III. Bóng ma của quá khứ ( p1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt tím khẽ chớp, dần cong thành hình trăng lưỡi liềm khi chủ nhân của chúng bắt đầu cười điên dại. Cơn gió Bắc vờ thở dài nhẹ nhõm. Tuy không có phản ứng gì từ Tinh linh nước, kẻ mới đến vẫn chẳng có vẻ gì làm phiền lòng. "Ta rất vui. Nhưng," – hắn chậc lưỡi – "đó không phải là cách ngươi nên phản ứng khi nhìn thấy sự chết chóc, Lukas."

"Ngươi muốn gì?" – giọng nói băng giá rạch ngang bầu không khí với sự thù địch không che giấu khiến Gió Bắc phì cười, đưa tay lên tỏ ý xoa dịu. Đế giày của hắn ấn mạnh lên lớp tuyết phủ theo mỗi bước chân, nhưng tuyệt nhiên không hề để lại bất kì dấu vết nào.

"Ta chẳng muốn gì cả. Đến thăm một người bạn cũ là sai sao?"

"Chúng ta không phải bạn bè."

Hắn nhếch môi thất vọng, dừng lại ngay mép nước. "Không, ta cho rằng chúng ta không phải." Nếu có thể, tốc độ suy giảm của nhiệt độ còn kinh dị hơn nữa, nhưng cây cối xung quanh bờ hồ vẫn lặng yên, cứng cỏi và không hề nhượng bộ trước trận bão tuyết quay cuồng. Một khoảnh khắc im lặng căng thẳng lấp đầy hồ nước, trước khi bị đâm thủng bởi (oh, thật ngạc nhiên, và Gió Bắc cảm thấy vô cùng vui sướng khi nhận ra những vết nứt chạy dọc trên lớp mặt nạ thờ ơ của Tinh linh nước. Cuối cùng thì.) sinh linh ở giữa mặt hồ bán hoá băng.

"Ngươi sẽ quay trở lại? Hay ngươi sẽ vẫn tiếp tục làm một kẻ hèn nhát?" Bám dính như một quá khứ mà ta không muốn nhớ về? Câu hỏi vang lên pha cùng sự dửng dưng, nhưng Lukas biết y không thể bình tĩnh nổi khi Gió Bắc nhìn y với sự tàn ác hắn không buồn che giấu.

Đừng nhìn ta bằng đôi mắt đó.

"Vậy thì niềm vui sẽ ở đâu trong đó?" – Gió Bắc mỉm cười, lắc đầu. "Ngươi biết đấy," hắn yên lặng cất tiếng, lồng hai bàn tay vào nhau và lê đôi chân trên lớp tuyết mỏng đã bắt đầu tan chảy vì áp lực. Một cử chỉ trẻ con và vô hại, nhưng ngay lập tức đã khiến Tinh linh nước rùng mình. "Cậu ta là một chàng trai tốt bụng, có kinh nghiệm và cực kỳ cẩn thận. Đáng tiếc là, cậu ta không đến từ đây, đúng không nhỉ? Cậu ta vốn dĩ không bao giờ nên đi vào rừng."

"Dừng lại." Nỗi kinh sợ tràn qua tĩnh mạch của y như băng. Ngón tay cứng đờ vô thức siết chặt quanh cây đàn gỗ.

"Một con người ngu ngốc, Väinämöinen. Ngươi có biết không, cậu ta cũng có người con gái để yêu thương. Khá xinh đẹp cho một con người, với mái tóc như dệt từ sợi nắng và đôi mắt xanh như trời thu." Qúa nhợt nhạt đến độ y không nhận ra đôi mắt tím phủ đặc thứ cảm xúc khó đoán. "Ôi trời," – hắn nhún vai – "Ta thì biết gì về thị hiếu của những sinh vật có quãng đời ngắn ngủi đó chứ. Ngươi nên thấy khuôn mặt của cô gái đó khi nhìn thấy cơ thể lạnh ngắt ngay ngoài hiên nhà của mình. Nếu như nàng ta biết được cậu trai đó đã đi lạc cách xa nửa vùng đất. Đáng thương –"

"Đủ rồi!"

Làn sóng năng lượng tràn qua Gió Bắc từ bên trong mặt đất, không có vẻ gì là chơi đùa, nhưng hắn chỉ lắc người khỏi trạng thái tê liệt, lông mày chau khẽ. "Tại sao phải tức giận vậy, Lukas? Cậu ta chỉ là một con người thôi mà."

"Phải rồi, một con người mà ngươi đang tìm đủ cách để khiến ta nhớ lại." – Tinh linh nước rít lên đầy khinh miệt. Gió Bắc vô thức lùi lại. Cây cối xung quanh xào xạc dù không hề có bất kỳ cơn gió nào, và lần đầu tiên vị khách không mời thấy mình bị đe dọa bởi sinh vật với ánh mắt xanh đậm lạnh ngắt kia.

"Nhưng ngươi đã giết cậu ta." – Một nụ cười giả tạo xuất hiện nơi khoé môi Gió Bắc, tuyết vụn bắt đầu cuộn xoáy quanh thân hắn, dựng dần lên một tấm khiên ngăn cách hắn với sát khí ngạt thở. Tinh linh nước dõi theo với sự im lặng lạnh lùng, đôi mắt tím tối tăm hơn, vẻ mặt cao ngạo biến đổi thành hình hài của chàng trai trẻ xấu số đã qua đời từ cách đây rất lâu.

"Và ngươi đã giết chết hàng trăm người khác."

"Đúng." – Tinh linh nước cảm thấy hoàn toàn chán ghét khi Gió Bắc mỉm cười như thể chuyện đó rất đáng để tự hào – "Nhưng vấn đề là họ đều chết vì bàn tay ta. Không giống như mùa đông của ta, ngươi đã có thể cứu cậu ấy, phải không?" (Lừa gạt, kẻ dối trá.)

(Một cơ thể ngã gục giữa bờ hồ, nằm trên chiếc giường tạo từ vô vàn bông bồ công anh trắng tinh và thạch thảo hoang. Hơi thở yếu ớt và đôi môi nhợt nhạt, đôi mắt sợ hãi mở lớn nhìn y cầu xin sự giúp đỡ. Suốt quãng thời gian đó y chỉ đứng yên, nhìn chằm chằm với sự cảnh giác trong vùng nước an toàn khi trận bão tuyết ào tới cướp đi đôi mắt màu tím).

"Ý ngươi là gì?"

"Ngươi," – Gió Bắc liếc y bằng cái nhìn cay nghiệt xuyên qua làn sương mù – "đã thay đổi. Mười năm trước, ngươi còn chẳng thèm chớp mắt nếu ta nói tất cả những điều này. Ngươi sẽ chỉ im lặng, thờ ơ và thầm chế giễu ta. Nhưng ánh sáng trong đôi mắt ngươi hôm nay đã lộ ra sự khác biệt."

Bingo. Gió Bắc mỉm cười đắc thắng trước khung cảnh lặng ngắt của bờ hồ.

"Từ khi nào ngươi trở nên quá quan tâm về cái chết của một con người như vậy? Cậu ta có thể là người đầu tiên ngươi gặp, nhưng vẫn chỉ là một trong vô vàn con người tầm thường khác. Đừng nói với ta," – mắt tím loé lên ranh mãnh – "nó ám ảnh ngươi?"

Những cơn gió chết lặng.

Khi Tinh linh nước chớp mắt, y phải nghiêng đầu để ngước nhìn dáng vẻ cao lớn trước mặt. Chiếc áo choàng xanh lá sẫm với lông lót viền tay và cổ áo đã thay thế bộ đồ đi săn buồn tẻ. Hàng cúc chỉ cài nửa vời, hai tà áo dài quệt lên mặt đất ẩm ướt. Tấm giáp che khuỷu tay và đầu gối dày dặn, khăn choàng len màu xám tro lỏng lẻo vắt qua bờ vai rộng, đung đưa trong không khí. Trang phục kì lạ không giống như đến từ nhân giới, nhưng cũng khác biệt so với những sinh vật trong rừng.

Lukas không trả lời, và Gió Bắc thở dài không hài lòng mặc dù nụ cười vẫn y nguyên trên khuôn mặt. Nhưng sự thiếu kiên nhẫn dần tạo nên những vết nứt lan toả, phá vỡ vẻ cao ngạo của hắn. Bất chấp những bất ổn trong suy nghĩ, Tinh linh nước vẫn thấy chút dễ chịu khi thấy hắn loay hoay tìm cách che giấu cảm xúc.

"Ngươi đã thực sự hạ mình ngang với các tiêu chuẩn của chúng sao, Nøkk?" Ngươi chẳng học được gì sao? Hắn lại thả mồi, nhưng lần này y đủ khôn ngoan để không cắn câu. Những lời buộc tội không đau đớn nhiều như y vẫn tưởng, nhưng Lukas sẽ không phủ nhận chính mình. Những tháng vừa qua đã thay đổi y nhiều hơn cả thế kỷ trước cộng lại, nhưng y là Tinh linh nước và y không quan tâm. Y sẽ chẳng bao giờ hối tiếc những lần gặp gỡ và thỏa thuận với nàng thợ săn mắt vàng mà y lỡ đem lòng yêu mến; và nếu điều này là cái giá y phải trả, vậy thì y sẵn lòng.

Nhân loại, y đã học được, không hoàn toàn là một điều xấu xa, dù Gió Bắc vẫn khăng khăng bảo vệ ý kiến của hắn. Y chỉ mong không có sự rạn nứt nào giữa họ cần phải hàn gắn. Nhưng ước muốn chữa lành những vết thương của nàng và cảm nhận tiếp xúc giữa làn da của cả hai là một thứ gì đó y sẽ không bao giờ hối hận.

"Ngươi đã lún quá sâu rồi, Lukas."

"Ta không cho rằng đó là chuyện ngươi cần quan tâm, Ivan."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net