CHANJIN VS CHANGBIN(PART 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chuỗi các tiếng động vừa rồi chính là màn ném bowling của Hyunjin.Thật không thể tin nổi nha. Hyunjin chơi tốt quá.Changbin vừa trầm trồ vừa ngạc nhiên , một lúc sau mới nhớ đến Chan mà quay ra nhìn. Chan ngồi ở đầu ghế sopha,anh đang xoa xoa hai tay vào nhau, thỉnh thoảng lại thở hắt ra. Changbin nghĩ thầm:"Chắc Chan hyung cũng đã sợ Hyunjin rồi"

"Ting"

Màn hình chuyển sang chữ Chan, anh từ từ đứng dậy không nhanh không chậm bước tới chọn một quả bóng bowling .Tư thế ném của Chan rất chuẩn,anh ném.Quả bóng lao như xé gió vun vút về phía các chai bowling trắng. Nó hùng hổ lao vào đụng đổ từng cái một.

"Strick, Strick and Strick"
"Oa, thiệt quả không hổ danh, bất di bất diệt»
Changbin mắt chữ A mồm chữ O nhìn theo Chan đang rời về ghế. Nhìn sang Hyunjin thì trông cậu nhà chả có gì bất ngờ, chỉ nhún vãi rồi lại nhìn xuống đất. Sau khi ván cuối cùng kết thúc, Changbin thở dài lôi ví trong túi quần ra, kết quả là hai cái con người kia bằng điểm nhau, nghĩa là TUYỆT ĐỐI đấy. Còn Changbin chỉ được gần tuyệt đối thôi, thua có một điểm hà
( Au :« Một điểm là cả một vấn đề a)
Vào một cửa hàng Bugger Kings, ba nguời bắt đầu lần lượt gọi đồ. Chan gọi bugger cheese chicken và Americano, Hyunjin gọi bugger beef và Matcha cookie, còn Changbin gọi bugger fresh lemmer và hot chocco.
Ba người ngồi ăn mà không khí u ám dễ sợ. Không được rồi, Changbin phải kiếm cớ ra khỏi đây ngay không thì cậu sẽ chết ngạt mất.
« Hai người cứ ăn đi nhé »
Nói rồi cậu phóng thẳng ra ngoài.
Chỉ còn lại Chan và Hyunjin...
Chan vẫn im lặng tập trung ăn và không nói gì. Hyunjin nhớ lại việc lúc sáng , đúng là cậu quá nặng lời rồi, dù sao Chan cũng là hyung mà, cậu nói thế chẳng phải là láo sao.Hít nhẹ một hơi, cậu đặt chiếc bánh bugger xuống. Bàn tay nắm lấy tay Chan. Bị nắm bất ngờ, theo phản ứng tự nhiên, Chan rụt vội tay lại.Nhưng sau khi ý thức được là Hyunjin thì anh thở phào nhẹ nhõm, ngước mặt lên nhìn. Hyunjin ngồi thẳng người, nhìn sâu vào mắt Chan. Cậu cất giọng nhẹ nhàng:« Chuyện ban sáng, em xin lỗi, là em sai mà. Giờ anh muốn gì em cũng chiều tuốt,chỉ xin anh đừng né tránh hay lạnh lùng với em, em...em ...»
Nói đến đây, cậu không thể nói nữa. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dọc trên gò má, cậu luống cuống cúi mặt xuống để che chúng đi. Chan thấy mà không khỏi thương.Anh đứng dậy lau đi những vệt nước chảy dài, ôn nhu nói:« Không sao , anh cũng có lỗi mà, đừng khóc nữa, mọi người cười cho đấy »
Hyunjin rúc mặt vào áo Chan. Chỉ một lúc sau đã ướt đẫm cả một mảng áo, Chan đẩy nhẹ cậu ra,đặt lên môi cậu một nụ hôn, nó có sâu nhưng rất nhẹ nhàng, như một nụ hôn an ủi vậy.Sau khi cảm thấy khó thở, Hyunjin mới lay nhẹ vai Chan ý bảo em hết hơi rồi. Chan dừng lại, nhìn Hyunjin. Lúc này cậu đã hết khóc rồi, lại còn cười rõ tươi nữa chứ. Bây giờ hai người mới để ý đến Changbin, anh đang ở đằng sau cố giơ tay thật rộng cầm theo cái chăn căng ra thật to để che vừa hai nguời,Chan gỡ tấm chăn xuống, hỏi Changbin:« Chú làm gì thế, đừng có nghịch lung tung nha»
Changbin quay lại, vẻ mặt uất hận không từ nào tả hết nhìn Chan với Hyunjin. Nhưng cậu không nói gì mà chỉ trả tiền rồi hằm hằm leo lên xe ngồi khoanh tay hờn dỗi.Về đến dorm, Changbin lôi xềnh xệch hai con người kia vào phòng.Cậu khoanh tay, nói lớn:« HAI NGƯỜI CÓ BIẾT HAI NGƯỜI VỪA KÍT NHAU Ở NƠI CÔNG CỘNG KHÔNG? TUI ĐÃ CÓ TÂM LẤY CHĂN CHE CHE CHẮN CHẮN CHO ,CÒN KHÔNG CẢM ƠN MÀ MẮNG NHƯ THẬT»
Chan vẫn bình thản ngồi trên giường mà phang cho Changbin nhà ta một câu khiến cậu cầm như đá tảng.
« THẾ CHÚ KHÔNG KÍT MỘT - NGƯỜI - MÀ - AI - CŨNG - BIẾT - LÀ - AI Ở NƠI CÔNG CỘNG HẢ???»
Changbin méo mặt, ủ rũ đi sang phòng Minho làm nũng. Thôi,chế đến lạy cái nhóm trẻ lạc này, lạc thì lạc vừa thôi, không tranh ăn được chuyển sang chế độ nhõng nhẽo à? Thấy mà sến a,tha cho con dân đi nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net