2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cũng nhẹ nhàng trôi qua, tính đến nay Kookie ở đây cũng gần 2 tháng. Cậu đã học thêm nhiều công việc mới trên thuyền. Tuy nhiên, có lẽ cơ thể cậu yếu ớt nên thường xuyên bị cảm nắng.

"Hắt xì"

"Cậu ở đây đã 2 tháng rồi vẫn chưa thể thích nghi được, đúng là nhà giàu quen"

"Cậu đừng có suốt ngày gọi tôi là nhà giàu này nhà giàu kia được không, tôi cũng không tệ đến nỗi vậy..."

Suốt ngày bị cái tên Kim Taehyung trêu ghẹo bằng cái danh nhà giàu, lúc đầu cậu cũng thấy chẳng sao, nhưng càng nhắc cậu lại thấy tủi thân.

Có phải anh ta cảm thấy cậu vô dụng, chẳng làm được gì nên gắn cái mác cậu ấm cho cậu. Dù cậu cũng chẳng nhớ trước kia cậu có thực sự vô dụng hay không, nhưng sau khi đến đây cậu đã cố gắng rất nhiều để phụ giúp phần nào cho mẹ Kim. Càng nghĩ càng xấu hổ, cậu lại đứng lên đi thẳng vào phòng.

"Nè cái thằng này, suốt ngày chọc ghẹo Kookie, nó giận rồi kìa" - mẹ Kim khó chịu nhìn thằng con lại gây ra chuyện.

"Nói chơi thôi, làm gì nghiêm túc vậy chứ"

Nói thì nói thế, nhưng Kim Taehyung lại len lén nhìn vào căn phòng. Mãi một hồi không nghe động tĩnh gì mới kêu mẹ vào gọi cậu ta nhưng không may còn bị ăn ngay một cú lườm. Thế là cuối cùng cũng không bỏ mặc được người ta, rón rén đi vào phòng.

"Nè, không định ra ăn cơm luôn hả"

"Tôi hơi mệt, 2 mẹ con cứ ăn đi, tôi không đói"

Kim Taehyung vừa định mặc kệ xoay đi, thì thấy chăn hơi run lên, anh hoảng quá lại mau chạy đến kéo chăn, lôi người bên trong ra. Ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đối phương đã đỏ hoe, anh lại dâng lên cảm giác vô cùng áy náy.

"Cậu... cậu sao lại khóc"

Cậu vùng vẫy cố giành lại chiếc chăn, tay lại quệt lên đôi mắt cố tránh né đi. Nhưng sức cậu yếu ớt, tâm trạng có phần nhạy cảm do bị bệnh. Cuối cùng kìm không được uất ức lên tiếng.

"Taehyung à, tôi vô dụng lắm sao" - Kookie cúi mặt thấp nhất có thể, không muốn để người đối diện nhìn thấy gương mặt xấu hổ của mình - "Tôi thực sự lần đầu trải qua sự việc như thế này,  tôi đã cố gắng lắm rồi, thực sự tôi không muốn mọi người vướng bận vì tôi, nhưng mà... nhưng mà tôi không biết làm như thế nào"

Cậu càng nói cảm xúc càng dâng lên cao, làm cho cậu khóc lớn hơn. Cứ như bao nhiêu tủi thân, xấu hổ kéo lên người cậu. Cậu thực sự không muốn là gánh nặng của mọi người, cậu chỉ cố hết sức để giúp đỡ mẹ Kim, cậu cũng không muốn mang cái mác nhà giàu vô tích sự, trong khi cậu còn không nhớ cậu từng là ai. Càng khóc lớn cậu càng không kiểm soát được bản thân, cứ vô thức nói hết những gì mình nghĩ.

Taehyung ngồi đối diện càng hoảng loạn hơn, không biết tại sao cậu ấy càng ngày càng khóc lớn, dỗ mãi cũng không nín. Tay chân anh cứ luống ca luống cuống, rồi không biết tại sao lại kéo cậu vào lòng mà an ủi. Hai tay anh ôm siết người cậu, cũng không biết nói gì tiếp theo nên vẫn cứ im lặng ôm chờ đến khi cậu nín khóc, tay kia lại vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.

Đến khi người trong lòng đã bình tĩnh trở lại, cũng nhận thức được tư thế ngại ngùng này, mới nhẹ nhàng đẩy nhẹ vai anh.

"Tôi thực sự không có ý đó, tôi chỉ muốn trêu ghẹo cậu thôi, không ngờ cậu lại nghĩ nhiều như vậy....Tôi...tôi xin lỗi" - Anh lí nhí nói, rồi đảo mắt sang nơi khác để tránh né...

Sau một lúc được dỗ ngọt, cậu cũng ngoan ngoãn ra bàn ăn. Hiểu được chuyện gì xảy ra, tối đó mẹ Kim mắng cho anh một trận. Đúng là suốt ngày chỉ biết bắt nạt Kookie của bà.

Sau sự việc ngày hôm đó, Taehyung cũng không còn dám nói đùa như thế với cậu nữa. Về phần Kookie, cậu cũng cảm nhận được anh không còn bài xích cậu như trước nữa. Mà còn có phần... quan tâm hơn một chút.

.

Lại là một buổi sáng trên làng chài nhỏ.

Lúc này là năm giờ sáng, mặt trời vẫn còn lấp ló dưới mặt biển. Trong khi đó, những người đàn ông đang chuẩn bị dụng cụ đánh cá, sẵn sàng cho một ngày làm việc chinh phục biển cả. Hôm nay được trên đài dự báo là có bão nhẹ, nên một số ngư dân đã quyết định không ra biển. Số ít còn lại vẫn chuẩn bị kĩ càng để tiếp tục làm việc, trong đó có Taehyung và Kookie.

"Cậu ở nhà cũng được, hôm nay nghe tin có bão nhẹ, chắc cũng không đánh được bao nhiêu cá" - Taehyung vừa xếp lưới vừa nói.

"Không sao, tôi được mà"

Thế là hôm nay chỉ có hai ba chiếc thuyền nhỏ ra khơi.

Thấm thoát cũng đến giờ trở về, bây giờ đã gần bốn giờ chiều. Kì lạ thay, sáng giờ cậu vẫn thấy thời tiết bình thường, trời quang mây tạnh, không có dấu hiệu gì là giống như bão kéo tới.

Như hiểu được cậu nghĩ gì, Taehyung lên tiếng.

"Trước một cơn bão lớn, mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ, nên là mau thu dọn trở về nhanh trước khi nó kéo đến"
Vừa nói xong, tầm vài phút sau, mọi thứ đã thay đổi, những đám mây xám xịt ùn ùn kéo tới, gió nổi lên mạnh mẽ như muốn nuốt chửng chiếc thuyền nhỏ bé.

Thấy mọi chuyện không ổn, Taehyung nhanh chóng nói với Kookie ở yên trong khoang thuyền, còn mình nhanh chóng tăng tốc động cơ, quay trở về.

Một lát sau, gió bão kéo tới càng lúc càng mạnh, sóng càng lúc càng dữ dỗi, đập vào mạn thuyền như muốn xé đôi con thuyền nhỏ bé. Thấy tình hình không ổn, Taehyung mới la lớn, nhờ sự giúp đỡ của những chiếc thuyền gần đó.

Nghe thấy tiếng anh, Kookie mau chóng chạy ra xem tình hình, nhưng Taehyung một mực bảo cậu ngồi im bên trong, không được ra bên ngoài. Taehyung tiếp tục kêu gọi sự trợ giúp.

Nhưng tiếc thay thuyền anh quá xa bọn họ, cộng với tiếng gió và tiếng sóng biển quá lớn, những chiếc thuyền kia ngày càng bỏ đi xa.

Lúc này, động cơ thuyền đã bị hư hỏng, không thể tiếp tục hoạt động. Thấy được tình thế nguy cấp, Taehyung nhanh chóng chạy vào trong dặn dò cậu trai kia.

Bên này, Kookie vẫn chưa hiểu chuyện gì. Chỉ nghe Taehyung bảo, nếu như có chuyện gì xảy ra, hãy với lấy áo phao trên thân thuyền, rồi nhảy xuống. 

Linh cảm được chuyện không hay, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi bên trong lòng thuyền, nghe theo lời Taehyung.

Đến một lúc sau, thân thuyền rung lắc dữ dội. Cậu vội vàng tóm lấy cái áo phao, định chạy ra ngoài tìm Taehyung thì một chấn động mạnh, cả con thuyền lật xuống mặt biển. Tay chân cậu không có sức bấu lấy thứ gì. 

Đến khi rơi xuống mặt biển, khi cậu đã nhận thức được mọi thứ, cậu mau chóng đi tìm Taehyung. Gió thổi mạnh làm cho sóng biển ngày một lớn, những cơn sóng biển hiện nay đã cao hơn 2 mét. Cậu vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm Taehyung.

Mãi một lúc sau mới tìm thấy anh, nhưng hình như chân anh đang mắc kẹt vào một mảng lớn của chiếc thuyền khiến anh không cử động được. Cậu định bơi đến giúp kéo anh ra nhưng anh lại một mực hét lớn.

"Bơi đi chỗ khác, nhanh lên, đừng quay đầu lại"

Cậu vẫn không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ anh đã tự mình ra khỏi nên kêu cậu bơi đi trước khi bão lớn kéo đến. Nên cậu nghe lời anh nhanh chóng bơi sang những chiếc thuyền kia nhờ giúp đỡ.

Bơi được một khoảng xa, cậu nghe thấy một tiếng nổ lớn, chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra cậu đã cảm nhận được một lực lớn đẩy vào cậu. Rồi hai mắt nhắm tịt lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net