6. nửa đêm kể chuyện...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jihoon hyung không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Thành thật mà nói tôi khuyên cậu nên tránh xa anh ta ra chút." Seokmin thì thầm vào vai tôi, hơi thở nóng ẩm làm tôi có chút căng thẳng. Những điều tôi nghĩ đến tôi còn không hiểu, nữa là những điều cậu nói. Tôi cần có một động cơ để làm việc đó, nhưng hiện tại Seokmin chẳng cho tôi cái gì cả.

Nhưng tôi vẫn rất yên lặng nghe cậu nói. Vì không biết gì hết, nên im lặng giúp người ta thu thập thông tin tốt hơn, đúng chứ?

Seokmin nhìn quanh, nói tiếp vẻ dè dặt, "Về những chữ số ấy cậu không cần quan tâm làm gì, bởi sẽ mất một khoảng thời gian để mọi mọi người chấp nhận cậu, và một khi được chấp nhận rồi thì cậu mới có mật mã riêng. Tôi chỉ có thể nói cho cậu vậy thôi. Cậu biết đấy, trong cuộc chơi này, chúng ta đều là những quân cờ. Hoặc là thao túng kẻ khác để trở thành vua, hoặc chấp nhận bị mài xương cốt để làm ghế ngồi cho kẻ chuyên chế."

Cậu ngưng lại, nhìn tôi. Trong bóng tối thăm thẳm vây quanh chúng tôi, đôi mắt cậu như bị màn đêm bao phủ. Tôi không nhận ra nổi Seokmin hôm qua nữa, nét dịu dàng nhạt dần rồi biến mất. Cậu như bị kéo tuột vào bóng tối, gương mặt khuất sáng sắc lạnh như dao. Tay tôi lạnh ngắt. Phải chăng, khi tiếp xúc với các chất hóa học dược liệu quá lâu, chúng đã vô tình bào mòn con người ta? Seokmin vẫn thở đều đều, song tôi cảm thấy giữa luồng hơi thở lạnh lùng kia là một dấu hiệu gì đó khác. Một cảm giác sợ hãi mông lung xen lẫn nghi ngờ khó hiểu, nhưng nếu đến tôi còn không thể hiểu bản thân mình thì lấy gì ra cược để tôi nhìn thấu người khác đây.

"Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ điều này." Tôi nói, mặt cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Chúng tôi tản bộ xung quanh – trái lại với ấn tượng ban đầu, chỗ này thật ra khá là lớn. Những con đường mòn trống trơn dẫn chúng tôi đến vô tận. Xung quanh lối đi chẳng có cây cối gì, chỉ có một mảng trống toang hoác hoặc những cây bụi khô cứng. Đi một lúc, vòng vèo, tôi lại thấy mình đứng ngay ở bậc thềm tam cấp của căn nhà. Ấy thế mà tôi đã tưởng mình đi thật xa.

Tôi muốn trốn đi, nhưng tôi biết bây giờ điều đó là bất khả. "Nhưng Seokmin này,..."

Người bên cạnh gật đầu, mắt tỏ ý hỏi.

"Sao cậu lại nói cho tôi biết điều này?"

Ngừng một lúc lâu, cậu trả lời nhát gừng, "Vì... cậu giống tôi ngày xưa. Đồng cảm chút thôi."

Chúng tôi quyết định trở vào nhà. Lúc đi vào, mọi người vẫn đang xem phim. Jeonghan gục rồi, gương mặt lúc ngủ trông bình yên đến lạ. Jisoo cẩn thận đỡ anh dậy, lay lay để anh tỉnh. Hai người kéo nhau lên cầu thang, rồi vào phòng, Tiếng chân rất khẽ, và cách họ đóng cửa cũng chẳng làm ai giật mình.

Thế là phòng khách chỉ còn lại hai người chúng tôi cùng Soonyoung và hai vị khó tính Wonwoo và Minghao. Jihoon thì chưa bao giờ thò mặt xuống, có chăng cũng chỉ để ăn cơm rồi lại trở về căn cứ bí mật. Vài lần như thế rồi cũng chẳng ai đoái hoài gì anh nữa. Mọi người đều đang cố sống cuộc sống riêng của mình trong một không gian đầy rẫy những điều bí mật, giống như những thiên thạch cố gắng chệch quỹ đạo để không đâm sầm vào nhau.

Tôi quyết định lên phòng trước vì nhận ra mình đã mệt đến mức nào. Seokmin ngồi xuống sofa bên cạnh Soonyoung, thì thầm to nhỏ gì đó. Nhưng tôi không tò mò, vì biết rằng sẽ có lúc tôi có phần trong câu chuyện của bọn họ. Chỉ là không phải bây giờ, không phải lúc này mà thôi.

-

Căn phòng bên cạnh có tiếng nói chuyện rì rào. Không đủ to để nghe từng từ, nhưng nếu lắng tai nghe kĩ vẫn có thể hiểu đại khái đôi bên đang bàn bạc chuyện gì.

Tôi tự nhớ lại sơ đồ các phòng. Ngay đối diện phòng tôi là "căn cứ" của Jihoon hyung, và chắc đến 101% là không phải tiếng từ phòng anh ấy. Phòng Jisoo và Jeonghan hyung ở tận đầu dãy, và Soonyoung cùng Seokmin ở bên cạnh phòng Jihoon, vậy thì chỉ còn lại một nghi ngờ thôi: Wonwoo và Minghao.

Không biết mấy giờ rồi nhưng chắc chắn là rất khuya. Gió từ cửa sổ lùa vào khiến tôi rùng mình. Tôi đứng ra sát vách tường. Tim đập điên rồ, tay run run áp lên tường, sống lưng lạnh toát. Tôi biết là mình phải ngủ thôi, nhưng không, một khi đã ở trong cái tình cảnh này rồi thì ai mà ngủ ngon cho được cơ chứ.

Tiếng nhỏ và mềm, nghe giống âm mũi có thể là của Minghao, người đang nói một cách bập bõm và nhát gừng, "Hắn có bảo gì không?" Và một giọng trầm khàn điềm đạm tiếp lời, "Tổ chức vừa giết một thằng rồi, và đang truy lùng lũ còn lại. Aish, tệ thật. Nếu cứ đà này thì chả bao giờ được đi ra ngoài mất."

Là Wonwoo hyung.

"Nhưng chúng ta sắp hết thực phẩm rồi, mẹ kiếp. Bọn bẩn thỉu đó lại có ở khắp mọi nơi."

Sau đó có tiếng súng lên đạn, cạch một phát thanh lãnh trong không gian u tối. Tôi giật mình, cảm thấy như đang bị dí súng vào đầu, bắn một phát là tàn cành xuân. Gì vậy chứ?

"Chỗ Jun có động tĩnh gì không?"

"Hàng vẫn về đều, nhưng chất lượng không tốt. Có một số cái bị trà trộn hàng giả vào. Hắn cũng lười quản, đóng cửa không tiếp khách luôn. Em cứ có cảm giác mọi thứ đang diễn biến tệ đi, như thể Tổ chức đang cố dụ chúng ta ra vậy."

"Nhưng tại sao? Từ trước đến nay chúng đâu có quản chúng ta? Nước sông không phạm nước giếng, huống chi một cái ao làng như chỗ này lại đáng để Seungcheol ngó đến?"

Đúng lúc này, gió thốc khiến cánh cửa sổ đóng sập vào. Tiếng vang đột ngột khiến tôi giật mình đập mạnh tay lên tường. Rõ ràng bên kia bị giật mình. Các giọng nói im bặt, có tiếng cạch rất nhỏ như tiếng súng lên chốt, rồi yên tĩnh lại ngay. Không gian một mảng phẳng lặng như chết. Tôi thấy mình sắp chết vì trụy tim rồi. Ngay lập tức, tôi rời khỏi cái tường, rón rén đi về phía cái giường và lủi vào chăn còn nhanh hơn ăn cướp. Đáng lẽ ra tôi nên biết chỗ này không đơn giản như tôi tưởng. Đáng lẽ ra tôi nên để ý bọn họ hơn một chút, bởi vì chẳng có một căn nhà bình thường nào lại như một căn cứ quân sự với một cái kết giới ảo và hai lần cửa khóa cả.

Vùi mình vào trong chăn ấm, tôi hơi gờn gợn, rồi nhanh chóng thiếp đi. Hoặc tôi cho rằng mình bị dọa sợ mà ngất đi, nhưng dù thế nào thì cũng cảm ơn vì hôm đó tôi bình an vô sự.

-

Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn bình thường. Ý tôi là, mọi thứ đều có vẻ bình thường trước khi động đất hay sóng thần hay giông tố ập đến mà, phải không? Bởi vì nó chính xác là như vậy đấy.

Tám giờ sáng, Jeonghan và Jisoo đi xuống dưới tầng. Tôi đã chuẩn bị sandwich cho tất cả mọi người, nên ai xuống sớm có thể ăn luôn mà không phải chờ hay gọi người khác. Điều đặc biệt là hôm nay Jihoon hyung cũng xuống khá sớm – anh là người thứ ba – và cũng không nhìn tôi theo kiểu thái-quá như mọi hôm. Anh mặc một cái hoodie đen, một cái quần nỉ dáng hộp xuông cũng đen. Duy chỉ có mái tóc màu kim phản xạ với ánh sáng tốt khiến gương mặt thất thần của anh có vẻ sáng sủa hơn một chút. Tôi đang nghĩ không biết Minghao và Wonwoo có nghi ngờ tôi không, cho đến bây giờ, những gì họ nói hôm qua vẫn khiến tôi sợ chết khiếp. Câu hỏi được đặt ra ở đây là, vào thì dễ, nhưng ra thì có được như thế không? Nghe bọn họ nói thì cứ như thể những việc làm ăn phi pháp của xã hội đen vậy, nhưng đồng thời lại có một mối quan hệ mật thiết với tất cả những người này. Nhìn Jeonghan và Jisoo hyung, đặc biệt là người đằng sau, tôi chẳng nghĩ ra có cái gì là liên kết ở đây cả.

"Anh ra ngoài đây." Từ sau lưng, Jeonghan gọi với tôi. Jisoo cũng đi cùng. Jihoon đã đi đâu mất không thấy tăm hơi. Mới phút trước còn đang ngồi ăn sáng, thế mà... Tự nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện Jeonghan ra ngoài để nhập vũ khí và thực phẩm lậu về, nhưng uốn não bảy lần liền đem chúng nhét vào ngăn X của bộ nhớ. Dù sao, người ta đã không nói, thì mình cũng không dại gì mà mở miệng ra.

Cạch.

Không biết từ bao giờ, Wonwoo hyung đã đứng bên cạnh tôi, tay rút con dao thái sáng bóng ra. Tiếng động vang lên sắc ngọt khiến tôi đang đứng bỗng chết lặng, cái hộp trên tay rơi xuống kệ bếp. Tiếng người nghe như gió thoảng, cái kiểu nhẹ nhàng biếng nhác của âm mũi dễ khiến người ta thả lỏng tâm trí. Nhưng đáng thương thay nó lại thuộc về Wonwoo, một người thích lấy niềm sợ hãi của người khác ra làm niềm vui. Chẳng thế mà tại sao tôi càng tỏ ra sợ hãi thì nụ cười của anh càng sâu. Sâu không thấy đáy, giống màn đêm đen hết sức quyến rũ nhưng khó lường.

Anh nói, tay cầm dao quơ vài nhát trong không khí, "Hôm qua cậu nghe được những gì rồi?"

Đây không phải một câu hỏi mở, mà là câu hỏi dồn người ta vào chỗ chết. Thứ nhất, câu hỏi ám chỉ hôm qua chính tôi là người đã nghe lén, nó như kiểu một sự khẳng định chắc chắn và rõ ràng. Thứ hai, câu hỏi hướng đến việc nêu kĩ chi tiết, chứ không phải chỉ là có hay không. Đây là một cuộc cân não có thật, diễn ra trong một căn bếp hết sức bình thường và tên sát thủ máu lạnh còn đang cầm trên tay một con dao thái và một hộp sandwich ngon lành.

Tôi không trả lời, đánh lạc hướng anh ta, "Ăn sandwich đi, ngon lắm." Lưng tôi đầy mồ hôi lạnh, tôi thấy tay mình như cứng cả lại như bị hội phù thủy yểm cho một bùa đóng băng tạm thời.

Ngay lập tức, Wonwoo hướng con dao về phía tôi. "Cậu không nói, hay không muốn nói?"

Lưỡi dao kề vào động mạch cổ kia, có Chúa mới biết nó lạnh thế nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net