Ngoại truyện 2: Wenwen & Baobao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  


Mùa xuân năm đó trôi qua rất nhanh, khi tháng 4 tới, khí trời vẫn còn mát dịu khiến cho tinh thần người ta phấn chấn không ngừng.

Thời tiết này vô cùng ủng hộ những hoạt động thể lực!

Ở cổng một khu huấn luyện dành riêng cho các cảnh quan, gió lớn thổi phần phật băng dôn khổng lồ chào mừng ngày tuyển sinh chính thức bắt đầu, phía dưới băng dôn là từng hàng người nhanh chóng ổn định bước vào trong trường.

Người đến dự thi 100% là đàn ông, ai ai cũng sức dài vai rộng, vừa nhìn liền thấy rắn rỏi chắc chắn, đúng là những điểm tựa vững chắc cho nhân dân trong tương lai. Bọn họ đều đeo balo chuẩn bị chút đồ đạc, hiển nhiên là nên sẵn sàng cho 4 ngày thi liên tiếp ăn ở luôn tại trường thi.

Kì thi năm nay có chút khác biệt mà chia ra làm hai khoá, một khoá huấn luyện cảnh quan bình thường-hay còn gọi là khoá thường niên, một khoá dành riêng cho các nhân vật đặc biệt-những người hội tụ nhiều ưu điểm vượt trội.

Số lượng người dám đăng kí tham gia khoá đặc biệt hiển nhiên ít hơn rất nhiều so với bên thường niên, nhưng tổng thể vẫn khá nhiều, con số lên tới gần 100 thanh niên cao tráng khoẻ mạnh.

Sân của khu huấn luyện rất lớn, từng hàng người ngay ngắn đứng tập chung chờ nghe nội dung và phát thẻ dự thi, không tránh khỏi sẽ đảo mắt đánh giá những đối thủ của mình một chút.

Ở trên khán đài, một cảnh quan cấp cao ra chào hỏi các thí sinh, sau đó tuyên bố cổng trường chính thức đóng lại, những người ở bên trong hoặc là thi đỗ hoặc là thi trượt, chúc các bạn may mắn.

Cổng khu huấn luyện rầm rầm đóng lại, các thí sinh đều quay đầu nhìn kĩ giây phút này, trong lòng tự thầm nhủ cuộc đời mình sau này ra sao đều tuỳ thuộc vào việc có thể đứng bên trong cổng trường này bao lâu.

Đúng lúc này có một thiếu niên nhanh chóng chạy nhào qua cổng, dáng người mảnh mai không tương xứng với những người ở đây chút nào, cậu bạn đó cũng quay lưng nhìn cổng trường đóng lại, sau đó tự cảm thán may mắn mà vẫn kịp đến dự thi.

Tất cả ánh mắt dồn về phía người vừa tới muộn, sau đó đều tỏ ra nghi hoặc, cậu học sinh này đến đây để làm gì?

Thiếu niên trắng trắng xinh xinh đi vào, chiều cao cũng không hạn chế nhưng ở một nơi toàn người to lớn ít nhất hơn 1m8 thì cậu có chút thấp bé hơn. Mà điểm nhấn là khuôn mặt có phần nữ tính, trừ đôi mắt to thì mũi với môi đều nhỏ, toàn bộ toát ra loại khí chất đáng yêu mềm mại, ai ai cũng chăm chú nhìn không dứt mắt.

Vị cảnh quan ở trên khán đài nói:

"Cậu bạn kia mau đứng về bên đăng kí dự thi của mình"

Thiếu niên kia ngoan ngoãn cúi đầu chào, sau đó bình ổn tiến từng bước tới bên treo bảng "nhóm đặc biệt".

Đi sâu vào hàng ngũ, quả nhiên cậu bị lọt thỏm giữa một nhóm người, nếu như không đứng ở hàng đầu thì đừng hòng có thể nhìn thấy gì phía trên khán đài.

Cậu vừa luôn miệng nói "xin lỗi cho nhờ chút" vừa luồn lách qua hàng người, mặc kệ mấy lời trêu chọc của những thí sinh khác, chỉ là càng lên trên người càng cao, giống như thành luỹ vững chắc muốn làm khó cậu.

Ngay lúc này có một bàn tay to lớn hữu lực vươn ra, tách đôi hàng người trước mặt cậu sau đó cầm cánh tay mảnh khảnh của cậu mà kéo lên hàng đầu đứng song song với người đó.

Đây là người có chiều cao khủng nhất trong hàng ngũ. Người đàn ông này một câu cũng không nói, bàn tay lớn buông cậu ra, sau đó cũng chỉ nhìn lướt qua cậu một cái.

Cậu thiếu niên ngây người nhìn người đàn ông vừa giúp đỡ mình, dáng đứng này thật nghiêm trang, toát ra hơi thở nồng đậm của quân nhân. Cậu lén lút nheo mắt nhìn chốc chốc, sau đó chợt thấy anh ấy hơi xoay vai một chút, ánh mặt trời chói mắt đột ngột biến mất, không chiếu thẳng vào mặt cậu nữa.

Thiếu niên vui vẻ nhìn anh mà mỉm cười, cũng không vì người ta bày ra bộ mặt than với cậu mà không vui, cậu hơi nghiêng người sang nói nhỏ:

"Cảm ơn bạn tốt~"

Người bên cạnh khoé môi không hề rung động một chút nào, chỉ là ánh mắt để lộ vài tia bối rối, nhưng vẫn là bản mặt than thường ngày, anh càng nghiêm túc cosplay bức tường chống nắng cho cậu bạn nhỏ con kia, có lẽ sau này khoá huấn luyện sẽ không còn buồn chán nữa.

Ở bên trên vị cảnh quan đã bắt đầu nói nội quy thi, giọng nói hùng hồn, khuấy động tâm trí các thí sinh vô cùng.

Kì thi liên tiếp trong 3 ngày, tính cả ngày hôm nay để báo danh và làm quen trường thi là 4 ngày. Ngày thi đầu sẽ thi lý thuyết, hai ngày sau thi thực hành, điểm số công bố ngay tại chỗ, ai đỗ ai trượt rất nhanh sẽ biết được.

Và đối với những kì thi thể lực chiếm ưu thế như thế này, ít nhiều cũng sẽ có phong phanh tiếng gió về những thí sinh tài năng, những người chắc chắn sẽ đỗ.

Ví dụ như có một người tên là Kim Jong In, là con trai của Cục trưởng cục cảnh sát, tài sắc vẹn toàn, sức lực vô cùng khủng bố, từng tham gia nhiều khoá huấn luyện khốc liệt bên ngoài từ khi tuổi còn nhỏ.

Lại có thêm một người nữa tên là Song Jae Kwan, nghe nói là một nhà tâm lý học trẻ tuổi, thiên tài làm náo động giới tâm lý tội phạm trong năm vừa rồi, không những thế mà còn có không ít huy chương về võ thuật.

Cuối cùng, có một người khiến các thí sinh khác cũng phải e ngại vô cùng, người đó tên Im Gun Seok, khả năng bắn súng có 1-0-2, trăm phát trăm trúng, không loại trừ bất kì loại súng nào, những viên đạt vào tay anh chưa từng một lần đi sai hướng.

(Gun Seok: mạnh mẽ cứng rắn)

Thiếu niên đi muộn nọ cũng vểnh tai nghe ngóng mọi người bàn tán rì rầm, cậu lầm bẩm với người khổng lồ chắn nắng đứng bên:

"Thực sự có người bắn không bao giờ trượt mục tiêu? Làm gì có chuyện khó tin như vậy, tôi không tin đâu, anh tin không?"

Người kia giữ nguyên tư thế vững vàng từ trên cao lia mắt xuống nhìn cậu, trong mắt nén một tia trào phúng nhưng không phải với ý xấu, mà chỉ cho rằng cậu bạn này rõ ràng trải đời chưa nhiều, sau này ở môi trường cảnh quan sẽ dễ dàng bị bắt nạt, mình nên chú ý tới cậu ấy nhiều một chút...

Hơn nữa khuôn mặt lại đẹp như vậy, trên trán viết rất rõ hàng chữ 'ngây thơ – trong sáng – vô tội'.

"Tôi cũng không tin" – anh bất chợt nói hùa vào với cậu – "ít nhất cũng phải trượt 1 lần trong đời, phải không?"

Cậu thiếu niên mạnh mẽ gật đầu, hoàn toàn đồng tình với anh.

Vừa gật vừa cảm nhận, giọng người đàn ông này trầm ghê...cả người đều toát ra hoocmôn nam tính quán mạnh mẽ như vậy để làm gì chứ...

Phát hiện bản thân suy nghĩ hơi xa xôi quá đà, cậu vội thu lại tâm tư đang xao động, quay về chủ đề đang dang dở:

"Đúng thế, cứ chờ đến lúc thi mà xem, tôi cam đoan người kia sẽ bắn trượt ít ra là 1 phát!"

Người đàn ông cười nhẹ, quay đầu lên khán đài, trong lòng mong ngóng không ngừng đến hồi thi bắn súng.

Kết quả trượt hay trúng thì còn để tôi xem tâm tình mình muốn gì.

Ở phía trên thầy cảnh quan cho bên thường niên số lượng đông đảo chia thành từng nhóm nhỏ theo người hướng dẫn khác đi nhận thẻ dự thi, còn người dự thi nhóm đặc biệt thì ở lại sân, phát thẻ ngay tại hiện trường.

Từng người từng người được reo tên, khi tới tên một người, giọng thầy cảnh quan đặc biệt phấn khích:

"Kim Jong In! Ngôi sao sáng của khoá học năm nay! Các thầy đều không thể chờ được tới lúc em thể hiện tài năng."

Từ dưới đi lên, một thanh niên cao ráo với làn da rám nắng, nụ cười rạng rỡ vô cùng gây thiện cảm, điểm đặc biệt cuốn hút là cơ thể cân đối, chân dài, vai rộng, từng bước chân đều toát lên sức quyến rũ vô hạn.

Ở dưới có vài thí sinh khác không nhịn được rì rầm:

"Trông như ca sĩ người mẫu trên tạp chí, thực sự là tài năng chứ không phải ẻo lả như lũ người nổi tiếng chứ?"

Lại có người khác thêm vào:

"Gì chứ? Như vậy đã là gì? Không phải lúc nãy có một nhóc con trắng bóc tiến vào à? Như kiểu đến để gây hài vậy"

Tiếng hai người không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe được hết, lại có người khác lên tiếng với hai thanh niên kia:

"Các cậu ghen ăn tức ở lộ liễu như vậy, ba mẹ cậu biết không?"

Lúc này trên khán đài, thầy cảnh quan vẫn tiếp tục dùng giọng phấn khích gọi:

"Song Jae Kwan! Anh bạn này đã do chính cảnh cục tới mời làm thành viên khoá huận luyện đặc biệt mà cậu ấy vẫn đăng kí dự thi như thường. Thật đáng ngưỡng mộ phải không các bạn?"

Người vừa lên tiếng mắng hai nhân vật lắm mồm lập tức quay lưng lên khán đài nhận thẻ dự thi, trước khi đi chỉ để lại một ánh mắt động viên cho một thanh niên đứng cạnh anh, cũng là một người trông khá đáng yêu dễ mến.

Song Jae Kwan lên tới trên đài, ở phía dưới cậu bạn đáng yêu dễ mến kia thay anh mắng mấy người lắm mồm lúc nãy:

"Tôi chống mắt lên nhìn mấy người thi trượt, cái kiểu đánh giá người khác theo vẻ bề ngoài như các cậu thì không có tư cách làm cảnh sát!"

Hai người nọ bị chửi liền tức tối, nhưng lại không thể gây rối vì sợ bị cấm thi, chỉ định to tiếng đe doạ lại một chút thì đúng lúc này từ hàng đầu, người cao to nhất quay xuống lạnh lùng liếc hai người họ một cái, một ánh mắt cảnh cáo rõ ràng, độ uy hiếp cực hạn không hề che dấu.

Hai người họ bất giác rụt người lại, cảm giác sợ hãi không hiểu từ đâu chạy dọc sống lưng, đồng thời im thin thít không nói được câu nào.

Ở hàng đầu, thiếu niên nhỏ con nhìn chằm chằm anh khổng lồ, cậu hỏi:

"Bọn họ nói tôi á? Lúc nãy đó, cái gì mà trắng bóc?"

Anh khổng lồ thu lại vẻ đáng sợ, nhẹ giọng đáp:

"Đừng để ý bọn họ, trắng rất đẹp"

Cậu thiếu niên khúc khích cười, sau đó nhỏ giọng thì thầm:

"Tôi biết là đẹp nên mới cố gắng giữ gìn da đến như vậy, ai bảo đàn ông thì cứ phải da ngăm chứ? Ấu trĩ như vậy~"

Anh khổng lồ chợt chọt đúng chỗ đau của cậu:

"Chứ không phải là muốn đen mà không được hả?"

Cậu thiếu niên lập tức bĩu môi, hơi mất hứng, không thèm nói chuyện với anh nữa.

Thầy cảnh quan tiếp tục sự nghiệp gọi tên vĩ đại của mình:

"Han Kwang Wook?"

Một cái tên vừa thơ mộng vừa cá tính, ông anh người khổng lồ bất giác nhìn xuống thiếu niên bên cạnh, quả nhiên thấy cậu ấy vui vẻ lên bục nhận thẻ.

(Kwang Wook: bình minh hoang dại)

Thầy cảnh quan nhìn thật kĩ cậu, sau đó chợt cười rất lớn:

"Hoá ra là cậu, một người mà nhà trường rất kì vọng, cố gắng thi kết quả tốt!"

Một lời này nói ra khiến tất cả các thí sinh khác cùng nghi hoặc, cậu bạn Han gì đó kia có tài năng đặc biệt gì sao? Chưa nghe thấy bao giờ...

Ở trên khán đài Han Kwang Wook cười toe, cả người toả sáng rực rỡ, đôi môi đỏ dưới ánh mặt trời cứ bóng lưỡng lấp lánh, ai đó ở dưới thấy lòng mình chợt nhộn nhạo khó tả.

Thầy cảnh quan ngay sau đó hứng khởi gọi tên người khác:

"Im Gun Seok! Tay xạ thủ số một của chúng ta!"

Han Kwang Wook đang đi về phía thí sinh đã được nhận thẻ thì chợt khựng lại, hình như là nói người bắn súng rất giỏi phải không? Rốt cuộc là ai nhỉ?

Cậu quay phắt đầu lại, sau đó thấy người khổng lồ đi lên...

Trong lòng có gì đó vỡ vụn...Hình như là lòng tự trọng của mình rơi xuống đâu đây?

Mới nãy mình nói cái gì mà ắt phải có 1 lần trượt trong đời ấy nhỉ...

Im Gun Seok nhận thẻ từ thầy cảnh quan, lắng nghe lời khen dài dòng của thầy trước toàn trường, sau đó từ từ đi về phía một người đang hoá đá.

Han Kwang Wook nở một nụ cười khó coi nhất trên đời nhìn anh, Im Gun Seok liếc cậu rồi đi qua, khi cậu không còn thấy rõ vẻ mặt anh thì mới nhếch miệng cười.

Một chốc lát nhóm đã được phát thẻ đã tụ tập một đống người, một người đeo thẻ tên "Yoo Eun Myung" tiến tới phía Han Kwang Wook bắt chuyện:

"Cậu yên tâm, anh đây sẽ bảo vệ cậu, tôi cũng từng nhỏ xinh như cậu đó nên cũng bị trêu chọc không ít đâu"

Han Kwang Wook vui vẻ cảm ơn, sau đó hỏi:

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

Yoo Eun Myung cười cười:

"Sắp 18 tuổi tròn~"

Han Kwang Wook ngưng gật gù trong giây lát:

"...Cậu em này, tôi 19 tuổi có dư rồi, rất cảm ơn hậu phương vững chắc của cậu một lần nữa"

Yoo Eun Myung méo miệng cười, cậu vẫn không thoát khỏi kiếp nhỏ tuổi nhất trong các thí sinh rồi.

Bọn họ chủ yếu đều là 19 tuổi, người có thâm niên đi huấn luyện trong nước lâu nhất là Kim Jong In, từ 17 tuổi Kim Jong In đã lăn lộn từ rừng này sang núi nọ. Còn lớn nhất là Im Gun Seok, 20 tuổi, anh không tham gia huấn luyện trong nước mà học về súng ống ở nước ngoài, từ nhỏ đã tham gia vài cuộc thi bắn súng các cự li, độ nổi tiếng ở Châu Âu là khá lớn.

Sau khi biết được số báo danh thì điện thoại của các thí sinh bị tịch thu lại toàn bộ để đảm bảo không có gian lận. Gần 100 người ai quen ai thì tự giác đi với nhau xem trước phòng thi, ngày mai thi chính thức khai bút rồi.

Nhóm người Kim Jong In nhanh chóng thành một hội 7 người, ngoài Kim Jong In, Song Jae Kwan, Yoo Eun Myung, Im Gun Seok, Han Kwang Wook thì thêm 2 người nữa mặt mũi cũng rất sáng sủa đẹp trai, lại còn đặc biệt có tài.

Lúc trở về phòng để ở tạm trong mấy ngày thi, Han Kwang Wook bi kịch nhận ra mình thế mà lại bị chia phòng cùng 3 người khác trông rất dữ dằn cục súc. Kì thực Im Gun Seok cũng không phải thuộc dạng hiền lành gì, chỉ là ít ra trông anh lạnh lùng chứ không...thô tục, mà anh còn cực kì dễ nhìn.

3 người ở cùng cậu vừa vào phòng liền cởi phăng quần áo, một đống đồ đạc bừa bộn như giầy, tất, vật dụng cá nhân làm náo loạn cả cái phòng vừa được chia chưa đầy 10 phút. Han Kwang Wook thực sự muốn kẻ ranh giới cho cái phòng này như hồi đi học cấp 1 chia bàn với bạn, cậu sợ mình sẽ chả ngủ nổi trong cái không gian đáng sợ này mất.

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc của mình thì Han Kwang Wook chạy biến ra ngoài, tự mình la cà ngoài hành lang cho tới giờ ăn cơm trưa mới thôi.

Ở bàn cơm vẫn là 7 người ngồi với nhau, tinh thần Yoo Eun Myung đặc biệt tốt vì được Song Jae Kwan đi cửa sau sắp xếp cho cậu và anh ở cùng phòng. Kim Jong In với Im Gun Seok thì hoàn toàn chả quan tâm mình có ở với ai hay làm cái gì, điển hình của kiểu người không để thế giới vào mắt. Còn 2 khác nữa trong nhóm cũng không có gì phiền muộn cả, thích ứng rất nhanh với sự phân chia của nhà trường.

Một mình Han Kwang Wook bĩu môi gẩy gẩy cơm, cái số đen đủi như vậy thì phải làm sao đây?

Một bữa cơm mà  6 người đã ăn xong từ lâu, có 5 người đã đứng lên về nghỉ trưa, còn lại mình Han Kwang Wook vẫn duy trì tư thế gẩy cơm và Im Gun Seok yên lặng nhìn cậu gẩy cơm.

"Có chuyện gì mất hứng như vậy?" – Im Gun Seok hỏi.

Han Kwang Wook vừa cố gắng nuốt cơm vừa nói:

"Là đàn ông mà cứ xét nét chuyện ăn ở chung đụng với đàn ông khác là ích kỉ quá phải không?"

Im Gun Seok không hiểu rõ tầng nghĩa trong câu nói của cậu.

"Em không thích ở cùng chỗ với đàn ông khác?"

Han Kwang Wook thở dài:

"Không phải cái đó...chỉ là mấy người cùng phòng...bọn họ bừa bãi quá, em chẳng muốn về đó nữa"

Im Gun Seok thở nhẹ ra một cái, còn tưởng là vấn đề to tát gì.

"Chỉ có 4 ngày 3 đêm mà thôi, thật sự không muốn sao?"

Han Kwang Wook lắc lắc đầu:

"Thật ra không phải vậy, sau này làm cảnh sát rồi còn phải ăn ở khổ sở hơn nhiều, đâu thể vì mình mà làm ảnh hưởng đồng đội đúng không? Thôi em vẫn là cố gắng nhẫn nhịn một chút vậy"

Im Gun Seok thấy cậu rất ngoan, cũng không nói gì nữa, yên lặng chờ cậu ăn xong cơm.

Cùng Han Kwang Wook trở về phòng của cậu đã là chuyện của hơn 30 phút sau đó, khi cánh cửa phòng mở ra, Im Gun Seok cũng phải nhíu mày một cái.

Anh đã quen tác phong làm việc gọn gàng sạch sẽ của nước ngoài, lần này bạn cùng phòng của anh cũng rất hiểu ý hoặc là sợ anh nên đều cư xử đúng mực, đi nhẹ nói khẽ, đồ đạc ai ở nguyên trên giường người ấy, không hề xâm chiến diện tích của người khác dù chỉ là một li.

Thế nhưng ở căn phòng này lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Chưa vào tới nơi đã nghe thấy tiếng đàn ông cười đùa ầm ầm, vào trong rồi thì như một bãi chiến trường ngàn năm chưa được dọn dẹp, chỉ có một góc miễn cưỡng nhìn được thì là giường ngủ của Han Kwang Wook.

Im Gun Seok nhíu mày đứng ở cửa, anh hắng giọng một cái, 3 người trong phòng tắt cười nhìn ra.

Một luồng không khí lạ lùng trong phòng ùa tới, 3 người nọ ào ào đứng dậy ai về giường nấy nằm.

Bước qua hàng quần áo lẫn lộn giầy tất trên lối đi, Im Gun Seok mỗi một bước sắc mặt càng tệ, lúc đến được giường của Han Kwang Wook thì tâm trạng anh đã xấu tới cực điểm.

Anh cần phải đưa cậu ra khỏi bãi chiến trường này, hoặc ít ra là phải biến nó thành một nơi dành cho người ở!

Han Kwang Wook khổ sở nhìn chân giường mình có mấy tờ giấy rác, vỏ bánh vỏ kẹo dinh dính nhớp nháp.

"Kẹo này là em ăn?" – Im Gun Seok hỏi Han Kwang Wook.

Han Kwang Wook chán nản lắc đầu:

"Không, cơm trưa mãi mới miễn cưỡng ăn xong, tâm tình đâu mà ăn kẹo"

Im Gun Seok chợt tăng âm lượng:

"Vậy đống chết tiệt này là ai ăn?!"

3 người cùng phòng chợt run lên một cái, trong đó có một anh bạn đầu trọc lốc bật dậy, vội vã nhào tới nhặt đống vỏ kẹo sau đó chạy ra ngoài hành lang tìm thùng rác vứt.

Trong phòng còn lại 2 người khác, Im Gun Seok cực kì bất mãn với sự bừa bộn vô tổ chức này, Han Kwang Wook ngồi trên giường mở đôi mắt to tròn đáng thương nhìn anh.

'Mau mau giải thoát cho em đi' – Han Kwang Wook dùng đôi mắt truyền tải thông điệp tới vị anh hùng kia.

Đừng nghĩ Han Kwang Wook trông ngây thơ mà lại thực sự ngây thơ, cậu cũng thuộc dạng nhanh nhạy biết nắm bắt những điểm mấu chốt trong các mối quan hệ. Đột ngột có một superhero không biết vì gì mà tình nguyện đến bên mình, đến chút nắng còn chắn cho mình thì đương nhiên là phải biết lạm dụng chút quyền lực của người ta mà hưởng thụ rồi...còn cái giá phải trả ra sao, từ từ tính.

Im Gun Seok tất nhiên không chịu nổi loại ánh mắt cầu xin đáng thương kia, anh xoay lưng nói với hai anh bạn đang giả chết trên giường:

"Các cậu sinh hoạt cá nhân vô tổ chức như vậy, sau này làm cảnh sát một nghề có ngàn quy luật thì có làm nổi hay không? Còn không mau đứng dậy thu dọn!"

Hai người kia bất động thêm vài giây sau đó uể oải nằm dậy, có một người nói:

"Aizz, sắp đi vào quy củ rồi nên anh em mới tự tiện một lần cuối thôi mà"

Im Gun Seok lạnh nhạt đáp:

"Vậy cậu đem đồ ra giữa hành lang mà tự tiện, cảnh sát là nghề nghiệp rất cần tinh thần tập thể, chung phòng đã không đồng lòng được cách sống thì sau này đi thực hiện nhiệm vụ thì phân chia công việc thế nào?"

Hai người kia có chút bất mãn, lầm lì dọn dẹp, trong lòng càng không vừa mắt về Han Kwang Wook, dám gọi người có uy như vậy tới đe doạ bọn họ...

Im Gun Seok nhìn bọn họ dọn dẹp rồi cũng ra ngoài giặt đồ, trong phòng chỉ còn lại anh cùng Han Kwang Wook.

Han Kwang Wook nói:

"Anh bênh vực em như vậy cũng được sao? Thật ra mà nói thì em mới là người không sống được tập thể, bọn họ vốn rất hoà hợp, là em không dung hoà vào được"

Im Gun Seok ngồi cạnh cậu đáp:

"Không cần phải áy náy, những cái xấu cái tệ thì đu theo họ để hoà hợp làm gì? Em không cần làm xấu bản thân chỉ vì sự thiện cảm của người khác. Cảnh sát là phải gương mẫu từ nếp sống cá nhân tới công việc, phải không?"

Han Kwang Wook ngoan ngoãn gật đầu, tâm trạng tốt lên không ít.

Lúc 3 người bạn cùng phòng trở về đã không thấy bóng dáng của Im Gun Seok đâu, chỉ có Han Kwang Wook yên lặng nằm ngủ, nhìn bộ dáng hiền lành nhu hoà của cậu lại loáng thoáng có hình ảnh ánh mắt như viên đạn của Im Gun Seok hiện ra đâu đây, bọn họ im lặng nghiến răng chứ không dám làm ồn nữa.

Tới giờ chiều đi tắm, Im Gun Seok không hiểu sao rất phiền lòng với phòng tắm tập thể này. Tuy mỗi vòi tắm đều có vách ngăn và rèm nhựa che nhưng vẫn có rất nhiều người trần chuồng đi qua đi lại, nhất là lúc Han Kwang Wook đang ôm quần áo tiến về phía này mà trong phòng tắm có hai người khác đang hứng khởi vung c-h-i-m cười đùa với nhau thì anh thật sự có loại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net