Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh là ai ?...

◾... - Anh ta vẫn im lặng và băng vết thương của Hyomin với một chiếc khăn dài, và giao lại cho Jihyun như đã làm cho người thân cận của mình

◾Anh là ai ? .... - Jihyun bắt đầu đạt câu hỏi về người này khi anh đang lơ đi câu hỏi của Hyomin

◾... - Khuôn anh ta trở nên nghiệm và anh ta nhìn vẻ như đang lo lắng

◾Siwan ssi... anh thực sự là ai ???... - Jihyun hỏi một lần nữa trước khi anh ta đứng dậy và quỳ gối trước mặt Hyomin

◾Park tướng quân....

◾... - cả hai cô gái bối rối

◾Tôi đã được đưa tới đây để bảo vệ em...

◾Ai đã làm ?...

◾Hoàng thượng của chúng ta... người đã rất lo lắng khi khi em tới tương ... vì vậy người đã đưa tôi tới để bảo vệ em...

◾Vì vậy, anh đã biết tôi từ khi bắt đầu ?...

◾... - Anh ta gật đầu

◾Park tướng quân, anh xin lỗi vì phải giả vờ là một người khác... nếu không họ cũng sẽ tấn công anh...

◾Tốt rồi !..tôi không nghĩ rằng tôi có thể ở lại đây lâu hơn được nữa... tôi sắp chết sớm...

◾... - Jihyun đã bị sốc cô đưa tay lên cổ của Hyomin để Hyomin có thể dựa vào lòng mình

◾Unnie sẽ không đi đâu hết !...

◾Công chúa ssi... tôi... - Hyomin dừng lại và tiếp tục ho ra máu làm cho Jihyun và Siwan sắp chết vì lo lắng

◾... - Anh ta chỉ có thể bất lực nhìn tướng quân của mình dần dần yếu đi, trong khi Jihyun cố ôm lấy Hyomin những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt của Jihyun

◾Thời gian của tôi sắp đến rồi... cho dù tôi có muốn hay không... tôi có thể ở lại... - Hyomin

◾Không !!!... - Jihyun hét lớn

◾Jihyun đưa cô ấy lên lưng tôi, chúng ta đưa cô ấy đi bệnh viện...

◾Uh !!!...

Jihyun hoảng sợ .... Nhưng sau đó cố gắng giúp Siwan đưa Hyomin lên lưng của anh ta... trong khi Hyomin chỉ còn một nửa ý thức... Hyomin rên rỉ trong đau đớn một lần nữa... cô cố nén hơi và thở dài một cách khó nhọc và nếm trải nỗi đau đớn này...

◾Làm ơn dừng xe bus hoặc xe hơi của một người nào đó hay một cái gì đó có thể di chuyển được...

Họ đang cố chạy bộ thật nhanh nhất có thể... nhưng dường như không có bóng của một chiếc xe nào cả... vốn dĩ con đường này thường ngày có rất nhiều xe qua lại ... nhưng đêm nay lại không có gì cả...

◾Anh có thể sử dụng dịch chuyển tức thời không ???... - Jihyun hỏi

◾Cố ấy là người duy nhất có khả năng đó, không phải tôi... tôi không thể làm được điều đó...

◾Tướng quân !!... - Jihyun thì thầm với Hyomin và cô ấy cố gắng mở mắt một chút...

◾Unnie vẫn ổn chứ ???... - Jihyun hỏi và nhìn Hyomin đang ngày yếu dần chỉ làm cho Jihyun tự trách bản thân mình nhiều hơn, nhưng...

◾Xin .... Lỗi.... - Hyomin cố nói với một giọng yếu ớt, cô gắng gượng thở khó nhọc những hơi thở đứt quãng và tiếp tục nói...

◾Dịch chuyển tức thời... tôi... không thể làm.... Dịch.. chuyển tức thời... bây giờ... - Hyomin cố gắng nở nụ cười và nói tiếp...

◾Tôi mệt quá......... tôi............ cần....... một giấc ngủ dài............

◾... - Jihyun đứng nhìn Hyomin gần như sắp không chịu nổi nữa thì nước mắt tuôn dài ướt đẫm khuôn mặt không ngừng

◾Khoan đã !!!...

Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt của Hyomin.. cô ấy đang cố gắng nói những lời chia tay với Jihyun và bàn tay của họ đang đan chặt với nhau...

....... Và ngay lúc đó có một chiếc xe vừa đi tới, Jihyun nhanh chóng lao ra và đứng ngay giữa vạch đường để chặn chiếc xe đó lại một cách đầy nguy hiểm.... nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.. cô nhắm chặt mắt của mình lại và Siwan anh ta cũng làm theo như vậy vì chiếc xe đang lao tới với tốc độ rất nhanh................

◾Công chúa ssi.... - Hyomin cố nói lí nhí

................. trong Siwan và Jihyun vẫn đứng đó để chặn chiếc xe kia lại....... chiếc xe vẫn không ngừng tăng tốc độ lao tới chỗ họ đứng................. và..............

................ Chiếc xe vừa kịp dừng lại vì xém chút là đụng chết ba người họ.... người tái xế ngồi trong xe có vẻ như đã xỉn.... nhưng cũng may là anh kịp phát hiện ra phía trước xe có người và thắng xe lại.........

◾Ajussi !!!... bạn của cháu bị thương chú có thể giúp chúng cháu được không ah ???...

Jihyun vừa nói ánh mắt hướng về Hyomin đang thất thỉu trên lưng của Siwan... người tái xế ngồi bên trong xe không thấy rõ vì kính xe bị mờ do sướng mù, anh ta phải kéo kính xe xuống nhìn thấy vậy thì gật đầu đồng ý... một dấu hiệu tốt và Jihyun khẽ thở dài nhẹ nhõm và giúp Siwan đưa Hyomin lên xe ngồi.... Siwan lên ghê trước ngồi cùng anh tài xế và Jihyun ngồi phía sau cùng Hyomin........ vết thương của Hyomin đã ngừng chảy máu, nhưng sự đau đớn mà cô ấy phải chịu vẫn còn đó, trong một vài khoảnh khắc cô ấy lại rên rỉ trong đau đớn...... Jihyun không ngừng khóc và chỉ mong sao người bị đâm lúc đó là mình thì bây giờ Hyomin đã không phải chịu những cơn đau thấu tâm hành hạ... Jihyun cố gắng ôm và nắm lấy tay của Hyomin thật chặt....

Chiếc xe đi được một đoạn thì dừng lại....... gã tài xế đó dừng xe dột ngột và kiểm tra xung quanh....

◾Tôi cảm thấy như có ai đó rược theo chúng ta....

Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu và thấy một doàn xe màu đen đang bám theo sau xe của họ......... những chiếc xe đó chỉ cách xe của họ vài mét và họ dang đối mặt với một nguy hiểm mới....... Siwan không thể khống chế bản thân thêm được nữa....... anh nhanh chóng dí thanh kiếm vào cổ của gã tái xế đang cố gắng từ chối chở bọn họ đi tới bệnh viện................

◾Mau đổi chỗ ngồi cho tối !!!...

Tên tài xế vẫn lắc đầu từ chối mậc dù thanh kiếm của Siwan vẫn còn nằm trên cổ của hắn.....

◾Bọn chúng là những kẻ giết người !!!... và bọn chúng sắp giết chết cô ấy..... - Siwan chỉ vào Hyomin

Tên tài xế lúc đầu vẫn còn do dự nhưng Jihyun đã giúp Siwan thuyết phục tên tài xế..... sau đó hắn ta đã đồng ý thay đổi chỗ ngồi với Siwan........... Siwan nhanh chóng lái xe nhanh nhất có thể cho đến khi họ không còn nhìn thấy những chiếc xe bám theo nữa............. và ............. Họ vội vã đến bệnh viện và đưa Hyomin đến phòng cấp cứu....

Hyomin cố gắng mỉm cười và vuốt tóc và vẫy tay với Jihyun... cô công chúa của mình như không có chuyện gì xảy ra với mình.... Jihyun trả lời với một nụ cười cay đắng trước khi Hyomin nói gì đó....

◾Nếu tôi còn sống !!!.... em hãy mua cho tôi một cây kem...

◾Cái gì !!!... unnie thật là điên...

◾Tôi biết tôi sẽ không có được nó.......... Do đó..... không phải lo lắng.......... bây giờ tôi có thể rời khỏi thế giới này một cách hạnh phúc mà không nghĩ.... - Hyomin nói và cười khẩy với Siwan

Còn anh ta không ngừng chết cứng vì lo lắng cho Jihyun .... Anh đến thế giới này cũng vì để bảo vệ cho Hyomin đó là trọng trách mà nhà vua đã giao cho anh trước đó và nếu tướng quân không thể quay trở về, anh không biết điều gì sẽ xảy ra với mình nữa....

◾Em hứa em sẽ mua cho unnie 10 xe tải kem... hãy hứa với em để em có thể nhìn thấy unnie một lần nữa...

◾.... - Siwan im lặng nhìn họ nói chuyện như một cặp vợ chồng và dường như không có gì có thể tác động hay lay chuyển tâm ý của họ bây giờ...

◾Xe tải ?.... nó có lớn không ?... tôi sẽ cố gắng sống.... vì kem....

Các y tá và bác sĩ nhìn họ bối rối có cùng một suy nghĩ.... Làm thế nào mà họ lại đi thỏa thuận giữa sự sống với kem chứ ???... và còn một điều nữa nhìn vào mức độ nghiêm trong của vết thương trên người Hyomin khiến cho bác sĩ phải ngạc nhiên.... Làm sao cô ấy vẫn có thể tồn tại với vết thương chí mạng như vậy ???...

............... cánh cửa đóng lại..............

Jihyun và Siwan ngồi nghỉ ở bên ngoài phòng cấp cứu và chờ đợi....

◾Anh không phải người đồng tính ???... - Jihyun phá vỡ bầu không khí im lặng giữa cả hai

◾Xin lỗi !!!... - Anh ta bối rối và trả lời nhưng tâm trí vẫn còn lo lắng cho Hyomin ở trong đó

◾Tôi đang hỏi anh có phải anh là người đồng tính không.... - Jihyun lặp lại khi nhìn thấy Siwan lơ đi câu hỏi của mình

◾Không !!!... tôi không phải là một người đồng tính........... và cô với Park tướng quân ?...

◾Cô cho biết trước đây, chúng tôi đang đồng tính.... Chúng tôi yêu nhau....

◾Đó là một điều tuyệt vời.... cuối củng co ấy cũng có một tình yêu với ai đó... - Siwan tiếp tục trò chuyện và họ đã thoải mái hơn ...

◾Ý anh là gì ?... anh biết cô ấy từ trước sao ???

◾Cô ấy là tướng quân của chúng tôi... tất nhiên là tồi biết cô ấy...

◾Nhưng cô ấy đã không nhận ra anh...

◾Tất nhiên, tôi chỉ là một binh sĩ của tướng quân... cô ấy là một người lãnh đạo cả ngàn binh sĩ.. tôi đã nhìn thấy cô ấy rất nhiều... cô ấy luôn luôn ở cạnh công chúa..... và cô ngốc ngếch luôn chỉ nghĩ đó là như một người bạn của mình... tôi có thể cảm nhận được cô ấy thích công chúa của chúng tôi rất nhiều... như 24 giờ cô ấy luôn ở cạnh công chúa...... nhưng cuối cùng, công chúa đã chết.... tôi thấy toàn bộ sự việc hôm đó... ngày mà công chúa của chúng tôi chết trong tay của cô ấy........

◾Cô ấy thích công chúa ???. huh???... - Jihyun đang ghen mất kiểm soát cả lí trí của mình

◾Nếu tôi có thể đánh giá nó, tôi sẽ nói rằng 100% cuộc sống của cô ấy chỉ dành cho công chúa...

◾Uh !!!... cô ta thật là may mắn... tôi cá là... - Jihyun đột nhiên dừng lại khi vừa nhìn thấy bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu

◾Cô ấy sao rồi ?... cô ấy có ổn không ?... tôi có thể gặp cô ấy chứ ?... - Jihyun liên tục tấn công bác sĩ với câu hỏi của cô

◾Cô ấy thật là tuyệt vời... - Bác sĩ mỉm cười và lau mồ hôi của mình trong khi Jihyun và Siwan nhìn anh ta bối rối

◾Cô ấy.... - Bác sĩ ngập ngừng

◾Cô ấy như thế nào ?... chuyện gì xảy ra với cô ấy ???... - Jihyun hối hả

◾Mọi người đã thấy vết thương của cô ấy trước đó ???...

◾... - Cả hai gật đầu

◾Cơ thể của cô ấy rất khỏe mạnh và thậm chí cô ấy còn không chúng tôi chạm tới.... nhưng.... Tôi có thể hỏi hai người một điều ??...

◾... - Jihyun gật đầu

◾Cô ấy có từng bị lạm dụng, đánh đập trước đó không ?

◾Tại sao ??... - Jihyun hỏi

◾Có quá nhiều vết sẹo trên cơ thể của cô ấy... rất nhiều và chưa có vết sẹo nào lành hẳn cả....

◾Cô ấy thích đi bộ đường dài.... Đó là lí do tại sao........ - Jihyun buột miệng nói dối

◾Uh !... được rồi, mọi người hãy giúp cô ấy chăm sóc tốt cho cơ thể là được...

◾Tôi có thể gặp cô ấy được không ?... - Jihyun sốt vó hỏi

◾Được chứ ... - Bác sĩ trả lời và cười mỉm khi nhìn thấy bộ dạng hối hả của Jihyun, và trái lại một vài y tá vẫn ngơ người đứng đó

◾Xin chào !!...

Một cô gái với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô.... Cô đang giả vờ như không cảm thấy đau đớn và đang ngồi trên giường của mình, cột tóc của mình và vẫy tay với Jihyun

◾... - Jihyun tiến lại và thở dài

◾Unnie thật là điên...

◾Điên hay không , tôi cần có 10 xe tải kem !!!...

◾... - Jihyun mở to mắt

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net