7. Đi đêm lắm có ngày gặp ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Wonwoo kề dao lên cổ tôi, gương mặt được nắng chiếu vào sáng lên mơ hồ, song đôi mắt kia lại nói với tôi rằng anh không phải người hiền lành dễ dụ. Anh nhanh chóng ép tôi sát vào kệ bếp, khi lưng chạm vào thành kệ có cảm giác ẩn ẩn đau. Mồ hôi lạnh túa đầy trán, cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi dao lan ra cả người tôi một cái lạnh rùng mình. Tôi mấp máy môi, "Anh... bỏ dao xuống... rồi... từ từ..."

Nếu được một lần hối hận, nếu biết trước rằng câu nói này kích động người kia ấn lưỡi dao vào sâu hơn, tôi sẽ không mở miệng nói bất cứ một câu ngu ngốc nào nữa đi...

"Đừng làm phí thời gian của tôi."

Wonwoo thở dài, sắc mặt u ám. Tôi có cảm giác như thứ chuẩn bị cắt cổ mình không phải chí có mỗi con dao mà còn cả ánh mắt sắc lẻm kia nữa. Suy cho cùng, tôi đã đụng phải nhân vật nguy hiểm nào thế này?

"Bỏ dao xuống, Jeon Wonwoo."

Tôi như một thi thể vô dụng bị dìm xuống tầng tầng gallon nước biển, giờ kịp thời được người ta vớt lên. Ở trên cầu thang, Kwon Soonyoung nhìn chẳng giống người mới ngủ dậy chút nào cả, đặc biệt là đôi mắt một mí dài mảnh liếc nhìn chúng tôi đầy khó chịu. Anh chầm chậm đi xuống cầu thang, tiến tới. Tiếng dép bông loẹt quẹt trên mặt sàn bóng loáng. Những tưởng anh sẽ nhẹ nhàng "gỡ" Wonwoo và cái dao của anh ta ra khỏi cần cổ tôi. Nhưng, không. Cạch một tiếng, Soonyoung dí một khẩu súng lên đầu Wonwoo, tháo chốt an toàn.

"Russian Roulette không?" Anh cười nhẹ, tay vẫn không hạ xuống. Giọng điệu nghe như chơi một trò chơi, trừ việc đây là một trò chơi nguy hiểm được đánh đổi bằng cả mạng sống. "Khorkhe 2006, Nga sản xuất, loại dùng trong lực lượng vũ trang, có lẽ đủ thú vị để chơi trò chơi đấy. 2034 rồi, Russian Roulette cũng nên thú vị hơn đi?"

Năm giây sau, con dao thái rời khỏi cổ tôi. Wonwoo hạ lưỡi dao xuống, nói gằn từng tiếng, "Bỏ súng xuống. Tôi không có hứng chơi trò mèo của cậu."

Soonyoung ồ lên, khẩu súng được anh ta đóng chốt, cất lại vào túi áo, "Hóa ra có người không thích thật."

Tôi chưa bao giờ thấy Soonyoung hyung như thế này, sắc thái sắc lạnh này, cả khẩu súng nữa... Nếu như Wonwoo hyung làm tôi bất ngờ một, thì chắc hẳn người đứng đối diện anh lúc này – là Soonyoung – làm tôi bất ngờ đến mười phần. So với họ, tôi còn non và xanh lắm.

Wonwoo để con dao lên kệ bếp, khôi phục dáng vẻ thản nhiên thường thấy. Vẻ loáng thoáng xao động trên gương mặt giờ đã tan biến vào trong không khí, không để lộ dù chỉ là một dấu vết cỏn con. Anh liếc nhìn Soonyoung, và cả tôi đang đứng đơ ra giữa hai người, "Tôi không ngờ Soonyoung cậu lại có hứng sưu tập đồ cổ nha?" Lần này thì Soonyoung không đáp, chỉ tạo thư thế mời vị kia đi lên tầng.

Chứng kiến một màn này, tôi khó thở vô cùng. Muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là Soonyoung đáng mến kia mở lời trước, "Chà, dọa cậu sợ rồi... Xin lỗi nhé!" Kèm theo một cái nháy mắt tỉnh bơ. Tôi bị dọa hết hồn, tưởng như trời vừa mưa bỗng lại nắng tưng bừng. Trong đầu tôi hiện lên một ngàn các loại câu hỏi, nhưng chỉ sợ khi mở miệng ra nói chữ đầu tiên, tôi đã bị khẩu Khorkhe kia bắn cho tan xác. Cuối cùng, tôi lảng tránh ánh mắt của anh, một cách triệt để và sợ hãi. Tay đưa cho Soonyoung hyung một phần sandwich to đùng, tôi lùi từng bước ra bên ngoài. Lúc định đi lên cầu thang, tôi nghe tiếng anh gọi lại, "Thế cậu thực sự không thắc mắc gì à?"

Tôi phải thắc mắc gì bây giờ đây? Anh là ai? Sao tất cả mọi người đều có súng? Tại sao anh lại bảo vệ tôi? Những thứ đó có nghĩa lý gì đâu khi mà cuộc trò chuyện hôm qua của Minghao và Wonwoo đã thành công đập tan bức tường phòng vệ của tôi trước đó. Tôi đã sớm biết bọn họ không phải người bình thường, song nếu hỏi tôi có muốn biết thêm không, câu trả lời vẫn luôn là "không muốn." Dây vào xã hội đen, rất mệt. Một giây trước đầu còn đang trên cổ, một giây sau đầu đã mỉm cười nằm ở trên đất rồi.

Tôi quay lại, đứng đối diện Soonyoung hyung. Một bên đeo khuyên, một bên không có. Dép bông con chuột hamster ngu ngốc đang cười. Quần nỉ sọc trắng đúng mốt, kèm một chiếc áo ngủ và áo khoác ngoài trông cực kỳ lệch tông. Nhưng dưới lớp áo khoác kia, tôi đã biết là còn một khẩu súng. Và tôi sợ. Tôi sợ đến không kiểm soát nổi mồ hôi cứ rịn ra lòng bàn tay. Tôi tự hỏi không biết bao giờ những người khác lột mặt nạ của họ ra, hay họ sẽ đối với tôi như thế cho đến khi tôi chết.

Cuối cùng tôi hỏi, "Anh là ai?"

Đáp án tôi mong muốn nhận được là "Kwon Soonyoung, 26 tuổi." Nhưng thật ra, anh đã nói thế này, "Cảnh sát cơ động, đã khiến cậu bất ngờ rồi." Tôi có hơi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ anh là sát thủ, điệp viên, hay gì đó... tất cả mọi loại nghề phải dùng súng, trừ cảnh sát cơ động.

"Khorkhe vốn là một loại súng bán tự động và phi sát thương, song mẫu của lực lượng vũ trang thì có thể sử dụng được các loại đạn đặc biệt với đầy đủ sức mạnh của chúng mà không bị giới hạn gì cũng như một số loại đạn chuyên dụng khác thích hợp cho nhiệm vụ. Vậy nên, Mingyu này, nếu hôm nào đó cậu có nhã hứng muốn thử Russian Roulette, đừng quên anh có một khẩu ngon nghẻ như thế, như thế... nhé!"

Soonyoung vừa ăn bánh vừa nói, giọng điệu còn hơn cả thật, thái độ khoan thai khiến tôi có chút gì đó... khó chịu. Tôi không biết nữa, tôi chỉ nghĩ giá mà anh đừng nói những câu đùa cợt kiểu đó. Anh nhìn tôi, "Sao nào, khó chịu à?"

"Không... chỉ là..." Tôi lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Soonyoung lại lấy từ trong túi áo ra khẩu súng, thở dài, "Jeon Wonwoo phạm tội ngột sát, lúc ấy anh đi theo chuyên án đến để bắt giải phạm nhân... Bất quá lúc đang di chuyển trên đường đến phòng tạm giam ở trụ sở, cái xe bỗng chốc lật nghiêng. Tưởng chết rồi cơ, hóa ra lại xuyên đến tương lai. Cậu nghĩ xem, thật kì lạ! Những người khác chẳng biết là đã chết hay cũng bị xuyên, nhưng lúc tỉnh dậy chỉ thấy có tôi và thằng đó..."

Tôi buột miệng, "Ôi chà chắc vụ đó lớn lắm nhỉ?" Rồi lại tự thấy xấu hổ vì tinh thần hóng hớt của mình.

Soonyoung mắt sáng lên như thể bắt được tâm hồn đồng điệu, anh kể ngay, "Là người của công chúng, áp lực không nhỏ nha... Sau khi xuyên qua, tôi tìm lại báo chí năm đó, thấy còn rầm rộ mất mấy tháng liền."

-

Đến buổi chiều, Wonwoo và Minghao vẫn chưa thấy ra khỏi phòng lần nào. Soonyoung cũng chỉ nói có vậy, rồi chẳng tiết lộ gì thêm nữa. Seokmin cũng không thấy tăm tích đâu, hình như cậu cũng đi ra ngoài theo hai người anh lớn rồi. Tôi bỗng chán không có việc gì làm, và trong đầu óc ngây thơ điên rồ bỗng nảy ra ý muốn nói chuyện với Jihoon hyung. Nhưng rồi tôi nghĩ, làm việc thì phải xem ngày. Buổi sáng bị dí dao vào cổ, chắc buổi chiều tôi không thể thảm hơn thế được nữa, nên thôi... Nhỡ đâu Jihoon hyung lại nổi điên lên, thì thứ tôi nhận được, chắc không chỉ là một con dao thái thịt đâu nhỉ?

"Chú đang làm gì mà ngẩn người ra thế?"

Jeonghan đứng ở cửa, tay cầm một cái túi nilon đen. Cái túi căng phồng nên, chắc là nhiều đồ trong đó lắm, và đầu tôi bây giờ chỉ nghĩ đến có súng ống đạn dược với thịt người thôi... Tôi, cố lờ đi những suy nghĩ ấy, chào anh, "Jeonghan hyung mới về đấy ạ!"

Anh gật đầu, có vẻ hơi mệt. Từ đằng sau, Jisoo hyung cũng cầm một cái túi tương tự, nhưng tay kia của anh còn cầm một cái file hồ sơ còn mới nguyên. Anh bảo tôi ra đỡ Jeonghan, để cái túi lại cho anh và Seokmin – người cũng vừa bước vào luồng sáng – lo liệu. Khi dìu anh ngồi xuống ghế, mái tóc của anh lướt qua cổ tôi, hơi thở như có như không của anh khiến tôi lo lắng và có chút run rẩy không biết từ đâu. Xen lẫn giữa hương bạc hà lành lạnh đặc trưng, dường như có mùi gì đó lộn xộn. Mùi máu, hơi gai người, rất nhẹ nhưng vẫn không giấu được. Trên người Jeonghan sạch bóng, sneaker trắng sáng loáng, quần âu và vạt áo sơ mi không một vết nhăn. Thế nhưng, mùi máu nhàn nhạt rõ rành rành này khiến tôi không khỏi nghĩ ngợi. Nhìn qua, Jisoo hyung mặt cũng tái mét, trên mu bàn tay có vài vết xước sát nhẹ. Seokmin giúp anh xách – gần như là kéo lê – hai cái túi đen vào nhà bếp. Hóa ra đó chỉ là thực phẩm bình thường. Một cân gạo trắng, khoai tây, cà rốt, bắp cải, súp lơ, mấy cân thịt, cùng một số đồ ăn liền như mì gói hay bánh mì sandwich.

Đột nhiên, Jeonghan mở bừng mắt ra như vừa bị cơn ác mộng lay cho tỉnh khỏi cơn mê man, "Seok này, ấn cái nút đỏ đi, chúng ta cần nói chuyện." Rồi cảm thấy như không đủ, anh bổ sung, "Chuyện này thực sự rất gấp."

Tôi đang trong tư thế chuẩn bị đi lên tầng, bởi có lẽ đây vẫn chưa là thời gian thích hợp để mọi thứ lộ bài. Họ sẽ không mạo hiểm đến thế để quyết định tiết lộ cho một người lạ như tôi. Mà đợi đến lúc bị đuổi đi thì chẳng còn mặt mũi nào nên tôi quyết định sẽ thoát êm trước khi mọi người tống tôi lên tầng. Chẳng ai muốn bị bài trừ một cách lộ liễu cả, thật tổn thương và đau lòng.

Ở trên cầu thang, tôi chạm mặt Jihoon hyung – vẫn là biểu tình lãnh đạm thường thấy. Không ngạc nhiên lắm. Nếu anh có vẻ mặt sửng sốt hay xúc động, đấy mới gọi là dọa người. Wonwoo hyung đi theo, ánh nhìn sắc nhọn của anh như muốn đục một lỗ trên người tôi, và tôi thấy sườn mặt mình rát bỏng vì tia lửa điện bắn tung tóe. Minghao mặc nguyên một cây màu đen, gương mặt hình sự trông thấy, đối lập hoàn toàn với Soonyoung hyung cười tươi hớn hở mặc kệ sự đời ở đằng sau. Tất cả mọi người đi xuống còn tôi đi lên, nép sát vào một lên cầu thang, tôi thấy hơi buồn bực.

Dù sao tôi ở đây cũng được gần một tháng rồi, nhưng họ tuyệt nhiên vẫn không coi tôi là cùng hội cùng thuyền. Đôi khi tôi nghĩ lấy lòng nhau để làm cái gì rồi cuối cùng vẫn bị đẩy ra ngoài lề của tất cả những câu chuyện. Tôi bước từng bước nặng nề lên cầu thang. Mọi người bên dưới lục đục xếp chỗ ngồi. Tôi quay lưng lại, không thấy họ đang nhìn nhau bằng những ánh mắt ngấm ngầm trao đổi. Jeonghan liếc Jisoo, anh cúi mặt xuống không nhìn lại. Seokmin cũng tự tách mình khỏi cuộc chơi. Ở bên kia cái bàn, Jeon Wonwoo bắn một cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Kwon Soonyoung, đổi lấy một điệu cười mỉa mai vô tình khoáng đạt. Minghao ngồi bên cạnh cố kìm Wonwoo lại trước cái nhìn giễu nhại này.

Đột nhiên, cả phòng im lặng. Jihoon hắng giọng nói, tiếng vang đập thẳng vào não tôi.

"Kim Mingyu, cậu xuống đây."



A/N: cầu vote cầu comment nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net