[Ngoại Truyện] Verkwan - Em đã lỡ thích anh hơi nhìu quá rùi nà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mingyu vừa mua cho Wonwoo một chiếc điện thoại mới. Chiếc điện thoại cảm ứng này thông minh hơn cái cũ, nó có chức năng mở khoá bằng vân tay hoặc nhận diện khuôn mặt. Và đúng thật, Wonwoo không thể sử dụng vân tay để mở khoá, vì cậu chẳng hề có vân tay. Mingyu giúp Wonwoo cài đặt xong những thứ cần thiết trong điện thoại, gắn chiếc máy vào cái ốp lưng màu xanh navi xong thì trả cho cậu. Chỉ đợi có thế, việc đầu tiên mà cáo nhỏ làm là lướt tay ngay đến app Youtube, gõ gõ mấy chữ rồi ấn subscribe một cái channel nào đó, vẻ mặt thoả mãn vô cùng.

"Lại là cái tên youtuber đó hả?"

Hắn ngó qua màn hình điện thoại rồi xì một tiếng, mặt rõ là ghen tỵ. Điện thoại cũ mất là Wonwoo cũng mất luôn cả mail vì không có số điện thoại để lấy lại pass, Mingyu lập mail mới cho cậu để cậu lại đi tìm cái tên youtuber kia đầu tiên ư? Thật bất công.

"Mình quen rồi, ngày nào mình cũng phải xem video của bạn này mới được."

Wonwoo bình thản nói như đó là một điều hiển nhiên hết sức, mắt vẫn chẳng rời cái màn hình điện thoại phút nào.

"Xem cái gì mà xem? Mỗi ngày em chỉ cần nhìn tôi thôi là đủ rồi."

"Sao Mingyu lớn tiếng với mình?"

"Không thế thì trong mắt em lại chỉ toàn là cái tên đẹp trai đó thôi thì chết."

"Mình nào có! Mình chỉ xem người ta chia sẻ về kinh nghiệm đi du lịch này kia thôi mà."

"Phải không đó?"

Hắn tự dưng cáu kỉnh kinh dị. Mặc dù hàng ngày thấy cậu mở video của cái channel này lên xem, hắn cũng chỉ lơ đi mà thôi. Nhưng hôm nay không hiểu sao thấy ghét quá, không nói thì sợ mất cáo thật chứ đùa.

"Nào nào, xin đừng cãi nhau, xin đừng đánh nhau."

Jeonghan bưng miếng bánh mousse lựu đến ngồi xuống bàn, bánh nước ở Doul vẫn luôn là số một trong lòng anh. Lúc này mặt Mingyu và Wonwoo đứa nào cũng đã nhăn như khỉ.

"Đâu cái gì? Nói anh nghe xem nào?"

"Em subscribe có cái channel Youtube thôi mà Mingyu cũng ghen."

Wonwoo vừa nói giọng bất mãn, vừa chìa cái điện thoại ra cho Jeonghan xem.

"Chắc người kia phải đẹp trai lắm thì Mingyu mới tự ti như vậy chứ gì... Ô? Đây không phải là Hansol sao?"

"Anh cũng biết youtuber này hả?"

"Không những biết, mà thằng bé còn đang quậy banh cái nhà anh lên kia kìa."



Chwe Hansol đang sở hữu một kênh Youtube có tên "Chwenotchew" với hơn hai triệu chín trăm nghìn người đăng ký, ngoài ra trang cá nhân của anh cũng có lượt theo dõi khủng tương tự. Người ta thích anh vì anh sở hữu bức tranh cuộc sống màu hồng thật đáng ghen tỵ của một thiếu gia, hoặc cũng có thể là do gương mặt lai Tây đẹp như tài tử điện ảnh, hay là giống Wonwoo, thích chỉ vì tuyển tập kinh nghiệm mà anh chia sẻ sau những chuyến du lịch năm châu bốn bể như cơm bữa của mình.

Hansol thực ra cũng không phải là một youtuber có tâm cho lắm. Hầu hết những video của anh chỉ là do ngẫu hứng chứ không phải được lên kế hoạch tỉ mỉ gì. Tần suất lên video tuy bữa đực bữa cái, thế nhưng hầu như tuần nào cũng có ít nhất một chiếc được lên sóng, trang cá nhân thì được anh cập nhật mỗi ngày. Ấy vậy mà gần một tuần nay người dùng Chwenotchew đột nhiên biến mất không rõ tung tích khiến cộng đồng fan thắc mắc vô cùng.

"Ba trả điện thoại với máy tính cho con đi mà! Con đã không cập nhật gì năm ngày rồi!"

"Mày vẫn còn giữ cái tư tưởng bay nhảy đấy mà không chịu chú tâm vào làm ăn thì cứ tiếp tục như vậy đi. Tao nói nhẹ mày không nghe, cứ phải ép tao dùng biện pháp mạnh."

"Nhưng con không thích kinh doanh, ba biết mà!"

"Tao cũng đâu có thích? Nhưng tao mà không làm thì mày cũng chẳng được như ngày hôm nay đâu thằng ranh."

"Thế ba cứ trả điện thoại cho con đây đã rồi làm gì làm chứ?"

"Không! Chừng nào tao thấy mày ngoan ngoãn đi theo Seungcheol học hành tử tế thì tao trả. Mà mày đang ở nhờ nhà người ta đấy, bớt la ó lại đi nghe chưa?"

Người đàn ông trung niên phong độ nạt thằng con trời đánh trước mặt một trận rồi nhanh chóng bước ra ngoài, ở thêm lúc nữa có mà thành chửi nhau to, chẳng ra thể thống gì. Cái nhà họ Choi này hình như có máu ba con khắc khẩu thì phải?

Y như lời ông nói, cánh cửa vừa được đóng lại là liền nghe thấy tiếng người bên trong đập giường thuỳnh thuỳnh phẫn nộ.

"Bớ làng nước bất công quá! Trời ơi chịu thế nào được cái cảnh cầm tu đày ải này cơ chứ mother f..."

Ông Chwe thề, nếu không có Seungcheol ở đây vuốt xuôi là ông đã xông lên phòng trói chân trói tay dán băng dính ngang mồm thằng con trai trời đánh của mình rồi. Đúng là hổ phụ sinh nghịch tử mà.

"Phiền con quá Seungcheol. Ta chẳng nói được nó nữa rồi, chỉ đành gửi nó ở đây có gì anh em bảo nhau biết đâu lại dễ nghe hơn."

"Dạ được rồi mà, phiền gì đâu chứ. Ngày xưa con cũng như thằng bé vậy đó nên con hiểu, chú cứ để từ từ con sẽ nói với nó."

"Trăm sự nhờ con nhé."

Ba Hansol là em trai ruột của ba Seungcheol, tức là Seungcheol và Hansol là hai anh em họ. Hồi còn nhỏ xíu thì hai anh em cũng chơi với nhau nhiều, nhưng lớn hơn một chút, Hansol cứ bay qua bay lại giữa Hàn với Mỹ nên cũng ít gặp hơn. Nhà ngoại của Hansol mang quốc tịch Mỹ, nhờ việc thường xuyên phải di chuyển như vậy khiến anh nhận ra đam mê bay nhảy không ngừng nghỉ chảy trong máu của mình, rồi từ đó mới có youtuber Chwenotchew mà mọi người hâm mộ bây giờ đấy.

Học xong đại học, Hansol không có ý định sẽ đi theo con đường kinh doanh mà ba mong muốn, anh lựa chọn một lối sống phóng khoáng hơn với việc đầu tư vào hoạt động Youtube, thực ra đó cũng chỉ là cái cớ để anh có cơ hội được trải nghiệm khắp các đất nước lớn bé trên thế giới mà thôi. Thời đại công nghệ hiện nay thì việc kiếm tiền từ mạng xã hội đã chẳng còn xa lạ, gian đình Hansol vốn đã có của ăn của để rồi, giờ nhờ vào làm Youtube anh còn kiếm ác hơn nữa là đằng khác. Nhưng ba anh thì lại không nghĩ vậy, theo ông, cứ phải nhúng tay vào kinh doanh thì tương lai mới vững chắc được, còn dăm ba cái mạng xã hội thì chẳng biết được mấy ngày. Và Hansol đã chạy trốn thành công cái tư tưởng đó của ba mình hai năm trời.

Cho tới năm ngày trước. Anh vẫn không tin được là mình bị đánh thuốc mê rồi ba vác anh một mạch từ Kuala Lumpur về cái đất Hàn Quốc này chỉ trong một đêm. Sau bảy tiếng ngủ say tỉnh dậy, anh đã thấy mình đang nằm trên giường ngắm cái trần nhà tại biệt thự họ Choi rồi. Jeez!

Như đã nói ở trên, Hansol được gửi gắm ở đây để Seungcheol bảo ban việc tập tành kinh doanh. Đây cũng chính là điều kiện mà ông Choi nói tới trước khi nhượng hết số cổ phần của Coups cho con trai. Tuy nhìn thằng em trai khổ sở thì cũng hơi khó xử, thế nhưng vì tương lai rạng rỡ của mình, Seungcheol vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi hoàn thành nhiệm vụ mới được.

"Holy... Xem lũ hater đồn đoán em mất tích vì đi trốn nợ này? Lại còn nghi vấn qua Kuala Lumpur rửa tiền? Người ta chỉ tới đó vì đột nhiên thèm bánh Roti Canai thôi chứ bộ?"

Hansol nằm sấp trên giường, tay lướt lướt con chuột đọc những bình luận mà người ta để lại trên trang cá nhân của anh. Seungcheol mới rủ lòng thương cho anh mượn cái máy tính vì anh năn nỉ dữ quá. Thú vị thật? Anh mới không có động tĩnh gì mấy ngày thôi mà bọn hater đã lộng hành thế này rồi. Block, block, block hết!

"Seungcheol, anh cho em lên bài đính chính nhé? Chứ nhìn thế này em chịu không nổi."

"Mày đừng có mà chơi dại. Chú Chwe thì anh không chắc nhưng mày hẳn là rõ tính ông bô nhà anh đấy? Vụ này có cả ông ý theo dõi nên giờ mày mà nhón cái chân ra là xác định tử trận hết cả lũ."

"Khổ quá đi mà!"

Hansol nằm vật ra giường. Cuộc sống bay nhảy tự do của anh đã chấm dứt thật rồi ư? Dù anh không thể phủ nhận là ba nói cũng có cái đúng, nhờ chức giám đốc công ty kinh doanh máy móc thiết bị điện tử của ba nên anh mới có được cuộc sống sung túc như bây giờ. Thậm chí ba còn không ép anh đi theo con đường của mình mà mở ra cho anh một lối đi mới, đó là học theo Seungcheol, dấn thân vào giới giải trí. Hẳn là ông nghĩ có lẽ như vậy sẽ hợp với anh hơn, anh sẽ dễ chấp nhận hơn. Thôi thì anh cũng sẽ dần suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này vậy. Giờ ngoan ngoãn một chút, biết đâu về sau trên kênh channel của anh lại xuất hiện vlog "Một ngày đi làm của quản lý Chwe" với sự góp mặt của hàng loạt celeb dưới trướng anh thì kể cũng ngầu đấy chứ?



Nhưng không, Hansol không làm được. Mới đi cùng Seungcheol có một ngày lên công ty thôi mà về anh đã úp mặt xuống gối kêu gào sao mà lắm giấy tờ số má quá hoa hết cả mắt. Hansol sinh ra có thể nhớ hết tên thủ đô của các nước, chứ đống chữ trên mặt giấy này thì anh chịu. Thôi mau trả anh về với cuộc sống thân thương trước đây đi mà, anh nhớ những tháng ngày được bay bổng trên tầng mây xanh quá đi mất.

Anh hết sức bất bình, bật người dậy đi xuống dưới nhà định trình bày với Seungcheol về ý nghĩ đào ngũ của mình. Anh tạm thời sẽ mượn Seungcheol một số tiền rồi tẩu thoát, nếu mọi người có hỏi thì Seungcheol cứ bảo anh bỏ đi trong đêm từ lúc nào ma không biết quỷ không hay là được, chắc là bác Choi cũng không trách cứ gì quá nặng đâu. Mọi việc có ra sao thì sau này anh sẽ tự chịu trách nhiệm, trước mắt cứ được đến đâu hay đến đấy đã.

Hansol được sắp xếp ở một căn phòng ngủ trên tầng ba, Seungcheol cùng Jeonghan thì chiếm trọn tầng hai. Jeonghan đã được giới thiệu với anh trước đó rồi, là chàng vợ chưa cưới của Seungcheol. Người anh rể Jeonghan này nom ưa nhìn mà cũng dễ thương lắm, mấy hôm anh ở nhà buồn còn chủ động rủ anh xuống phòng chơi game cùng. Và đương nhiên là Hansol không hề biết Jeonghan là linh vật rồi.

À đâu, chỉ là chưa biết thôi.

Ào ào chạy xuống tầng hai, Hansol ngó quanh mấy căn phòng chẳng thấy bóng ai, đang định đi tiếp xuống dưới nhà thì thấy ánh đèn từ phòng ngủ của Seungcheol hắt ra qua khe cửa khép hờ. Hansol gấp lắm rồi nên chẳng nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi tới đó. Nhưng chưa kịp gõ cửa thì đã chứng kiến một cảnh tượng diễn ra nhanh như chớp khiến anh cứng đờ cả người. Jeonghan bằng xương bằng thịt mà anh biết, nháy mắt một cái đã biến thành chú thỏ con ngụp lặn trong lớp vải quần áo dưới nền đất. Anh tự trấn an rằng hôm nay bản thân phải đọc nhiều giấy tờ quá nên đầu óc sinh ra hoang tưởng chút thôi. Cho tới khi Seungcheol bế con thỏ trắng đó lên và còn gọi "Jeonghanie" thì anh mới biết tất cả những gì xảy ra nãy giờ đều là thật.

"Holy mama..."



Bây giờ thì hội anh em cây khế đều đang có mặt đông đủ tại Moon club theo lời triệu tập từ anh cả Seungcheol. Đương nhiên là cả đám linh vật cũng không thiếu bé nào rồi. Nhất là Wonwoo, cáo nhỏ đang nhìn thần tượng của nó với ánh mắt ngưỡng mộ cực kỳ, nó chẳng thèm để ý tới Mingyu ngồi cạnh như sắp ăn tươi nuốt sống Hansol đến nơi.

"Jihoon, Jihoon, bạn này là youtuber nổi tiếng lắm đó. Là cái người mà hôm mình cho bồ xem video bạn này ăn hết cả một đĩa lớn tôm hùm ở bờ biển bên Nhật đó."

"Rồi rồi. Nhưng mà bồ tạm cất cái mắt đi được không? Mingyu sắp biến người ta thành tôm hùm rồi kia kìa."

Jihoon dè dặt trước sát khí hầm hầm từ anh chủ nhà bên. Trên đời đúng là chỉ có Soonyoung nhà nó dễ thương nhất.

"Lớn rồi, anh làm cái gì bí mật là phải đóng kín kín cái cửa vào đã rồi hẵng làm chứ?"

Soonyoung lên giọng quở trách ông anh lớn. Đấy, cái tội nhà rộng quá đông người ở là nó như thế đấy.

"Tao theo thói quen cứ nghĩ là chẳng có ai, người làm tao cũng hạn chế cho lên tầng mà. May là thằng bé chỉ nhìn thấy Jeonghan biến thành thỏ, chứ mà ngược lại thì chết toi."

Seungcheol rùng mình nghĩ, nếu cảnh hi hữu đó xảy ra thật thì chắc hắn sẽ chẳng còn giữ được bình tĩnh mà vả cho thằng em họ một vả mất trí nhớ luôn quá.

"Anh kể hết cho nó rồi hả? Nó biết hết rồi nên giờ mới ngồi đây phải không?"

Seokmin thì thào, như kiểu nãy giờ cột sóng của hắn bắt tín hiệu kém nên vẫn chưa nắm bắt được tình hình hiện tại ấy. Nhận được cái gật đầu từ Seungcheol, hắn mới Ồ lên rồi ngồi thẳng lại dõi theo cậu chàng đẹp trai phía bên kia đang nghịch ngợm gẩy gẩy cái tai thỏ của Jeonghan.

"Thế giờ chú em đây muốn thế nào nhỉ? Như chú thấy đấy, chuyện linh vật là chuyện bí mật của bọn anh, giờ chú lỡ biết được rồi thì cũng giữ mồm giữ miệng chút nhé?"

Jun nãy giờ quan sát thấy Hansol cũng không hề có ý xấu, thằng bé chỉ ngồi chọt chọt thỏ con Jeonghan rồi mắt chữ A mồm chữ O khi nghe mấy đứa linh vật khác giới thiệu thôi. Trông nó cũng hiền lành hiểu chuyện phết cho tới khi nó há miệng phun ra câu đầu tiên.

"Muốn em giữ kín chuyện này thì phải cho em nuôi một đứa giống thế."

"Đấy em đoán không sai mà. Dễ gì mà nó để yên cho? Chú mày tưởng cứ muốn nuôi là nuôi à?"

Mingyu hục hặc thằng bé, tiện tay kéo Wonwoo về lại vòng tay mình rồi cứ giữ khư khư. Đồ con cáo này nãy giờ cứ sán sán lại gần người ta đi, giờ mà thử không cho nó nuôi chắc nó sẽ bắt một trong số mấy đứa linh vật ở đây về luôn quá. Mà với cái đà này thì có khi Wonwoo sẽ là ứng cử viên số một tự giác đi theo người ta luôn cũng nên.

"Em chẳng cần biết, không cho em nuôi thì ngày mai em sẽ lập tức khui cái đám này lên trang nhất tất cả các mặt báo, rồi lúc đó người ta đến hốt hết đi thì đừng có hỏi tại sao trời xanh không thấu."

Mấy đứa linh vật nghe xong liền hãi hùng mặt mày xanh tím. Người đẹp trai như vậy mà tâm địa lại có thể độc ác xấu xa đến thế ư? Đến cả Wonwoo cũng co rúm lại núp trong lòng Mingyu. Thần tượng gì tầm này nữa? Khóc xong rồi thì thôi cất gọn poster vào góc.

"Đậu mẹ. Choi Seungcheol, em đánh nó được không?"

Mingyu toan đứng lên bẻ khớp răng rắc thì Seungcheol đã phất tay ra hiệu cho hắn dừng lại.

"Mày xếp hàng đi, anh đập nó trước."

Nói rồi Seungcheol vươn người sang định thụi một cái vào mạn sườn thằng em họ mất nết thì lúc này Hansol mới bật cười hề hề xua xua tay vội vã giải trình trước khi bị cho ăn no đòn.

"Em đùa, em đùa đấy! Ai lại thế bao giờ? Các anh bớt nóng..."

"Đùa khỉ!"

Mingyu ném cho Hansol cái gối tựa lưng. Thằng bé vẫn cứ cười hề hề, vừa gãi đầu vừa nói.

"Anh Seungcheol đã nói qua cho em nghe về những gì cần phải biết rồi. Em thực sự muốn nuôi một đứa mà! Dạo này em đang chán sống muốn điên đây, để giải quyết được vấn đề của em bây giờ chắc chỉ biết nhờ đến may mắn thôi.Với lại điều kiện của em cũng hơi bị tốt đấy chứ, chắc chắn sẽ không để cho linh vật của em chịu thiệt thòi."

Seungcheol nghe xong tự dưng vỗ đùi đánh bép một cái, vội quay sang nhìn thằng em hớn hở.

"Mày định cầu cho thoát được cái vụ học kinh doanh đó hả?"

"Chính xác! Một mình Jeonghan mang lại may mắn cho anh thì không đủ, để cứu được em thì cần phải có thêm Seungkwan nữa."

"Seungkwan là đứa nào?"

"Là bé linh vật của em đó."

"Nhưng mày đã có đâu?"

"Thì cứ đặt tên trước vậy thôi."

Hansol nhún vai, thái độ như thể đã sẵn sàng cho một cuộc sống màu hồng với bé linh vật của mình lắm rồi vậy. Thấy không có ai phản pháo gì, Seungcheol cũng gật gật đầu đồng ý, Jun mới hăm hở rút điện thoại ra bắt đầu một cuộc giao dịch mới.

"Vậy Hansol thí chủ, xin hãy cho tại hạ biết lá số bát tự, tử vi và cung mệnh của thí chủ đi nào để tại hạ bói cho thí chủ một em như ý."

"Ủa gì lằng nhằng vậy thằng quỷ? Ngày xưa anh đón Jeonghan đâu có cần mấy thứ đó?"

"Đùa tý. Cho xin tên cúng cơm và cái ngày tháng năm sinh theo hai lịch âm dương được rồi."

Xong xuôi đâu đó, Jun hẹn Hansol sẽ đưa linh vật về cho anh sớm nhất có thể. Chưa biết đứa nhóc con này sẽ thuộc loài gì, mà dù có là gì đi nữa thì anh cũng cưng hết. Anh đang hồi hộp để được gặp em bé nhà mình lắm rồi đây.

Trước khi cả lũ giải tán đi về, Wonwoo vẫn còn cố nán lại hỏi anh mấy câu nhưng rất nhanh đã bị Mingyu vác lên vai đi mất.



Đêm đó Hansol chìm vào giấc ngủ với một tâm trạng thoải mái. Trong giấc mơ của mình, anh còn thấy bản thân đang cười hết sức vui vẻ với một đứa nhóc nào đó không rõ hình thù nhưng tròn ủm dễ thương y như một trái bóng lông cỡ vừa. Mùi caffee toát ra từ cơ thể bé nhỏ đó cứ thoang thoảng nơi đầu mũi khiến anh thư giãn khoan khoái vô cùng. Miên man mở hé mắt, anh thấy nằm trên mặt gối ngay bên cạnh mình là một bé chuột mập mạp có bộ lông trắng ngà đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net