5. Sân ga 9 ¾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tủ lạnh có trứng, cà chua và một hũ kim chi. Trong tủ bếp có khoảng một chục gói mỳ ăn liền của cùng một thương hiệu lạ hoắc.

Đồng hồ chỉ bảy giờ kém 20 phút.

Bắt đầu buổi sáng bằng một nồi mỳ kim chi cũng được đấy chứ.

"Đang làm gì vậy?" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau lưng tôi. Giật mình, tôi quay lại, tay vẫn cầm một quả trứng và cái hũ kim chi lạnh lẽo do ở trong tủ lạnh quá lâu. Trông thấy bộ dáng của tôi, người đó mỉm cười. Một nụ cười trong trẻo và bừng sáng dưới luồng sáng tinh khôi của ngày mới. Jisoo hyung mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình in họa tiết là những con cá voi màu xanh be bé. Chân anh đi một đôi dép đi trong nhà hình con gấu màu nâu. Cả người anh chìm trong ánh nắng khiến anh trông như đang phát sáng: làn da ửng hồng và mái tóc nâu lòa xòa càng làm anh có nét thơ ngây của một đứa trẻ. Tôi thử tưởng tượng Jisoo trong bộ dáng của một cậu bé mười tuổi bị bắt dậy sớm vào buổi sáng mùa đông, tay vẫn ôm con teddy bear của mình và hai mắt díu lại vì còn muốn ngủ nữa.

Nghĩ đến đấy, tôi bật cười.

Jisoo hyung bước ra khỏi luồng sáng, đôi mắt mèo cong lên nét cười, "Sao không trả lời anh? Còn nữa, cậu cười cái gì hả?" Tôi nhún vai, tay chỉ chỉ đống trứng, cà chua và mỳ để ở trên bàn, "Nấu mỳ đó. Anh ăn không em nấu luôn cho."

"Nấu luôn cho mọi người đi, để tôi gọi họ dậy." Anh gật đầu, có vẻ hài lòng lắm; đoạn anh cầm lấy hũ kim chi từ tay tôi đặt xuống, "Đừng cầm lâu, lạnh tay đấy." Đúng thật, tay tôi cứng hết lại rồi. Câu nói này làm tôi cảm thấy tim mình có gì đó rung rinh. Ấn tượng đầu của tôi đối với Jisoo hyung trở thành: vừa điển trai, vừa nho nhã, vừa tinh tế mà lại vừa dịu dàng. Nếu tôi là nữ, chắc tôi sẽ mê anh như điếu đổ mất thôi.

Ủa mà tôi đang nghĩ linh tinh gì vậy nhỉ?

Kéo bản thân mình khỏi đống suy nghĩ chẳng ra đâu vào đâu, tôi giữ bản thân bận rộn bằng nồi mỳ ngon mắt trên bếp. Nước sủi tăm, tôi bỏ kim chi và cà chua vào để tạo màu. Sau đó nước sôi to hơn, tôi cho khoảng năm vắt mỳ vào cùng gia vị nêm nếm vừa ăn, rồi đậy vung lại. Nhìn qua nắp kính, mỳ bắt đầu mềm ra trong nước nóng và tiếng ùng ục của nồi canh như tiếng thực phẩm đang reo vui thanh âm của một ngày mới. Cuối cùng, khi tôi đập trứng vào nồi, hương thơm đã tỏa ra cả gian bếp. Ấm nồng và nóng hổi như mùi vị của hạnh phúc. Nghĩ đến cảnh đã không phải ăn vụng ăn trộm ở GS25, tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ hẳn.

Jisoo hyung đi từng phòng gõ cửa và lùa mọi người xuống. Soonyoung đi đầu tiên, trông tràn đầy năng lượng, bước chân của anh tựa như bay chứ không phải đang đi nữa. Anh là người nhào xuống bên cạnh tôi đầu tiên, giật lấy cái muỗng từ tay tôi và múc một muỗng to cho mình, sau đó suýt xoa trong niềm sung sướng, "Cha mẹ ơi Lee Seokmin em nhặt được báu vật rồi ô hô hô ~" Và rồi anh lại múc thêm một muỗng nữa và hớp trọn nó luôn. Đương nhiên đi kèm với hành động có phần quá khích ấy là cái cười mỉa của Wonwoo, "Tém tém lại giùm tôi với họ Kwon kia." Có tiếng sấm chớp giật đùng đùng giữa trời quang trong cái đọ mắt nảy lửa của hai người, bùm chíu bùm chíu mất một lúc. Jeonghan đứng sau lưng Jisoo bắn cho tôi một ánh nhìn: cứ dọn bát đũa đi, kệ hai người họ.

Và đó là cách bữa sáng đầu tiên của tôi ở nơi này bắt đầu.

Cái nồi đặt ở giữa trên một cái chân inox vòng kiềng. Khói tỏa nghi ngút. Mấy con người chụm lại với nhau, ai cũng nhìn nước dùng đỏ ngọt mà ứa nước miếng. Tôi đứng lên chia cho mọi người mỗi người một bát.

"Trời đụ Kim Mingyu anh không nói đùa đâu nhưng mà cậu thật sự rất là daebak ấy!" Soonyoung vừa húp nước dùng vừa bình luận, một điệu bộ hài hước khiến cả bọn cười rộ lên. Từ phía đối diện, Jeonghan cười rất chi là mãn nguyện, "Được, anh duyệt, kết nạp cậu vào hội!"

Jisoo ngồi bên cạnh lấy tay đẩy đẩy anh, "Yoon Jeonghan cậu nói như kiểu say soju ấy." Và tất cả mọi người ồ lên "Jeonghan mà say chắc anh em mình chết hết quá" – "Phải phải uống bia trộn soju siêu vãi chưởng ra mà còn chẳng say nữa là..." Trong khi đó chính chủ của chúng ta ngồi đó cười đến là rạng rỡ, mặt mày thản nhiên, chắp tay làm dấu, "Đa tạ đa tạ, tại hạ nào dám!"

Đối lập với sự ồn ào này, ở góc bàn ăn, Jihoon ngồi im lìm như một hòn đá phủ rêu, mang nét ương ngạnh thâm trầm lệch pha so với vẻ bề ngoài mềm mại sáng sủa. Tôi nhìn một lượt khắp các gương mặt, cố gắng tạc chúng vào kí ức. Một cảm giác ấm áp lấp dần vào tâm trí tôi, khiến bát mì buổi sáng cũng trở nên đậm đà và ngon miệng hơn hẳn. Không hiểu sao, vào những lúc như thế này, tôi đều cảm thấy có gì đó như hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi: một nồi canh, một hũ kim chi, mấy quả trứng, mấy gói mì. Nhưng điều làm nó đặc biệt không phải là bạn ăn chúng như thế nào, mà là bạn ăn chúng với ai, trong không gian nào. Chính những gương mặt ấy mới là yếu tố then chốt góp phần điểm tô cho kỉ niệm của mỗi người. Kí ức có một và chỉ một, giống như chiếc băng cassette chỉ có mặt A và chẳng thể tua nhanh, chỉ có thể tận hưởng một cách chậm rãi và từ từ. Đôi khi hạnh phúc thật xa, nhưng có lúc nó lại gần ngay trong gang tấc, tưởng chừng chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm lấy trọn vẹn.

Nhưng sau cùng, bạn biết đó chỉ là ảo giác, bởi có lẽ, những điều xinh đẹp kia, rồi sẽ biến mất mà thôi.

Như cách mà một bông hoa phù dung tàn đi dưới ánh mặt trời.

*

* *

Có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc: những thứ thực phẩm cùng vật dụng hàng ngày vẫn luôn rất đầy đủ, nhưng không biết họ kiếm ở đâu ra? Nếu như tôi xuyên không và trở nên tàng hình theo đúng nghĩa đen, vậy bọn họ có giống như vậy không? Vả lại, nếu người ta vẫn nhìn thấy họ mua đồ các kiểu, thì tiền đâu ra để trả cho những thứ đó? Tôi nghĩ đến mất ăn mất ngủ, song lại không dám hỏi ai vì sợ bị gắn cái mác "tọc mạch". Trong đầu tôi vẫn còn nhớ nguyên si cái lúc mà Jeonghan nạt Seokmin và nói với tôi bằng một thái độ qua loa lấp liếm về "một lúc thích hợp nào đấy". Nhưng thôi nào, ai mà chẳng tò mò đi, nhất là tôi lại cứ như kẻ đi trong bóng tối với một đống đồ vật đặt lung tung và mỗi lần va vào lại làm chân tôi đau điếng.

Trên cơ bản thì tôi vẫn phải hòa hợp với bọn họ, tránh hỏi han quá nhiều. Có những thức chỉ cần để ý là thấy, ví dụ như thói quen sinh hoạt của mọi người.

Jeonghan hyung là kiểu thích ngủ, và ngủ rất nhiều. Khi mọi người đang còn chăm chú xem phim truyền hình buổi tối thì anh đã chuẩn bị đánh răng đi ngủ rồi; và buổi sáng lúc tôi dậy nấu bữa sáng cho mọi người thì anh luôn là người xuống muộn nhất. Có mấy lần tôi bắt gặp anh ngồi trong chiếc ghế bành êm, tay cầm quyển sách đặt lên đùi mà mắt thì đã nhắm từ lúc nào và tâm trí anh thì đã trôi tuột vào một miền xa lắm. Anh thích đọc sách, nhưng lại chẳng mấy kiên nhẫn với chúng – dễ hiểu thôi, bởi anh quá bận rộn với việc ngủ nghê của mình rồi. Tôi thử hỏi Seokmin xem tại sao lại thế, nhưng đến cả cậu ta – người hay để tâm mấy cái chi tiết vụn vặt nhất – cũng tỏ ra bó tay trước trường hợp này thì có lẽ chẳng ai trong cái nhà này biết được cả.

Trái lại, Jisoo hyung lại là kiểu điều độ khoa học hết sức: anh sẽ đánh răng cùng lúc với Jeonghan hyung, và có lẽ hai người ngủ cùng một giờ với nhau, nhưng Jisoo sẽ luôn dậy sớm để "đón ánh nắng với nguồn vitamin D dồi dào" – trích nguyên văn lời anh nói với tôi hôm nọ. Luôn luôn cố gắng chỉn chu nhất mức có thể, anh như bản dupe hoàn hảo của Jeonghan, đôi khi giống nhau đến lạ mà lắm lúc lại đối nghịch nhau chan chát. Điều kì lạ ở hai người này là họ chưa từng cãi nhau bao giờ: Jisoo như mỏ neo giữ Jeonghan lại với biển khơi trên con tàu lênh đênh; hai người họ như hai cực âm dương vậy. Ở cả hai luôn tỏa ra một loại không khí bình yên ấm áp như một chốn thân thuộc để thuộc về giữa cuộc đời giông bão. Chẳng khó để hiểu tại sao hai người đó lại dính với nhau như hình với bóng. Xét về phương diện nào đó, nếu không thân nhau quả là phí phạm đi?

Những người còn lại, ngoài Soonyoung hyung rực rỡ như một đám lửa cháy lớn và Jihoon hyung lầm lì khó ở như một tảng băng trôi, tôi chưa kịp tiếp xúc với ai nhiều lắm. Wonwoo hyung và cậu trai tên Minghao thực sự khá lạnh lùng. Muốn có cơ hội tiếp xúc đã khó khăn nữa là nói chuyện tìm hiểu nhau tử tế. Tôi cũng chẳng vội gì, bởi sân si quá dễ làm người ta phản cảm mà tôi cũng chẳng muốn tỏ ra nhiệt tình quá làm gì nếu vì cái đó mà người ta ghét mình thêm.

Người tôi ngại duy nhất là Jihoon hyung. Dường như ở anh có cái gì đó tôi không lý giải nổi, và tôi cũng không tưởng tượng nổi tại sao một người có thể lạnh lùng đến thế. Mọi người khác hình như cũng có chung loại cảm giác này với tôi, bởi cứ nhắc đến anh là họ đùn đẩy nhau. Ví dụ như gọi ăn cơm, nếu còn mỗi anh chưa xuống thì Jeonghan hyung sẽ đẩy đẩy Soonyoung hyung, rồi anh này lại khều khều Seokmin và cậu ấy thì cam chịu ra mặt. Có lẽ nếu đó là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy chăng? Tôi không biết nữa, nhưng hai lần tiếp xúc với anh đều là những kí ức chẳng mấy tốt đẹp. Tôi sợ Jihoon cắn tôi, dù biết anh sẽ chẳng làm vậy. May thay, anh ở trong phòng hầu hết thời gian, nên việc không đụng mặt nhau quá nhiều đã đem lại cho tôi kha khá sự giải thoát.

Tối nay, mọi người vẫn ngồi quanh sofa trong phòng khách để xem phim. Song tôi lại thấy phim được chọn lần này đặc biệt chán nên cũng không tha thiết gì mấy. Từ từ tôi đứng dậy, đi về phía phòng mình. Tuy nhiên, lúc tôi chuẩn bị đi thì ai đó níu tay tôi lại. Khi quay ra nhìn, hóa ra đó là Seokmin – người nãy giờ ngồi cạnh tôi và cũng lâm vào trạng thái buồn ngủ mệt mỏi như vậy. "Mingyu này, cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Dù không mấy mặn mà với đề nghị này vì cơn buồn ngủ đang dần chiếm trọn đầu óc tôi, tôi vẫn gật đầu và theo Seokmin ra ngoài. Có thể đây là dịp tốt để hỏi han và gỡ bỏ một số thắc mắc trong lòng tôi bấy lâu nay. So với những người còn lại trong nhà thì Seokmin có vẻ dễ chịu nhất, nên tôi nghĩ cậu sẽ sẵn lòng giải đáp cho tôi.

Chúng tôi lẳng lặng đi ra ngoài theo lối hành lang tối om, để bóng tối trùm lên vai như một tấm vải nhung. Đến chỗ cái cửa sắt, Seokmin dừng lại, hô to một dãy số: "Một hai bảy bảy chín sáu không một." Nhưng theo như trí nhớ của tôi, lần trước cậu đọc một câu khác, và sến sẩm hơn nhiều. Không biết sự thay đổi này là do đâu?

Cánh cửa sắt mở ra và chúng tôi đi tiếp đến cái cửa gỗ. Trong bóng tối, tôi thấy có ánh kim loại lóe lên – hẳn là cái chìa khóa to đùng để mở cái cổng ấy. Cuối cùng, chúng tôi cũng ra được ngoài, để không khí lành lạnh sương đêm ngập đầy dần trong buồng phổi mình. Tôi hỏi Seokmin ngay: "Sao lần trước cậu đọc câu khác vậy?"

"À, cái đó gọi là mật mã, mỗi tuần thay một lần."

Seokmin quả là tốt bụng, bởi khi tôi vẫn tròn mắt không hiểu, cậu liền nói thêm, khi chúng tôi đang sóng bước đi khỏi bậc thềm tam cấp, "Muốn lí giải chuyện này thì khá dài dòng, nhưng tôi nghĩ nên bắt đầu từ cái ngõ ở ngoài kia. Mingyu này, cậu biết tại sao lúc ấy kẻ nọ lại chạy qua đó và không hề dừng lại mảy may không?"

"Chẳng phải trên phim người ta vẫn làm thế suốt sao? Kiểu như là, chạy vào một con ngõ và kẻ rượt mình đương nhiên không để ý đến ấy."

"Nhưng nếu hắn quay lại thì sao? Cậu đã nghĩ đến chuyện đó chưa?" Câu hỏi này khiến tôi suy nghĩ, nhưng không biết trả lời thế nào. Seokmin nói tiếp: "Cái ngõ này thực chất là một kết giới mà chỉ có những người như mình mới thấy. Nếu cậu là người bình thường sống ở năm 2034 như bọn họ, những gì cậu thấy ở bên ngoài sẽ chỉ là một bức tường đầy vết tích graffiti."

Đến đây thì tôi không hiểu thật, nhưng có gì đó quen thuộc dần nảy lên trong tâm trí tôi, "Giống như là... Sân ga 9 ¾ nơi dừng chân con tàu Tốc hành Hogwarts?" Seokmin gật đầu, chớp chớp mắt, "Cậu cũng đọc Harry Potter hả? Trời đất ơi tôi thích bộ đó thật sự! Ừ cậu cũng có thể cho là như vậy đi. Nói tóm lại là, nơi này giống kiểu không gian ảo mà chỉ những người được chọn mới có thể nhìn thấy."

"Kì lạ vậy sao!" Tôi không ngăn nổi mình thốt lên đầy phấn khích. "Nhưng ai đã tạo ra chúng?"

Seokmin vỗ vai tôi, giọng nhỏ lại, "Lee Jihoon."

"...Còn ai ngoài anh ta nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net