Xinh đẹp ơi ? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Son Seungwan liệu có hối hận không ? Khi mà hất tay Joohyun ra kèm theo câu nói xấc xược ấy ?

Không thể chối cãi rằng là có.

Son Seungwan không những hối hận, còn đau lòng đến mức buổi ban đêm không ngủ được khóc sưng cả mắt. Em không cố ý, mãi mãi cũng không muốn làm nàng tổn thương.

Nhưng Seungwan hết cách ...

Đã từ rất lâu rồi, Seungwan nhớ lại khi mà chính mình còn là một đứa bé thích chạy nhảy vui đùa, vô lo vô nghĩ.

Năm ấy em chỉ là một đứa bé cấp một, cũng khoẻ khoắn và năng động giống như bao đứa trẻ bình thường khác vậy. Nhưng một biến cố xảy đến, khiến Seungwan có cố gắng thế nào thì cũng không thể trở về làm một đứa trẻ bình thường nữa.

Hôm ấy bé con Seungwan đi học về sớm lúc mà ba mẹ em còn chưa về tới nhà, Seungwan nhỏ bé đã đói meo nên làm liều bắc ghế pha mì ăn tạm. Em khệ nệ để nồi nước lên bếp rồi vặn bình ga, chẳng hiểu sao cơn buồn ngủ kéo đến, cuốn bé con vào giấc mộng ngay trên bàn ăn.

Hậu quả sau đấy chẳng ai có thể ngờ tới, bình ga bị rò rỉ, xả hơi ga ra khắp phòng, căn bếp bùng cháy và Seungwan thì vẫn ngủ say tít trên bàn ăn.

Khói toả ra ngày một nhiều hoà lẫn với khí ga, khiến Seungwan lịm đi ngay trong giấc ngủ của em. May mắn thay ba mẹ em về đúng lúc để kịp kéo lại mạng sống nhỏ nhắn của bé con.

Seungwan nhập viện, bác sĩ chuẩn đoán bé con bị tổn thương phổi nghiêm trọng, kèm theo là căn bệnh hen suyễn không hề nhẹ.

Seungwan ở bệnh viện gần một tháng cuối cùng cũng được xuất viện. Sau đó em cũng không thể chạy nhảy vui đùa như những đứa trẻ cùng trang lứa, và phải luôn mang theo bên mình ống trợ hen suyễn cùng với thuốc.

Mãi đến sau này Seungwan lớn lên, ai cũng không dám nhắn lại sự cố năm nào, một phần vì nó đã qua rất lâu, một phần vì nó luôn là quá khứ ám ảnh lấy Seungwan.

Nó quá đáng sợ, khiến Seungwan phải khó thở mỗi khi nhớ lại ...

.

.

Seungwan vẫn luôn rất ghét mùa đông, bởi vì nó rét buốt làm chân tay em tê dại, và cũng vì nó khiến Seungwan không thể thở được.

Seungwan vẫn luôn khốn khổ mỗi khi những cơn gió đông tràn về, rất lạnh, và rất đau đớn. Có những lúc em nghĩ mình đã tắc thở và ra đi rồi, nhưng vẫn là nhờ ống trợ thở mà Seungwan mới có thể duy trì được sự sống cho đến tận ngày hôm nay.

Em chưa hề nghĩ mình sẽ yêu một người, thậm chí Seungwan còn quyết định độc thân hết một đời. Bởi vì nếu em có người mình yêu rồi, lỡ đâu một ngày em đột nhiên từ giã thế gian này,

Vậy, người đó phải làm sao bây giờ ... ?

Thế mà thiên đế vẫn không quan tâm đến lời thỉnh cầu của Seungwan, người lại gửi cho em một trái tim mạnh mẽ, đập thật mạnh khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng ...

Bae Joohyun ... ánh hoàng hôn đẹp nhất thế gian này. Em rơi vào lưới tình của nàng, chìm sâu vào ánh mắt ngọt dịu của nàng trong vô tận.

Ngày đó trời vẫn lạnh, tay chân Seungwan đều tê cóng, vậy mà khi bắt gặp nàng, cơ thể em trở nên nóng ấm đến kì lạ.

_Xin chào xinh đẹp, rất vui được làm quen với chị.

Câu nói đầu tiên em nói với nàng, chính Seungwan cũng không ngờ rằng mình lại vô ý tứ đến thế. Vừa vô duyên lại vừa vô giáo dục, không thể chấp nhận nổi.

Seungwan thấy lông mày thanh tú của nàng khẽ nhíu, rồi nàng lại không nói gì.

Thật dịu dàng và ẩn nhẫn.

Đó là suy nghĩ của em về nàng, người con gái có một sự xinh đẹp toát ra từ cả những cử chỉ, lễ nghĩa trong từng bước đi. Thế gian này sao lại có người hoàn hảo như thế ? Dù Seungwan biết không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một con người, nhưng em tin rằng, trái tim em đã đúng.

Xinh đẹp của em, chẳng biết từ bao giờ trong lòng Seungwan đã khẳng định điều này dù nó có vẻ viễn vông.

Nhưng em thích nàng, vượt lên trên cả sự sống mong manh của em. Vượt lên tất cả, phá tan kế hoạch Seungwan đã gầy dựng lên từ lâu.

Em bắt đầu theo đuổi nàng, dù em chưa từng nói và Joohyun cũng chưa từng hỏi. Cả hai đã ngầm khẳng định suy nghĩ của đối phương.

Từ những cốc sữa đậu nành ấm nóng trong ngày đông lạnh giá mà Seungwan dậy sớm để mua cho nàng.

Từ những chai nước Seungwan tiện tay vặn nắp rồi đưa qua cho nàng, hay nói chính là thói quen mà Seungwan học được khi ở bên cạnh Joohyun.

Rồi những câu chuyện lặt vặt mà em ngày nào cũng nói nữa, dù Seungwan cũng biết mình chẳng dư hơi thở để làm điều này. Hậu quả là sau khi nói xong, em lại chạy vào nhà vệ sinh hít thở điên cuồng cùng ống trợ hen suyễn.

Seungwan không hề dư sức lực, nhưng em vẫn đưa Joohyun về nhà mỗi khi tan làm, mặc kệ nàng có chú ý đến em hay không. Em mặc kệ, vì Seungwan chỉ muốn ở bên cạnh nàng thêm đôi chút thời gian.

_Xinh đẹp ơi, chờ em với !

Câu nói quen thuộc, những bước chân nặng nề cũng quen thuộc. Nhưng Joohyun thì lại không hề quay lại dù chỉ một cái để nhìn em.

Seungwan thật sự khổ sở, em rất bực bội, cũng tuyệt vọng với cái cách mà thiên đế đối xử với em. Thật bất hạnh làm sao.

Rồi Seungwan ngộ ra rằng, mình không thể cứ như thế mãi được.

Em biết sự sống của mình mong manh, cũng không biết mình sẽ ngưng hơi thở này vào lúc nào. Nếu Joohyun đáp trả tình cảm của em, lỡ như ...

Seungwan đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi bủa vây lấy mình, em sợ, sợ Joohyun sẽ đau, sợ nàng sẽ khóc.

Vậy nên em nghĩ mình sẽ từ bỏ ...

Seungwan mua trà sữa ấm cho nàng kèm theo là túi giữ ấm , định bụng đây sẽ là lần cuối em làm như thế này.

Nhưng đột nhiên cơn hen suyễn ập tới và tần suất phát tác lại càng nhiều hơn, em lại không thể thở được, lảo đảo cầm theo ống trợ vào nhà vệ sinh.

Em không hề biết Joohyun cũng đi theo mình, cả giọng nói nhẹ bẫng hỏi han của nàng khi mà em cố gắng hít thở trong khốn khổ.

_Seungwan à ... ?

_Em ổn chứ, Seungwan à ?

Không chị ơi, em không ổn ...

Em chỉ muốn ở bên chị mà thôi, nhưng xinh đẹp của em ơi, em dường như không thể.

Seungwan gào thét gọi nàng trong lặng yên, nước mắt của em trượt xuống gò má, em bấu chặt lấy vạt áo của chính mình, móng tay qua lớp áo ghim vào da thịt, buốt giá trong cái lạnh.

Seungwan cố gắng hít thở, thật nặng nề và khó khăn.

Cũng không biết qua bao lâu, dường như đã ổn định lại đôi chút. Seungwan mới lau nước mắt và ra khỏi buồng vệ sinh. Em không muốn Joohyun phải lo lắng.

Ngay khi ra khỏi, em thấy bóng dáng đơn bạc của nàng đập vào đôi mắt mỏi nhừ. Khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy lo lắng.

_Seungwan à ... có chuyện gì vậy ? Em ... thật sự ổn đấy chứ ?

Nàng rụt rè, nhưng đầy dứt khoát nâng cánh tay xinh đẹp lên muốn chạm vào em.

Nhưng Seungwan từ chối, em hất cánh tay nàng ra, trong lòng cũng tan nát.

_Không liên quan đến chị.

Tim Seungwan rỉ máu, nhưng chỉ có một mình em biết.

Đông chưa qua, cơ thể Seungwan lạnh ngắt.

.

Xinh đẹp ơi, thế giới này đối với em chỉ thích hai điều duy nhất.

Đó là rạng hoàng hôn sắp tàn, nắng li ti len lỏi

Và điều thứ hai, chính là ánh mắt ngọt dịu của chị.

Nhân gian rất đẹp, hoàng hôn, và Bae Joohyun.

___

TBC ...

2020/08/18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net