13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Byun BaekHyun ở đó nghe hết những lời bộc bạch tâm tình của Park ChanYeol, triệt để ngây người. Kỳ thực, cậu luôn rất rõ mình có tình cảm với Park ChanYeol, trong thâm tâm cũng sẽ mong mỏi người nọ đối với mình có chút gì đó đáp lại. Nhưng cho đến khi nhận được sự bày tỏ mãnh liệt của người kia, sự nhút nhát lại muốn kéo cậu chui lại vào chiếc vỏ ốc mình vẫn luôn tạo ra. Hôm nay, BaekHyun bắt đầu sợ hãi muốn trốn tránh, cậu sợ rằng mình sẽ tiếp tục ngày một dấn sâu vào thứ tình cảm không nên có này, sợ rằng Park ChanYeol sẽ tiếp thêm dũng cảm cho mình, nhưng hai người vẫn sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Park ChanYeol có thể lấy hết dũng khí trải lòng mình, nhưng thật ra sâu trong nội tâm đang bùng nổ mãnh liệt. Hắn biết được chắc chắn bạn mèo nhỏ cũng có tình cảm với mình, hắn cũng biết rằng cậu đang gặp phải chướng ngại gì đó. Park ChanYeol thấp thỏm, e dè rằng nếu như tình cảm BaekHyun dành cho mình chưa đủ chín muồi để cậu sẵn sàng vượt qua bức tường đó. Ánh mắt Park ChanYeol không nhịn được mà quan sát Byun BaekHyun vài lượt, vẫn thấy người kia im lặng ngây ra không nói gì. Hắn lại càng sốt ruột.

BaekHyun dường như suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới hít nhẹ một hơi, giọng nói cũng có vài phần run rẩy.

"Anh Park... thật ra em... em... em xin lỗi..."

Park ChanYeol từ trước đến nay trong cuộc đời mình vẫn luôn có máu liều, lần này hắn mới chỉ nghe đến hai chữ 'xin lỗi' kia đã sợ muốn co thành một cục, nhanh chóng chặn miệng.

"BaekHyun, anh mong em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Em thật sự không có tình cảm với anh sao?"

Byun BaekHyun khẽ nhắm mắt, rồi thở dài một hơi, cậu không có cách nào nói dối, Park ChanYeol làm sao có thể không nhận ra chứ. Coi sự im lặng đó là đồng ý, Park ChanYeol lại tiếp tục, thanh âm thành khẩn vô cùng.

"Tình cảm của anh, thực sự không phải một trò đùa. Anh chắc chắn mình không phải bởi vì qua những tiếp xúc thân mật trong game kia mới nảy sinh tình cảm, mà là bởi vì thích em, cho nên mới hèn mọn mượn nó để có thể tiếp cận em. BaekHyun, anh biết em có điều khó khăn còn cần phải suy nghĩ, nhưng anh chắc chắn sẽ cùng em vượt qua nó."

"Anh biết rằng mình không có gì để đảm bảo với em, nhưng BaekHyun à, em hãy thử dùng trái tim cảm nhận tình cảm của anh, dùng tình cảm của em tin anh một lần được không?"

Byun BaekHyun vẫn tiếp tục im lặng không nói gì, lần này Park ChanYeol cũng không tiếp tục, ngồi đó chờ cậu suy nghĩ thật kỹ càng. Dường như thật lâu sau đó, BaekHyun hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp lời.

"Được ạ."

__________________

Byun BaekHyun ngồi xe buýt về nhà, hôm nay người kia cũng không chủ động đề nghị đưa cậu về nữa. Hắn biết cậu cần thời gian suy nghĩ. Vừa về đến nhà, cậu đã thấy trong nhà đang có khách, là cô bạn thân của mẹ đang ngồi cùng với một cô gái xa lạ khác. Mẹ Byun trông thấy con trai mình, liền hồ hởi vẫy tay, sau đó giới thiệu.

"BaekHyun, đây là cô Kim, ngày xưa vẫn hay bế con suốt đó. Lại đây chào cô đi."

Nói rồi liền kéo tay BaekHyun vào tiếp tục.

"Còn đây, con có nhận ra không? Là Hyewon đó, ngày xưa lúc nhà hai chúng ta ở gần nhau, hai đứa thường hay chơi cùng rồi chí chóe với nhau suốt. Lúc chuẩn bị sinh, mẹ với cô Kim còn hẹn nhau là nếu sinh một trai một gái thì nhất định sẽ làm thông gia đấy. Không ngờ cả hai đứa đã lớn đến thế này rồi."

Hiện tại trong lòng BaekHyun đang rối bời, thực sự không có tâm trạng tiếp khách cùng với mẹ, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng mà nở nụ cười. Cô gái tên Hyewon kia cũng mỉm cười chào lại. Trong trí nhớ tồi tàn của BaekHyun, Hyewon là một cô nhóc ngày nào cũng mè nheo khóc lóc tranh giành đồ chơi với mình, lớn lên thực sự đã thay đổi quá nhiều.

Mẹ cùng cô Kim nói chuyện gì đó một hồi lâu, sau đó mẹ Byun liền quay ra nói với cậu.

"BaekHyun, lâu lắm Hyewon mới quay lại đây. Con mau dẫn con bé đi ra ngoài thăm thú một chút đi, tiện thể hàn huyên ôn lại chuyện cũ. Mẹ với cô Kim cũng phải nói chuyện riêng tâm sự với nhau một chút chứ!"

BaekHyun hết cách, cho nên đứng dậy rủ cô bạn thuở nhỏ đi ra ngoài dạo thăm phố phường. 

Một nam một nữ sánh vai với nhau đi trên đường, hai bên đều tự giữ khoảng cách cho mình. BaekHyun nghĩ thầm, chơi với nhau từ thuở nhỏ thì sao chứ, đã lâu không gặp như vậy rồi, có thể cùng nhau nói chuyện gì được đây. Vậy mà cậu không ngờ Hyewon rất thoải mái ngắm nghía xung quanh, thỉnh thoảng còn hỏi chuyện, BaekHyun cũng ậm ừ trả lời. Đi đến khu sân chơi trẻ em hồi nhỏ, cô rất thích thú reo lên chạy ra chiếc xích đu ngồi xuống.

"Hồi còn bé, tớ với cậu cứ tranh nhau chiếc xích đu ở đây. Tớ khóc to, mà cậu cũng chẳng chịu nhường."

BaekHyun có chút ngại ngùng, khẽ 'ừ' một tiếng, vành tai có chút ửng đỏ. Hyewon dường như không để ý lắm, tiếp tục cười híp mắt.

"Bây giờ đều lớn rồi, cậu cũng chẳng tranh giành với ai nữa nhỉ. BaekHyun của bây giờ thay đổi thật đấy."

Cậu chỉ biết im lặng không nói gì. Sự thay đổi của một con người kỳ thực diễn ra nhanh lắm, chỉ sau một tháng, liền có thể biến thành con người khác. Bất chợt, cậu nghe thấy đối phương chuyển chủ đề không hề báo trước.

"Thật ra, mẹ tớ và mẹ cậu muốn chúng mình nói chuyện, ừm, gần như để hâm nóng tình cảm, nếu có thể nói chuyện yêu đương thì càng tốt."

BaekHyun khẽ sửng sốt, thật ra ý đồ của các bà mẹ đã quá rõ ràng, chẳng qua cậu không ngờ đối phương lại có thể nói chuyện thẳng thắn đến thế.

"Nhưng mà, tớ biết rằng cậu không có hứng thú với tớ, mà may sao, tớ cũng thế."

"Thật ra, tớ không có hứng thú với đàn ông. Tớ thích, ừm, cậu biết đấy, tớ thích những người... giống mình."

Lần này, BaekHyun không kiêng dè mà há hốc miệng, không thể che giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt vốn bình tĩnh của mình. Hyewon trông thấy biểu cảm của cậu liền phụt cười, cô nhận ra thái độ của BaekHyun chỉ đơn thuần là ngạc nhiên, không có tia cảm xúc khinh thường nào khác. Hai chân khẽ chạm lên đất, dùng lực đẩy khiến chiếc xích đu di chuyển, thoải mái nói tiếp.

"Ngạc nhiên ha. Tớ cũng ngạc nhiên lắm cho đến khi chả hiểu sao tớ lại có tình cảm với một bạn... ừm bạn khác. Tớ từng nghĩ là dù sao vẫn còn trẻ, chỉ thử một chút thôi cũng có sao đâu. Ai mà ngờ được chứ, lún sâu quá rồi."

BaekHyun nghe vậy, không nhịn được hỏi.

"Vậy gia đình của cậu thì sao? Họ không phản đối à?"

Hyewon khẽ nhướng mày, bình thường người khác nghe cô nói đều sẽ khuyên nhủ cô tỉnh táo lại, không ngờ người nọ lại có hứng thú với vấn đề này,

"Thì chưa nói, nhưng chắc trong thời gian này tớ sẽ công khai sớm thôi, chuyện sớm muộn. Mẹ tớ hình như cũng biết gì đó, không có gì qua mắt được các bà mẹ đâu nhé."

Nói đến đó, Hyewon còn khẽ nháy mắt cười tinh nghịch.

"Cha mẹ phản đối thì sao chứ? Cha mẹ là một phần quan trọng trong cuộc đời của chúng ta, nhưng họ chỉ có thể ở bên ta trong một phần đầu cuộc đời thôi."

"Bọn họ sẽ nghĩ cậu có bệnh, thậm chí sẽ lấy cái chết ra đe dọa."

"Làm gì có cha mẹ nào không yêu thương con mình chứ. Ép được một lần, cũng không thể ép được cả đời. Chỉ cần kiên trì thôi. Hơn nữa, tớ đấu tranh, sẽ có người ở bên cạnh ủng hộ."

BaekHyun nghe cô chia sẻ, chợt nhớ đến dòng bình luận đã trả lời mình trên diễn đàn nọ.

Cậu có nghĩ mình có bệnh không?

BaekHyun ngày đó cũng đã tự có câu trả lời cho mình rồi. 

Hai người hàn huyên thêm một lúc, sau đó liền trở về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm. Cho đến khi tiễn cô Kim cùng Hyewon ra về, mẹ Byun không nhịn được mà hỏi cậu.

"Hai đứa hôm nay, nói chuyện thế nào?"

Byun BaekHyun hàm hồ đáp.

"Cũng được ạ."

Đáy mắt bà khẽ ánh lên tia vui mừng, giọng nói có chút khẩn trương.

"Hai đứa ngày xưa thân thiết lắm, bây giờ gặp lại thì nói chuyện nhiều hơn chút nữa nhé. Hyewon tốt lắm, con hãy chiếu cố con bé nhiều hơn."

BaekHyun mở miệng, lời nói đến đầu môi lại bị nuốt ngược trở về. Trong thâm tâm có chút chán nản, cậu chỉ vâng dạ đáp lời, rồi lại về phòng.

Đêm nay, là một đêm hỗn loạn khiến BaekHyun thực sự không ngủ được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net