Tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám

Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt ngồi đối diện với nhau, đang ăn mấy xiên thịt nướng cầm trong tay, mồ hôi thì đầm đìa, thỉnh thoảng cầm lấy chai nước hoa quả lạnh bên cạnh uống một hớp thật lớn. Rất cay lại nóng còn tê dại, hai người ăn thấy vừa hạnh phúc lại vừa khó chịu.
Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ăn cay khuôn mà mặt đỏ hết lên, tóc mai bị thấm ướt sũng, có chút không đành lòng: "Ông chủ, lấy thêm hai chai nước hoa quả lạnh lên đây."

"Có ngay đây!" – Ông chủ tiệm vội vã lấy ở trong tủ lạnh ra hai chai nước hoa quả đặt lên bàn, cũng nhìn bộ dạng Biên Bá Hiền ăn có chút buồn cười: "Tiểu bằng hữu, ăn cay không giỏi thì ăn ít một chút đi, cậu xem bây giờ mặt cậu đỏ thành dạng gì rồi~~"

Bị ông chủ già gọi là tiểu bằng hữu, lại bị ông ấy dạy dỗ, Biên Bá Hiền chỉ muốn phản bác nhưng vẫn rất lễ phép, chịu đựng nghe ông dạy bảo: "Vâng! Cháu biết rồi."

Phác Xán Liệt vẫn nín cười, chờ chủ tiệm trở lại nhà bếp tiếp tục công việc rồi mới nhìn Biên Bá Hiền bên cạnh đang rất tức giận mà không dám nói gì cười đến đau cả bụng: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tiểu bằng hữu cùng anh đây ăn đồ cay nào ~"

"Này! Phác Xán Liệt hôm nay cậu rất muốn ăn đòn đúng không !! ! !" – Biên Bá Hiền thiếu chút nữa đã cầm chai nước hoa quả bên cạnh ném vào hắn, gần đây cũng không biết là vì sao, nhưng từ nhỏ tính cách của cậu cũng rất ít khi tức giận, nhưng bây giờ gặp phải Phác Xán Liệt liền suốt ngày tạc mao.

"Tôi sai rồi tôi sai rồi, chuột nhỏ." – Phác Xán Liệt cố nhịn cười nhìn cậu.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người cùng đi bộ ở một con đường trống. Nhà của Biên Bá Hiền rất gần, cách chỗ này không xa.

Phác Xán Liệt bỗng nhiên nói: "Sau khi ăn xong đi bộ rất tốt cho tiêu hóa, nếu không... sẽ béo lên..." – nhất quyết kéo Biên Bá Hiền đi bộ, cho tới khi đến trước cửa nhà Bá Hiền.
Hai người đứng nói chuyện thêm một lúc lâu nữa Biên Bá Hiền đang định "Đường ai nấy đi, nhà ai nấy về". Kết quả Phác Xán Liệt đột nhiên trầm mặc nhìn cậu, Biên Bá Hiền bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, ấp úng hỏi: "Làm sao vậy?"

Phác Xán Liệt vẫn cầm hộp quà trong tay đưa cho cậu, nở nụ cười: "Lần đầu tiên làm chocolate, cậu thay tôi nếm thử xem mùi vị xem thế nào."

"Oa! Tôi đây có thể bị hạ độc chết hay không! Cậu phải chịu trách nghiệm đó!" – Biên Bá Hiền nghĩ hắn nhất định là nhớ hôm nay mình than thương tâm không được tặng chocolate, cho nên mới cố ý làm cho mình. Nhất thời trong lòng ấm áp, nhưng vẫn ngại mặt mũi nên bắt đầu nói bậy.

"Tôi chịu trách nghiệm." – Phác Xán Liệt tự tay nhéo nhéo mặt của hắn, khoát tay: "Về nhà đi."

Biên Bá Hiền cầm lấy hộp quà do dự một chút, vẫn đem hiếu kỳ của mình phun ra, cậu dè dặt hỏi: "A! Phác Xán Liệt! ! Chờ đã."

"Làm sao vậy?" – Phác Xán Liệt xoay người nhìn Bá Hiền, chờ cậu nói.

Biên Bá Hiền cảm giác mình hỏi vấn đề này có chút xấu hổ, trên mặt hơi nóng lên, cũng may bây giờ là buổi tối, Phác Xán Liệt không nhìn thấy cậu đang đỏ mặt. Cậu hít vào một hơi, chăm chú nhìn ánh mắt Phác Xán Liệt, nghiêm túc, từng câu từng chữ hỏi: "Tại sao cậu lại đến học làm bánh?"

Nghe được vấn đề này Phác Xán Liệt trầm mặc khá lâu, khiến cho Biên Bá Hiền rất là khẩn trương, nắm thật chặt hộp quà, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Nhưng không nghĩ hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, nhìn Biên Bá Hiền nhếch miệng.

"Theo đuổi đối tượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net