21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ ngồi trong quán cà phê, tâm trạng có phần thấp thỏm. Mỗi lần bên ngoài cửa ra vào vang lên tiếng chuông, bà đều không nhịn được hơi ngó nghiêng xem ai mới đến. 

Tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi. Bà khẽ ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông cao ráo ưa nhìn bước vào. Hắn mặc trang phục công sở vừa vặn, thẳng thớm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bành tô màu lông chuột. Khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt chạm đến đường nhìn của bà, khẽ mỉm cười.

Park ChanYeol vừa bước vào đã nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi đó cũng vừa vặn nhìn lại mình. Không cần gọi điện thoại lại xác nhận, hắn cũng đã chắc hơn chín phần mười đó là mẹ của bạn nhỏ nhà mình. Byun BaekHyun thực sự được thừa hưởng những nét đẹp từ mẹ.

Hắn lễ phép nở một nụ cười, cúi đầu trước mặt bà.

"Cháu chào cô. Chắc hẳn cô là mẹ của BaekHyun ạ?"

Mẹ Byun gật đầu, giọng nói mang theo chút run rẩy.

"Chào cậu, cậu là... của BaekHyun...vị kia..."

Hai từ 'bạn trai' kia không thể nói thành tiếng. Park ChanYeol cũng không có ý định làm khó bà, chỉ gật đầu.

"Vâng, cháu là bạn của cậu ấy."

Hai người vừa mới ngồi vào vị trí, chờ nhân viên ghi đơn order của hắn xong, bà đã có chút sốt ruột không nhịn được hỏi hắn.

"BaekHyun có khỏe không?" 

"Hôm qua tâm trạng của cậu ấy có hơi bất ổn, sau hôm nay đã đỡ hơn rồi ạ."

"Nó... nó có nói gì không?"

"Cậu ấy chỉ nói qua vấn đề, về việc chú có chút không hài lòng vì mối quan hệ của chúng cháu."

Mẹ Byun có hơi xúc động, khóe mắt ngân ngấn nước, thanh âm nghẹn ngào.

"Thật ra cô ra đây hôm nay, là có chuyện muốn nói với cháu. Về quá khứ của BaekHyun. Suốt bảy năm qua, cô chưa từng thôi hối hận và tự trách, nhưng đã quá muộn. Sau ngày đó, dường như nó đã thu mình lại, với cả cô chú..."

Bảy năm trước...

Byun BaekHyun chật vật quỳ trên sàn, sau lưng toàn bộ đều là vết bầm tím đáng sợ. Tất cả đều là do những phút nóng nảy của cha mà nên.

Hết thảy chỉ bởi một quyển nhật ký. 

Bạn bè xa lánh, liên tục cười cười chỉ trỏ sau lưng.

Người mà cậu thích trực tiếp bày tỏ thái độ, nói rằng cậu thật buồn nôn.

Cha nói rằng mày là đồ bệnh hoạn, thật ghê tởm.

Mẹ khóc lóc không ngừng, khuyên cậu hãy đi chữa bệnh. 

Nhất định sẽ chữa được, cha mẹ sẽ tìm cách để chữa bệnh cho cậu. 

Byun BaekHyun chợt nghĩ, chẳng lẽ cậu bị bệnh thật sao? Thích một người như vậy có thể coi là có bệnh sao? 

"Được, con nghe lời cha mẹ. Con sẽ đi gặp bác sĩ. Cha mẹ hãy yên tâm nhé."

Mùa hè năm ấy, cha mẹ Byun bằng cách nào đó tìm được một trung tâm 'chữa bệnh đồng tính' vô cùng uy tín, đem cậu đến gặp bác sĩ. Nói chuyện một hồi, gã bác sĩ kia cam đoan với hai người với liệu trình trong vòng ba tháng nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu.

Cả hai người đều yên tâm, đều đặn cho con của họ mỗi tuần ba lần đến trung tâm điều trị, cũng làm thủ tục chuyển trường cho cậu.

Cho đến khi, họ phát hiện ra con trai của mình dần dần thay đổi, trở nên trầm lặng không nói gì. Giáo viên cũng phản ánh rằng dường như BaekHyun mắc phải chứng vướng ngại giao tiếp xã hội. Mà trung tâm kia, cũng bị cảnh sát điều tra. 

"Cả hai cô chú đều không ngờ được... không thể ngờ được..."

Mẹ Byun nói đến đây liền òa khóc nức nở, từng thanh âm phía sau đều bởi nghẹn ngào mà trở nên vô nghĩa. 

Park ChanYeol cũng chẳng còn tâm trạng lắng nghe tâm sự của bà, hai tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt. Lồng ngực khẽ nhói đau, chỉ biết chậm rãi hít một hơi thật sâu, hắn đang cố áp chế sự tức giận lẫn đau lòng đang muốn bùng nổ.

Trung tâm chữa bệnh kia sao hắn có thể không biết.

Vẫn nhớ năm đó, trên hàng loạt các trang báo mạng không ngừng đưa tin về nó. 

Phương thức được coi là chữa bệnh ấy vô cùng man rợ. Bọn chúng đem những người như BaekHyun chích điện, dùng bạo lực đến từ chính những người có cùng giới tính để cậu có thể sinh ra bài xích, chán ghét. 

Hắn thực sự không thể ngừng tưởng tượng hình ảnh một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, chịu đựng sự xa lánh chán ghét của tất cả mọi người. Thứ cậu muốn có lẽ là níu kéo lại tình cảm của bạn bè, cha mẹ, cho nên mới đồng ý rằng mình có bệnh, cần phải đi chữa. 

Nhưng đến cuối cùng, không có một ai đứng về phía cậu cả.

Cậu cô độc, tự thu mình lại trong chiếc vỏ bọc do chính mình tạo ra. 

Byun BaekHyun tự biến bản thân mình trở thành một con rối nghe lời cha mẹ, đem những khát vọng và bản năng thầm kín giấu sâu dưới đáy tâm hồn, khóa chặt không dám động tới.

Chỉ là Park ChanYeol không thể hiểu được, một người tốt đẹp như Byun BaekHyun, sao lại phải chịu đựng những điều như vậy chứ? 

Hắn cố gượng cười, nói vài lời an ủi với mẹ Byun. Bà dường như không có ý định phản đối chuyện của hai người, hôm nay ra đây cũng chỉ để kể chuyện.

"Sau đó, cô có lén đi tìm hiểu về... về những người như hai đứa... cũng đã hiểu ra rất nhiều điều. Nhưng hiện tại cha của BaekHyun, tính tình có phần bảo thủ. Có lẽ, phải mất một thời gian... Hai đứa, BaekHyun..."

"Hãy chăm sóc cho đứa trẻ đó thật tốt được không, ChanYeol?"

Để thứ ký ức đáng sợ kia có thể dần dần phai mờ trong lòng cậu. 

Bà là một người mẹ, dù cho con mình có như thế nào, bà vẫn không thôi đau xót. Huống hồ, việc của của Byun BaekHyun không có gì là sai trái cả.

Park ChanYeol thở dài. Hắn tức giận, nhưng đau lòng cho bạn nhỏ nhà hắn nhiều hơn. Xã hội hiện nay vẫn chưa thực sự cởi mở với những người như hắn và cậu, tình cảnh cha mẹ Byun cũng chỉ là một phần nhỏ trong số đó. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định sẽ không để BaekHyun phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.

"Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy."

_______________________

Sáng sớm thức dậy, Park ChanYeol kiên quyết đưa Byun BaekHyun đến công ty làm việc, lại bị cậu từ chối, nói rằng muốn đi xe buýt đến chỗ làm.

Cuối cùng, hắn thực sự thỏa hiệp, nhưng lúc BaekHyun đến nơi cũng không thấy Park ChanYeol đâu cả. Đến giờ cơm trưa, lúc mọi người chuẩn bị tất bật đi xuống canteen, Park ChanYeol mới trở về. Vừa mới bước chân vào phòng, hắn đã lập tức cất lời gọi cậu vào phòng làm việc.

Dưới ánh nhìn của mọi người, cậu sinh viên thực tập đang bị lãnh đạo Park bóc lột một cách tàn nhẫn. Park ChanYeol mặc kệ sự lên án trong thầm lặng của mọi người, đứng ở cửa phòng như sói đứng trước hang chờ thỏ trắng tự mình chui vào.

Thỏ trắng BaekHyun ngơ ngác bước vào hang, sau đó bị sói xám ChanYeol vồ tới gặm sạch.

Cửa vừa mới đóng, hắn đã đem cậu ấn lên cánh cửa. Tiếng khóa cửa vang lên lanh lảnh khiến BaekHyun giật thót, nhưng cậu cũng chẳng có cơ hội thở phào đã bị hơi thở nóng rực của đối phương chặn lại. 

Môi lưỡi quấn quýt, Park ChanYeol cướp đoạt lấy hô hấp của cậu từng chút một. Mạnh mẽ xâm chiếm, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, mơn man từng chút bên trong miệng cậu. Byun BaekHyun mơ hồ cảm nhận được sự bất an trong nụ hôn ấy, khẽ vòng tay ra sau ôm lấy hắn, bắt đầu nhẹ nhàng đáp lại. 

Park ChanYeol từ dữ dội gấp gáp cũng dần trở nên chậm rãi, cánh tay chuyển dời xuống phía dưới ôm lấy vòng eo mảnh khảnh. Hai thân hình dính sát lấy nhau, bầu không khí tràn ngập thanh âm ma sát ái muội. 

Một lúc lâu, cả hai mới từ từ ngừng lại. Park ChanYeol khẽ rướn người, đem trán mình chạm nhẹ lên trán đối phương, không nhịn được mà thở dài, nhanh chóng ôm lấy người vào trong lòng.

"Hôm qua, mẹ em có gọi điện, anh nghe máy. Sau đó, mẹ em hẹn gặp anh. Nói một chút chuyện ngày xưa của em..."

Bạn nhỏ trong lòng khẽ run rẩy, nhưng cậu không nói gì, chỉ có cánh tay đang ôm đằng sau lưng hắn khẽ thít chặt lại. Park ChanYeol vỗ về, từ từ kể lại chuyện hôm nay hắn cùng mẹ cậu gặp nhau. Khi nghe đến chuyện năm xưa ở phòng bệnh đó, Byun BaekHyun càng run rẩy dữ dội hơn nữa. 

Park ChanYeol sững người, cảm nhận rõ ràng được lồng ngực trở nên ẩm ướt, bạn nhỏ của hắn đang khóc. Thanh âm thút thít bị chặn lại, nếu không để ý thì khó có thể nghe thấy. Miệng lưỡi đắng ngắt, Park ChanYeol chỉ biết không ngừng xoa lưng cho cậu, nhẹ nhàng an ủi.

"Bạn nhỏ, bình tĩnh lại nào, mọi chuyện đã qua rồi."

"Từ nay về sau, có anh thương em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net