chính thức đi huấn luyện làm cảnh sát.

Tại một khách sạn lớn của thành phố A, Usopp xuống xe taxi, mang tấm thiệp đen trắng được thiết kế 3D tinh xảo, trên tấm thiệp ghi "Kính mời: Mr.Song tham dự Hội thảo về tội phạm buôn vũ khí lậu". Đứng trước khách sạn, Usopp mở thiệp, bên trong là tấm thiệp in lời mời một cách thủ công nhưng có một cái tên người được mời thì dùng chữ viết tay rất khéo léo: "Song Jae Kwan"

Song Jae Kwan là tên thật của Usopp.

(Jae Kwan: người có quyền năng lớn mạnh-giàu có)

Mr.Song bình tĩnh đi vào hội trường theo chỉ dẫn trên thiệp, anh không hề ngạc nhiên khi bên trong toàn những người ít ra phải hơn anh cả chục tuổi. Còn có mấy người mặc cả cảnh phục, treo đầy huy hiệu trên áo, oai nghiêm liếc mắt anh một cái, một bộ dáng khinh thường.

Song Jae Kwan không để ý, anh đến thẳng chỗ của mình, những ánh mắt dõi theo anh lại càng ngạc nhiên.

Thằng nhóc con đó lại dám ngồi hàng ghế VVIP!

Hàng ghế VVIP chỉ dành cho khoảng 10 người, mỗi người một bàn một ghế riêng, và chia ra làm hai hàng đầu, mỗi hàng 5 ghế.

Jae Kwan bình tĩnh ngồi vào vị trí giữa hàng thứ hai, ung dung lôi điện thoại ra.

Phải nói là cả hội trường đông đúc như vậy, ai ai cũng tranh thủ nói về khả năng của mình, hưng chí tung hứng bản thân, bàn tán về các vụ án trấn động trời đất, chỉ một mình Song Jae Kwan ngồi vắt chân, thoải mái dựa lưng vào ghế sofa êm ái, không hề màng đến thế sự mà chơi game.

Xung quanh xì xào bàn tán, chê trách dè bỉu là chủ yếu, Song Jae Kwan nào có để tâm.

Người vào càng ngày càng đông, khi các chỗ ngồi gần được lấp đầy, lại có một bóng dáng nữa đi vào khiến cả hội trường càng thêm phẫn nộ!

Lúc nãy một thằng thanh niên không ra làm sao đi vào, bây giờ trẻ con cũng cho vào là sao? Đây là nơi để đùa giỡn ư?!

Người mới vào còn mặc hẳn quần áo đồng phục cấp ba, lưng đeo balo, có vẻ như mới đi học về liền chạy tới đây. Người này thậm chí không có thiệp mời, lon ton luồn lách chạy vào, sau đó cậu đứng ở lối vào của các hàng ghế ngó nghiêng một cái, lướt qua bóng dáng một thanh niên có vẻ trẻ trẻ như mình liền ào ào nhảy tới như thấy đồng loại. Thế nhưng cậu cũng không bắt chuyện, chỉ vui vẻ bỏ balo xuống một cái ghế còn trống, ngồi!

Song Jae Kwan thú vị nhìn cậu bạn vừa hồn nhiên chọn hàng ghế VVIP ngay trước mặt anh.

Cái gan quả thực không nhỏ, có mấy ông lão phía sau sắp tức chết rồi!

Trước đó khi Song Jae Kwan đi vào trên tay còn có thiệp mời cho nên người khác không dám tới bắt lỗi, nhưng nhóc con này lại khác, trông sáng sủa đáng yêu thì đã sao?! Không thể tha thứ được!

Vậy là có mấy ông chú đi xuống hàng ghế VVIP, vỗ vỗ vai cậu nhóc kia.

Cậu nhóc đang lôi một ít sách vở ra khỏi balo, sách Hoá, sách Lý, bút thước bày la liệt.

Một ông chú nói:

"Cậu nhóc này có phải là cậu tới nhầm nơi rồi không? Đây không phải là phòng tự học đâu?"

Cậu nhóc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ông chú đó, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy đáp:

"Cháu biết, làm gì có cái phòng tự học vào lớn như vậy, hơn nữa nhiều người già như thế, chả nhẽ là phòng tự học của viện dưỡng lão sao?"

Mấy ông chú kia nhanh chóng tức tím mặt, Song Jae Kwan ngồi gần nên nghe rất rõ ràng, bờ vai anh rung lên một chút, cười.

Mấy ông chú lại nhìn thấy Song Jae Kwan cười thì càng xấu hổ, ông chú vừa nãy nói với cậu nhóc:

"Vậy cậu tới đây làm gì? Chỉ những người có phận sự mới được vào! Nếu không tự giác đi ra thì chúng tôi sẽ mời bảo vệ!"

Cậu nhóc cười đến cong cong khoé mắt, vẫn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, thế nhưng lời nói lại không ngừng châm chọc:

"Nhiều bảo vệ như vậy cháu còn chuồn được vào đây, tức là cháu thực sự có phận sự đó! Các chú nếu không phải cảnh sát thì cũng có kiến thức về tâm lý học mà không đoán ra được phận sự của cháu sao? Cháu phải học cái này này!"

Tay cậu chỉ xuống dưới đống sách vở trên bàn.

Ông chú lại nói:

"Đây là Hội thảo về tội phạm, Hoá với Lý của cậu thì có ích gì?"

Một lời này nói ra, Song Jae Kwan cảm thấy ông chú kia mới là người ngu ngốc không nên đứng ở trong này. Sách vở của cậu nhóc kia chả có cái nào giống như học sinh cấp 3 có thể đọc hiểu, cái này ít phải sinh viên đại học làm bài luận tốt nghiệp, hoặc nghiên cứu sinh. Hơn nữa ai bảo Hoá vs Lý không liên quan gì tới hội thảo ngày hôm nay, còn liên quan rất chặt chẽ nữa là đằng khác.

Cậu nhóc kia cũng có vẻ hơi không hài lòng, bày ra bộ mặt soi xét mấy ông chú đó:

"Có ích gì rồi sẽ rõ thôi, sao các chú không yên phận mà ngồi về chỗ của mình nhỉ? Cháu có ở đúng chỗ hay không chẳng phải lát nữa khi bắt đầu sẽ rõ sao?"

Mấy ông chú khó tính đó nào sẽ để một thằng nhóc làm xấu mặt trước bao nhiêu người cùng giới, họ cùng nhau mắng mỏ cậu, càng nói càng nặng lời.

Cậu nhóc vẫn ung dung nghe, chỉ thỉnh thoảng liếc đồng hồ một cái.

Song Jae Kwan thấy chướng tai gai mắt, vốn định đứng dậy giúp đỡ cậu nhóc kia, lại nghe thấy cậu nói:

"Các chú có biết thời gian của con người quý giá bao nhiêu không? Vừa rồi tôi vừa mất khoảng 6 phút để đôi co với các người. 6 phút này mà tôi ngồi xuống học thì có khi lại khám phá ra vài cái định luật mới rồi? Biết Newtơn cần bao lâu để phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn không? Một khoảng bằng một quả táo rơi mà thôi, từ nãy tới giờ nhờ ơn các chú mà bao nhiêu quả táo rơi vô ích rồi hả? Ai có việc của người nấy, làm khó nhau để làm gì chứ? Giờ hội thảo sắp tới, giờ đón khách đã hết, tại sao chỗ này của tôi không có ai ngồi? Bởi vì nó được đặt sẵn là của tôi!"

Mấy ông chú tức đỏ mắt vì cái lí luận trẻ con sắc bén của cậu nhóc, đúng lúc này có một vị trung niên trông rất tinh anh đi vào, ông đi tới đâu tiếng "chào giáo sư" theo tới đó, người này chính là người sẽ chủ trì buổi hội thảo ngày hôm nay.

Vị trung niên dừng lại chỗ cậu nhóc, ông đưa tay đẩy kính trên mặt, sau đó lại lạnh lùng nhìn qua mấy ông chú kia, rồi lại nhìn xuống đống sách vở trên bàn VVIP.

"Giờ nào rồi còn bày sách vở này ở đây?" – ông hỏi cậu nhóc.

Mấy ông chú kia như thấy được cứu tinh, nhao nhao lên cáo buộc cậu nhóc này vào đây náo loạn.

Vị giáo sư không đáp lại lời nào của mấy ông chú kia, chỉ lấy trong đống hồ sơ trên tay xuống một ít tài liệu đặt xuống bàn, nói:

"Làm chút việc có ích cho đời đi"

Lời này nói ra không biết là nói cho ai nghe, mấy ông chú kia khó xử đỏ mặt, ông giáo sư là đang mắng mình? Hay là mắng thằng nhóc kia?

Cậu nhóc cầm tài liệu lên, là một vài dữ liệu về các loại súng hay được buôn lậu nhất, ánh mắt cậu lập tức sáng lên, nhìn vị giáo sư đầy cảm kích.

Vị giáo sư lại đưa cho cậu một tờ giấy khác, trong đó ghi tay về một vài nghi vấn liên quan đến hàm lượng đạn dược, thuốc súng, một ít công thức hoá học, một vài biểu đồ dang dở.

Mấy ông chú nọ nhìn lướt qua, khó hiểu nhíu mày, đấy là cái gì thế? Nhìn có vẻ phức tạp như vậy.

Cậu nhóc lại cầm tờ giấy lên, nhìn lướt qua rồi nói vị giáo sư:

"Cái này sau khi hội thảo kết thúc sẽ có đáp án toàn bộ"

Vị giáo sư không vui nhíu mày:

"Cái này nửa sau hội thảo còn phải công bố để thảo luận, dùng ¼ thời gian thôi vì còn phải chỉnh sửa thành bản in đưa lên máy chiếu, làm hay không?"

Đến đoạn này mấy ông chú này đều ngạc nhiên.

Cậu nhóc này là ai chứ?!

Dường như có chút suy đoán, nghe nói bên cạnh vị giáo sư này có một trợ thủ rất ghê gớm, chả nhẽ là nhóc con này?!

Song Jae Kwan thú vị theo dõi nãy giờ, anh đã đoán được cậu bạn kia là ai ngay từ đầu rồi.

Một ông chú khác từ đằng sau nhô lên hỏi:

"Giáo sư Yoo, đây là trợ thủ của ngài sao?"

Giáo sư Yoo không đáp, lại quay sang nói với cậu nhóc:

"Cho mấy người kia thấy thẻ thông hành đi"

Cậu nhóc từ túi quần lục lọi ra một cái bảng tên nhỏ như ngón tay cái kẹp lên ngực áo, trên đó ghi rõ cái tên: "Yoo Eun Myung"

Cậu nhóc cười hì hì với giáo sư:

"Tên quá lấp lánh, sợ người khác thấy được sẽ chói mù mắt"

Giáo sư Yoo phì cười, vỗ vai cậu rồi rời đi:

"Được rồi, con làm việc của con đi."

Yoo Eun Myung ngoan ngoãn cúi đầu chào theo bóng lưng baba, còn cam đoan:

"Đúng giờ con sẽ mang đáp án lên"

Tiếng giáo sư Yoo từ xa vọng lại:

"Tốt"

Lúc Yoo Eun Myung ngẩng đầu lên, mấy ông chú nọ đã mất tích không còn một ai, không khí đột ngột trở nên vô cùng trong lành.

Song Jae Kwan vẫn yên lặng nhìn cậu nhóc, miệng khẽ lẩm bẩm:

"Yoo Eun Myung, một cái tên cao thượng làm sao"

(Eun Myung: người có tấm lòng bác ái, trong sáng)

Sau đó hội thảo bắt đầu, Song Jae Kwan vừa nghe giáo sư Yoo nói vừa theo dõi con trai ông ấy giải "bài tập" ở bàn trên.

Thật tò mò. Song Jae Kwan lần đầu có cảm giác đứng ngồi không yên vì một ai đó.

Dáng vẻ chăm chú nghiền ngẫm, thế nhưng rất ít khi thấy xoá đi làm lại, cậu nhóc cứ từng câu từng câu viết ra lời giải, cũng không cần nháp, phương trình hoá học cũng tự nhẩm số hoá trị phức tạp.

Phải nói là nếu mấy tập đó mà rơi vào tay những cậu nhóc khác, khẳng định sẽ đốt đề chứ đừng nói tới đọc kĩ rồi ngồi giải như thế kia.

Hội thảo chia ra làm bốn phần, khi phần thứ nhất gần kết thúc, Yoo Eun Myung nhận được một tờ giấy từ bàn dưới truyền lên.

Cậu cảm giác thật kì lạ, ở lớp toàn các bạn nữ truyền giấy tình yêu cho mình, nhưng ngồi sau là đàn ông mà?

Cậu nhận lấy tờ giấy rồi khẽ liếc qua bàn sau, đúng là anh chàng đẹp trai lúc mới vào cậu đã nhìn qua, mà hiện tại đã đang hoá thân thành một tượng đài lạnh lùng nghe ba cậu thuyết trình rồi!

Tờ giấy được mở ra, ở trong ghi nét chữ cứng cáp:

"Chúng ta mai sau là đồng đội, ba cậu có biết không?"

Yoo Eun Myung khó hiểu đầy đầu, viết lại:

"Tôi liên quan gì đến anh?"

Song Jae Kwan vẽ lại cho cậu hình hai cảnh sát giơ tay chào, trông rất ngộ nghĩnh đáng yêu.

Yoo Eun Myung không đáp lại nữa mà căng thẳng ngồi ngây ra, sau đó vài phút cậu thu thập lại đáp án đã giải xong, tới giờ nghỉ giải lao thì đưa lên cho giáo sư Yoo.

Lúc trở về chỗ ngồi, Yoo Eun Myung không về chỗ mình mà ngồi xuống ngay cạnh chỗ của Song Jae Kwan.

Ghế VVIP khá lớn, hai người ngồi vừa đủ cạnh nhau, đùi chạm đùi, khoảng cách cực gần.

Song Jae Kwan buồn cười nhìn ánh mắt phẫn nộ của Yoo Eun Myung.

Yoo Eun Myung căm tức nhìn Song Jae Kwan-người đang bày ra một bộ dáng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.

Anh nghiêng người chống một bên khuỷu tay trái xuống bàn, bàn tay khẽ khom lại, cả đầu lấy thái dương làm điểm tựa vào ngón trỏ và ngón giữa, anh quay mặt sang phía cậu, nhìn cậu cười cười.

Yoo Eun Myung khẽ quát:

"Nói đi! Sao anh biết tôi ghi danh vào đội huấn luyện đặc biệt của cảnh cục!"

٩(๑'^'๑)۶

Song Jae Kwan vỗ nhẹ tóc cậu:

"Thì tôi nói chúng ta là đồng đội mà?"

Eun Myung chặn tay của anh lại, hỏi:

"Anh cũng ghi danh?" ಠ_ಠ

Song Jae Kwan rụt tay lại, để hờ hững bên eo Yoo Eun Myung, cậu nhóc ngây thơ không hề nhận ra.

"Tôi nếu nói là được mời tới thì cậu có ghen tị không?"

Eun Myung nghiến răng:

"Không hề!"

Thực chất trên trán đều ghi rõ: "Ghen-tị-chết-tôi-rồi!" (ಥ⌣ಥ)

Song Jae Kwan thu lại dáng vẻ lưu manh, anh rất nhanh nhìn ra con mèo nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, phải dịu dàng với cậu ấy.

"Còn khoảng 6 tháng nữa thì khoá huấn luyện bắt đầu, với thể lực của cậu chỉ sợ vòng gửi xe cũng qua không nổi, muốn tôi giúp cậu không?"

Mắt Yoo Eun Myung lập tức sáng lên:

"Thật ư?" (╯✧∇✧)╯

Song Jae Kwan bắt lấy tay cậu, để cậu sờ lên cơ bắp trên đùi mình:

"Nói xem? Có đáng tin hay không?"

Yoo Eun Myung mê man cảm nhận cơ bắp rắn chắc đáng ngưỡng mộ, sau đó lại tự sờ cái đùi thon dài chả có tí lực nào của mình, buồn ơi là buồn.

‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚

Cậu sầu đời lẩm nhẩm:

"6 tháng làm sao mà đủ?"

6 năm còn ít nữa là!

Anh ta nhất định là lừa mình!

Song Jae Kwan cười cười:

"6 tháng đương nhiên không đủ, nhưng cậu phải dùng cái này bù lại"

Anh điểm nhẹ vào đầu cậu, ý nói phải sử dụng cả trí thông minh tuyệt đỉnh này nữa.

Yoo Eun Myung vô thức đưa tay lên sờ sờ đầu mình, dùng ánh mắt thăm dò theo dõi Song Jae Kwan.

"Anh là ai?"

Song Jae Kwan đưa thiệp mời cho cậu, chỉ hàng chữ do chính tay cậu viết:

"Song Jae Kwan"

Chuyện Mr.Song phát hiện ra đây là nét chữ của cậu nhóc kia thì rất đơn giản, lúc nãy nhìn qua chữ cậu khi làm bài là đủ hiểu rồi. Cậu nhóc này hoá ra còn bị giáo sư Yoo bóc lột sức lao động đến mức đến mấy thiệp VVIP đều bắt cậu viết tên khách mời bằng tay.

Yoo Eun Myung chợt bừng tỉnh:

"Ôi chao anh là cái người siêu trẻ mà rất giỏi về tâm lý học mới nổi gần đây hả? Ba tôi suốt ngày gọi anh là thiên tài! Bữa cơm nào cũng ngồi khen anh!" 

Song Jae Kwan rất thích mọi biểu cảm trên bạn Yoo Eun Myung, ngay cả lúc này khi cậu không ngại ngần tỏ ra ngưỡng mộ một người lạ là anh.

"Anh đừng nói cho ba tôi biết là tôi ghi danh vào khoá huấn luyện, ông ấy một mực muốn tôi theo nghề giảng dạy và nghiên cứu giấy tờ như ông ấy" – Yoo Eun Myung chợt nhỏ giọng nói.

Song Jae Kwan không mở miệng được rằng, cậu không biết ba cậu là một người am hiểu tâm lý học như vậy, chẳng lẽ tâm lý đứa con trai suốt ngày kè kè bên mình mà còn không hiểu sao? Thế nhưng anh vẫn dối trá thoả hiệp:

"Được. Vậy cậu có cùng tôi huấn luyện hay không?"

Yoo Eun Myung đáp ứng rất nhanh:

"Đương nhiên rồi! Tôi sẽ nhanh chóng kết thúc năm học cuối cùng tại trường. Để xem...ngần ấy môn, cần ngần này thời gian mỗi môn, thi xong ngần này ngày..."

Cậu vừa nói vừa tự lẩm nhẩm tính, sau đó rất nhanh đưa ra kết quả:

"Tôi sẽ tốt nghiệp phổ thông vào 1 tháng nữa, thế nào, vẫn kịp huấn luyện chứ?"

Song Jae Kwan ngạc nhiên, hiện tại vừa mới vào thu, tức là năm học mới bắt đầu chưa bao lâu.

"Cứ chậm rãi, vừa huấn luyện vừa học cũng được mà"

Yoo Eun Myung xua tay kịch liệt:

"Không được, ở nơi toàn một lũ lóc nhóc mỗi ngày 1+1=2 tôi không thể thở được nữa! Tôi phải tới nơi toàn anh hùng hảo hán thực sự!"

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Song Jae Kwan nghĩ người này rất thú vị, sau này có thể từ từ tìm hiểu, lúc gần vào buổi diễn thuyết thứ 2, sau khi trao đổi số điện thoại, anh dặn dò cậu:

"Cuối tháng sẽ chốt danh sách đăng kí tham gia huấn luyện, cậu phải tới đó một chuyến. Đổi từ đăng kí khoá học thường niên thành khoá học đặc biệt."

Yoo Eun Myung tròn mắt ngạc nhiên:

"Ây anh có đánh giá tôi quá cao không đó? Khoá bình thường tôi đã làm không xong, lại còn vào hẳn khoá đặc biệt? Tôi đâu có trèo cao như vậy?"

Mr.Song  đắc ý nhìn cậu:

"Cậu không trèo cao, vị trí của cậu phải là ở đó"

Khỏi cần phải nói cậu nhóc Eun Myung kia kích động tới mức nào, máu huyết như sôi trào, mình có khả năng phi thường như vậy sao?!

Song Jae Kwan lần này thành công vuốt tóc cậu, trong lòng thẩm nhủ. Cái đầu này mà không vào khoá đặc biệt, thì cái khoá đó cả còn gì là đặc biệt nữa.

2/ Thay da đổi thịt.

Suốt 1 tháng sau đó Song Jae Kwan cũng không gặp lại Yoo Eun Myung, cậu nhóc đó thực sự chuyên tâm học cho xong trung học phổ thông rồi.

Đếm ngược còn 5 tháng đến ngày báo danh huấn luyện.

Một ngày Song Jae Kwan vừa tỉnh giấc thì thấy điện thoại không ngừng reo vang, vừa ấn nghe thì một giọng nói phấn khích truyền sang:

"Anh có còn nhớ tôi là ai không đó? Tôi đã học xong, cũng đã đăng kí lại theo gợi ý của anh, người ghi danh cứ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu như thấy kẻ điên vậy, tôi nói này, có phải khoá huấn luyện đặc biệt kia tàn khốc lắm không hả? Lúc tôi đi ra còn có mấy người châm chọc là mua kem dưỡng da nhiều một chút đó! Ai da sao trên đời lại có lắm người thích lo chuyện bao đồng như vậy chứ? Tôi sẽ cho họ thấy thực lực của mình! Tôi có huấn luyện viên riêng ưu tú là anh, chẳng nhẽ trong vòng 5 tháng lại không thêm được chút cơ bắp nào hay sao?!"

Song Jae Kwan cảm thấy con mèo này thao thao bất tuyệt thật giỏi, cái miệng bây giờ chắc chắn là đang cong lên, như cái hôm ở buổi hội thảo tranh cãi với mấy ông chú lắm lời.

"Cậu đang ở đâu?" – anh hỏi.

"Ở trước cửa nhà anh đó!"

Song Jae Kwan đang xuống cầu thang liền suýt chút nữa ngã nhào ngay trong nhà mình, anh vội vã đi về phía cửa:

"Tại sao đến nhà tôi lại không nói sớm một chút, đứng ngoài cửa nói nửa ngày không mệt sao?"

Qua điện thoại và cửa nhà truyền đến hai tiếng nói đồng thanh:

"Sorry do quá phấn khích thôi, anh không tò mò vì sao tôi biết địa chỉ nhà anh hả?"

Song Jae Kwan mở cửa, nhìn người trước mặt.

Mừng còn không đủ, thời gian đâu mà thắc mắc chứ?

Hai người ngắt điện thoại, Yoo Eun Myung vui vẻ vào nhà nói:

"Tôi có một người bạn cậu ý dùng máy tính rất giỏi, hôm trước chỉ đố cậu ta một chút thôi cậu ta liền thật sự tìm ra được địa chỉ của anh."

Song Jae Kwan gật gật, thú thực anh không quan tâm lắm làm sao mà địa chỉ nhà mình bị khui ra nhưng với hình thức bị hack thế kia thì lại phải lưu tâm một chút.

Yoo Eun Myung ngoan ngoãn ngồi xuống sofa phòng khách theo chỉ đạo của chủ nhà, sau đó càng thêm hưng phấn vùng vẫy hai chân:

"Bao giờ chúng ta tập luyện á?"

Song Jae Kwan lấy cho cậu một miếng bánh ngọt lớn, sau đó hỏi:

"Bình thường cậu có tập luyện gì không? Ăn uống thế nào?"

Eun Myung ăn bánh kem, nghĩ nghĩ, sau đó đáp:

"Ăn uống như bình thường, đều đặn ngày 3 bữa, tập luyện thì có tập chạy là thường xuyên, hoặc chơi thể thao với bạn bè"

Song Jae Kwan buồn cười, nhắc nhở:

"Đừng có nói dối"

Eun Myung lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi:

"Sao...sao anh biết?"

Jae Kwan lại bóc một hộp sữa chuối đưa tới cho cậu:

"Lúc nói cậu nhìn xuống dưới, bên trái, nhãn cầu đảo tới đảo lui, một biểu hiện cơ bản của người đang nói dối"

Yoo Eun Myung lập tức uống sữa, sau đó thở dài:

"Ui trời tại sao tôi lại đi nói dối một người học tâm lý học chứ!"

Sau đó cậu lại hưng phấn hỏi:

"Vậy nếu tôi nhìn lên trên bên trái là nói thật đúng không?"

"Không. Là đang tưởng tượng"

"Vậy lên trên bên phải?"

"Là nhớ lại gì đó"

"...Nhất định là xuống dưới bên phải rồi?"

"...Là nghĩ về chuyện buồn"

"Ách..." – Yoo Eun Myung á khẩu – "Vậy như thế nào mới là biểu hiện của người đang nói thật?"

Song Jae Kwan chợt hỏi:

"Cậu rất muốn làm cảnh sát sao?"

Yoo Eun Myung mặt mũi sáng ngời, nhìn thẳng anh đáp:

"Muốn muốn muốn!"

(*≧∀≦*)

Song Jae Kwan nhún vai, ý là 'nói thật chính là như vậy'.

Yoo Eun Myung trầm trồ tự suy nghĩ hồi lâu, sau đó thành thật đáp câu hỏi phía trước nữa:

"Bình thường ngoài ăn sáng ra thì các bữa khác đều ăn không đúng giờ lắm, thậm chí nhiều khi bỏ bữa do học mà quên mất thời gian. Tập luyện thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net