Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"MORINNNNNN, EM MAU QUAY LẠI ĐÂY CHO CHỊ."

Tôi hét toáng lên giữa phố Seoul đông đúc tấp nập người qua lại khiến ai cũng đưa ánh mắt ái ngại dè chừng liếc nhìn. Tuy biết mình đang là sự trung tâm kì quặc trên phố nhưng điều đó không khiến tôi bận tâm bằng việc con chó nhỏ hư đốn của chị Daisy lại nghịch ngợm chạy đi lung tung thoát khỏi tầm mắt của tôi. Điều duy nhất trong não thúc giục tôi hiện tại chính là tìm mọi cách tóm nó về, Morin là 'con trai cưng' của chị Daisy và vị hôn phu của chị ấy, cậu bé chính là món quà sinh nhật năm ngoái mà anh ấy đặc biệt tặng cho chị. Và với thân phận ăn nhờ ở đậu nhà người ta, ngoài việc bếp núc cơm nước trong nhà chị Daisy còn 'tin tưởng' tín nhiệm giao cho tôi công việc cao cả đó là chăm sóc 'tiểu quý tử' của chị ấy.

Thấm thoát thôi mà tôi đã ở đây được một tháng rồi, dường như mọi thứ không còn quá xa lạ nữa mà chúng trở nên quen thuộc hơn. Thật sự bây giờ đối với tôi Daisy chẳng khác nào chị gái của tôi vậy, chị ấy mang lại cảm giác cho tôi như một gia đình thật sự. Thế nhưng nếu như hiện tại nói rằng không nhớ nhà thì quả là nói dối với lí trí, tuy không lạ chỗ ngủ, không phải cô đơn nhưng thói quen từ trước đâu phải chỉ qua một tháng mà có thể dễ dàng nhanh quên như thế được. Tôi nhớ những lúc mẹ vào tận giường đánh vào mông tôi bắt dậy sớm để đi đến trường, tôi nhớ mỗi tối về bố thường nhờ vả tôi mua một ly coffee về nhà cho ông ấy, tôi nhớ những đêm cuối tuần cùng lũ bạn tụ tập xập xình ăn chơi đến tận sáng hôm sau mới lết về nhà,... nhớ tất cả nếp sống tốt đẹp mà tôi từng cho nó là nhàm chán. Người ta có câu nói rằng 'Một khi bạn đánh mất nó rồi, bạn mới bắt đầu biết trân trọng nó.', điều đó quả thật không sai chút nào. Xa bố mẹ rồi cuộc sống cũng có nhiều thứ buộc mình phải tự lập hơn. Ngày trước, ngủ đến gần 7 - 8 giờ mới tỉnh dậy, cuống cuồng vệ sinh cá nhân, thay quần áo và vớ vội hộp sữa phóng lên xe bạn đèo đến trường. Bây giờ, mới 5 giờ sáng đã phải dậy chuẩn bị đồ ăn cho hai chị em, lại phải là quần áo, chuẩn bị mọi thứ và ra bến xe bus tới trường nên cơ thể tôi cũng được rèn luyện nhiều. Từ 48kg đã sút xuống 43kg rồi, thật tuyệt vời.

.

"MORIN... ôi không..."

Morin ngơ ngác đứng ra giữa đường và phía trước là một chiếc ô tô lớn đang lao tới. Thật ra lúc đó tôi chẳng còn màng đến đó là thứ gì đang lao tới, những thứ tôi thấy chính là Morin đang trong tình hình vô cùng cấp bách và nguy hiểm, và thế là...

Chẳng có gì sau đó nữa.

"Này, cô bị điên à? Muốn chết thì cũng đừng liên luỵ đến người khác chứ."

Tôi hoàng hồn sau câu nói của người lạ kia vang lên, he hé mắt nhìn thì chiếc xe đã dừng lại cách vị trí tôi ngồi ôm chầm lấy Morin trong lòng chưa đầy 5 xăng ti. Anh thanh niên cao to kia chắc có lẽ là người lái xe được một phen thót tim, tuy anh ta đeo khẩu trang khiến tôi không nhìn rõ mặt thế nhưng vầng trán và đôi mày thanh tú được vẽ kĩ lưỡng sắc lẹm kia lộ ra nhăn nhúm hết cả lại, biểu lộ sự tức giận.

"Seungcheol hyung, bỏ qua đi mà."

"Phải phải, nay là ngày nghỉ mà, đừng để bị ảnh hưởng thời gian hiếm có tuyệt vời của chúng ta hyung ơi."

Tôi nghe rõ mồn một tiếng ồn ào náo nhiệt trên xe, có vẻ số lượng người trên đó không phải ít. Tuy là những người trên xe có chút hối thúc cậu thanh niên này nhanh chóng lên xe rời khỏi, nhưng cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi và Morin như thể muốn nuốt sống luôn cả hai vào bụng. Quả thật đáng sợ.

"Tôi... tôi xin lỗi... tại ..."

"Đừng nói cô lớn chừng này lại đi đổ cho một con cún đấy nhé?"

Có vẻ như đang muốn gây khó dễ cho tôi đây mà. Mặc dù đúng là tôi là người sai thật, thế nhưng anh ta cũng đâu có thiệt hại gì? Xe anh ta nguyên vẹn chắc chắn không có một vết xước, người thiệt hại là bổn cô nương đây nè, quần áo lấm lem, còn bị xây xát nữa.

"Tôi... nhưng anh muốn tôi đền bù gì chứ? Rõ ràng xe anh không bị hỏng ở đâu cả mà. Với lại tôi là người ngoại quốc, chưa rõ đường xá ở đây..."

Tôi lắp bắp chỉ tay vào chiếc xe còn đang nguyên vẹn yên lành rồi len lén nhìn vào mắt anh ta như tìm sự cảm thông dành cho mình.

"Không thể bỏ qua dễ dàng vậy được.", anh ta đứng khoanh tay, mắt vẫn chẳng rời khỏi tôi giây nào.

Tôi biết rằng mình còn khoảng hơn 30 phút để chạy bộ về nhà để kịp nấu cơm cho chị Daisy trưa nay, nếu trễ hơn nữa chị ấy sẽ kêu gào thảm thiết vì đói mất. Cả Morin nữa...

"Thế trong xe của anh tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Hỏi làm gì?", anh ta ngạc nhiên thế nhưng miệng vẫn trả lời câu hỏi của tôi

"13 người tổng cộng."

"Đây ạ.", tôi đặt Morin tạm xuống dưới đất, nhanh chóng lục trong túi một mớ socola rồi dùng hết sức dúi vào tay anh chàng cao to thích bắt bẻ người khác này. Phải công nhận tay anh ta đẹp thật, còn trắng nữa, nhìn kiểu bàn tay này chắc hẳn là chẳng đụng ngón vào việc gì vất vả hay công việc nhà bao giờ chẳng hạn.

"Tôi chỉ có cái này thôi, xin lỗi anh."

Tôi bế Morin lên rồi cúi đầu chào và tức tốc chạy đi một khoảng không xa mới quay lại nhìn. Biết rằng đó là hành động khá bất lịch sự và vô ý thức, thế nhưng đây là giải pháp tốt nhất cho cả hai rồi phải không nào.

"Cô...", anh ta hình như định nói gì đó nhưng còi xe phía sau đã vang lên, như thúc dục một điều gì đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ta phẩy phẩy cái tay về phía tôi và nhanh chóng lên lên xe của mình rời khỏi. Đúng là xúi quẩy mà, socola ấy là cả mớ tiền chứ ít à. Việc này là do thằng nhóc quý tử của chị Daisy gây ra hoạ chứ ai, nhất định về phải đòi lại công bằng với chị ấy mới được.

*Ting*

Điện thoại có tin nhắn.

From VSS COMPANY: Xin chào Ahn Minyoung, bạn đã được duyệt qua vòng loại của công ty chúng tôi. Bạn có buổi phỏng vấn vào lúc 13.00 AM, mong bạn đến đúng giờ.

.

Tâm trạng tôi dù đụng chuyện ban sáng thế nhưng hôm nay quả thật là một ngày tốt. Sau khi về nhà tôi liền tức tốc khoe tin tốt đầu tiên này cho chị Daisy, chị ấy thì cười khì khì vì điều này chẳng có gì quá bất ngờ còn tôi thì hét toáng lên vui mừng phấn khích.

"Phải thật sự nghiêm túc khi trả lời người ta nghe chưa, cô cứ cười ngoác cả mồm tưng tưng thế này làm chị lo quá."

"Ax, ở nhà với chị thì thế, ra ngoài thần thái em phải khác chứ hì hì."

Chị Daisy bĩu môi rồi phì cười, đưa tay chỉnh lại cổ áo phía sau cho tôi lần nữa. Thế cái ngày gọi là 'xém trọng đại nhất' đã diễn ra như vậy, ngày trước mẹ tôi đã nói rằng con người ta có 4 việc quan trọng nhất định đều phải trải qua: ngày đầu đi học, ngày tốt nghiệp đại học, ngày đầu đi làm và ngày kết hôn. Và buổi phỏng vấn đầu tiên cũng không kém sự quan trọng, người Việt ta thường mong rằng ngày đầu tiên này được diễn ra suông sẻ, có công việc ổn định chắc chắn ngay từ lần 'ra quân' đầu thì đó chính là dấu hiệu của sự thành công to lớn cho sự nghiệp sau này.

Tôi muốn chứng minh cho mẹ thấy mình đã thực sự lớn thật rồi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net