- 2 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đoạn trình diễn trợ hứng, không khí quán bar sôi động đến lạ, khác hẳn với nhà vệ sinh ở cuối ngõ, ngoài tiếng nước chảy róc rách ra chẳng còn gì nữa. Junmyeon một mình đứng trong đó, tựa vào tường như thể vừa bị rút cạn sức lực. Từ tóc mái đến gương mặt, cổ áo đều ướt đẫm một mảng, anh cần giữ bản thân tỉnh táo.

Chẳng hiểu vì sao chỉ là một màn nhảy nước bình thường, Junmyeon đã vô số lần được xem Jongin điêu luyện hay Yixing quyến rũ thực hiện nhưng chưa bao giờ, ánh mắt anh dán chặt lên cơ thể hai người kia như anh vừa làm với Sehun. Đến hơi thở cũng vì từng động tác của người trên sân khấu mà mấp máy theo nhịp. Tim thì không cần nhắc đến, vốn từ khi bắt gặp Sehun, cơ hồ đã mất đi những nhịp đập bình thường.

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm qua, Junmyeon bị vẻ đẹp cuốn hút tới mức cả bản thân cũng muốn đánh rơi.

Hầy. Thật là... May mà gặp mỗi hôm nay thôi đấy, thêm mấy lần nữa chắc sẽ có rất nhiều chuyện ngu ngốc diễn ra cho xem. Tự trấn an bản thân, Junmyeon nhanh chóng bước ra ngoài với bộ dạng mắt không nhìn dưới đất, tiến thẳng vào căn phòng mà Baekhyun dành riêng cho cả bọn, anh đi lâu quá thế nào cũng bị nghi ngờ cho xem.

Gọi căn phòng, chi bằng nói là một căn nhà nằm trên tầng cao nhất của quán bar thì đúng hơn. Ở đó, có phòng khách để chơi đùa, có phòng bếp để nấu ăn, có đủ năm phòng ngủ để nghỉ ngơi sau khi uống rượu quậy phá. Thật sự muốn trở thành nơi trú ngụ thứ hai sau nhà luôn rồi.

Lúc Junmyeon trở vào, cả đám gần như có mặt đông đủ, đồng loạt quay sang nhìn anh rồi cười. Vẫn giống những lần trước ngồi thành vòng tròn, Minseok ngồi kế Jongdae, Baekhyun dựa vào Chanyeol, Kyungsoo đang lau nước còn bám trên mặt Jongin và... ể? Tại sao lại xuất hiện Oh Sehun ở trong này? Lý do gì chỗ trống duy nhất lại là ở giữa Sehun với Yixing?

Junmyeon âm thầm liếc từng người một, chắc chắn là cố tình. Muốn chơi anh sao, đừng có mà mơ.

"Từ khi nào người mẫu của chúng ta lại có tác phong rề rà đến vậy?"

"Vào trễ. Phạt rượu!"

Baekhyun là người đầu tiên lên tiếng, chưa gì đã lớn giọng mỉa mai tạo đà cho Minseok thanh trừng kẻ vào muộn, cả đám kia ỷ chuyện không phân biệt lớn nhỏ cũng ào ào hùa theo.

Dằn xuống trái tim đang nhảy lên từng nhịp, Junmyeon bước đến chỗ trống duy nhất ngồi xuống, nhận lấy ly rượu từ tay Minseok, một lần uống hết. Đúng là do rượu hôm nay cay nồng hơn bình thường mà, đầu óc của anh mới chút đã choáng rồi. Anh thấy Sehun quay qua cười với mình, giọng hắn êm như tiếng đàn piano dịu ngọt.

"Oh Sehun, rất vui được gặp cậu."

"À ừ. Kim Junmyeon."

Từ anh cả Minseok đến em út Jongin âm thầm liếc mắt hướng về phía gương mặt Junmyeon đã bắt đầu ửng hồng. Phải nói rằng ngoại trừ Baekhyun độc mồm độc miệng, bảy người còn lại đều phải ăn đắng khi làm quen Junmyeon. Người duy nhất dễ dàng vượt qua chắc chỉ có Oh Sehun vừa rồi. Cả đám thầm mắng Junmyeon là đồ nhan khống, cơ mà ở đây mỗi người đều sở hữu từng nét riêng chứ có phải xấu xí gì đâu.

"Này, chơi trò chơi đi. Lần này đến Jongdae quyết định."

Bầu không khí vi diệu quá mức, không thể không cắt ngang.

Bình thường trong một tuần, họ sẽ chọn ra một ngày để gặp nhau, mỗi lần gặp nhau sẽ theo thứ tự từng người quyết định trò chơi.

Ví dụ như lần trước là Kyungsoo, cậu ta đem theo bộ bài Tây cùng rất nhiều bánh ngọt, mỗi lượt phát lá bài đơn, ai có số nút lớn nhất và bé nhất sẽ được miễn, những người còn lại dựa theo chất của lá bài (cơ, rô, chuồn, bích) lần lượt chịu phạt ăn bánh, uống rượu. Đối với những người hảo ngọt, đó không phải trò gì quá khó nhưng ngược lại lại trở thành trò chơi địa ngục.

Lần này là Jongdae, cậu thuộc loại tính tình khá hiền lành nên trò chơi bày ra cũng vô cùng nhạt nhẽo. Vả cả cậu hơi sợ là bản thân mình nhỡ bày trò quá lố, bắt nạt người mới thì sẽ bị Junmyeon lườm cho cháy da mặt.

"Ba viên xí ngầu cho mỗi thành viên, chỉ cần đổ trúng số nút từ tám đến mười hai sẽ được tha bổng, thấp hơn phạt một ly, nhiều hơn phạt hai ly."

Nghe xong luật chơi, Junmyeon tự dưng quay sang hỏi người mới, khác hoàn toàn với thói kiêu kỳ thường ngày:

"Sehun, cậu hiểu chứ?"

"Ừ. Ổn."

Sehun không phải chưa tham gia tiệc rượu nhưng kiểu trò chơi như này thì quả thật lần đầu mà cũng chẳng có gì gọi là khó khăn. Chỉ có điều, vừa có rượu vừa có người đẹp ngồi bên cạnh, tối nay e rằng không thể tỉnh táo để về nhà rồi, xác suất say xỉn chiếm gần bảy mươi lăm phần trăm.

Ván thứ nhất bắt đầu. Kính lão đắc thọ, Minseok đổ trước, lần lượt theo chiều kim đồng hồ đến Jongdae, Baekhyun, Chanyeol, Sehun, Junmyeon, Yixing, Kyungsoo và Jongin. Ở ván này, xui xẻo thay, không ai thoát được kiếp uống rượu.

Ván thứ hai bắt đầu. Vẫn kính lão đắc thọ nhưng lần này người đổ trước là Junmyeon, đi ngược chiều kim đồng hồ. Bốn người thoát được trong đó có Sehun, Junmyeon không biết hờn cái gì mà nốc sạch cả hai ly rượu.

Ván thứ ba bắt đầu với Zhang Yixing, chưa gì mà cậu ta đã đổ được mười nút, sáu người thoát nạn vẫn không có Junmyeon.

Hôm nay, Junmyeon có chút cảm thấy bản thân giống kiểu người tài bị ganh ghét, cho nên liên tục mười mấy lần đổ, không có lần nào trúng được tám, chín, mười, mười một, mười hai nút. Hơn nửa số lượt, anh đều bị phạt hai ly rượu đầy. Hay là Jongdae đã giở trò gì vào xí ngầu của anh, chứ lẽ nào lại xui xẻo đến vậy.

"Không chơi, không chơi nữa."

Có vẻ Junmyeon đã ngà ngà say, cũng phải, gần hai mươi ly rượu đổ vào cơ thể, đầu óc không chếnh choáng mới là lạ. Anh bắt đầu giở tính trẻ con ăn vạ, lủi thủi chạy ra ghế sô pha ngồi, ai đến năn nỉ cũng đuổi đi. Chơi thua mãi thôi, anh mới không thèm chơi.

Mọi người cũng đã quen với bộ dạng quậy phá vô cùng mất mặt của Junmyeon, liền túm tụm lại dỗ dành để tránh còn căn phòng này sẽ nát bươm dưới tay anh. Tuổi chẳng còn trẻ mà cồn vào là hệt như đứa con nít mới lên ba.

Trong khi mọi người đang góp sức lôi kéo Junmyeon trở lại cuộc chơi thì lại có tiếng cười khẽ vang lên, Minseok lập tức quắc mắt nhìn kẻ đang rảnh rỗi nhâm nhi rượu.

"Không mau giúp đỡ còn cười cái gì?"

Chỉ là Sehun trông thấy bộ dạng Junmyeon nhõng nhẽo quá đáng yêu nên không nhịn được cười ra tiếng. Nghe Minseok gọi, hắn bình tĩnh bước đến tiếp cận Junmyeon, bình tĩnh đến mức bảy người đồng điệu dạt ra hai bên cho hắn xử lý.

Sehun ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Junmyeon, miết lấy cằm anh, khẽ kêu gọi sự chú ý.

"Junmyeonie?"

"Sehun hử?"

Bộ dạng quậy phá rơi sạch ráo, lúc này Junmyeon chỉ còn sót lại sự hiền lành dễ bị bắt nạt, Sehun lại cười.

"Vào chơi tiếp nhé? Còn chưa chơi xong mà, cậu như thế này làm mọi người cụt hứng đấy."

"Nhưng cứ chơi thua."

"Vậy đổi trò, được không?"

"Trò gì?"

"Vẫn lắc xí ngầu. Người thấp điểm nhất sai khiến người cao điểm nhất. Tin tôi, cậu sẽ thắng mà."

"Ưm ưm..."

Bởi vì cứu nguy, Sehun bịa đại một hình thức chơi khác, Junmyeon liền ngẫm nghĩ chỉ cần ít uống rượu lại là được nên đồng ý. Bảy người còn lại cũng thuận theo, dù gì trò này nghe qua cũng thấy hấp dẫn hơn nhiều, xem như đây là lần dỗ Junmyeon nhanh nhất trong lịch sử rồi.

Kéo Junmyeon trở lại bàn trò chơi, Sehun lấy khăn lau sơ cho gương mặt bầu bĩnh còn đang mơ mơ hồ hồ. Thứ tự ngồi vẫn như cũ nhưng khi lượt chơi bắt đầu, Minseok cố tình sắp xếp cho kẻ say rượu đổ xí ngầu bét.

Thần kỳ ở chỗ, đúng như Sehun nói, ván này Junmyeon không thua nữa, ba con 1 - 1 - 1 khiến cho cả bàn trầm trồ. Người chịu phạt lần này là Byun Baekhyun, bỗng dưng Junmyeon nở một nụ cười lạnh sống lưng:

"Này, hôm nay sinh nhật Chanyeolie thân yêu của cậu đấy. Trả lời cho tớ một câu thôi, có phải chốc nữa cậu định tặng bản thân cho Chanyeol luôn không?"

Phừng. Mặt Baekhyun nhiễm một mảng đỏ ửng, câu hỏi này của Junmyeon là huỵch toẹt ra luôn chứ chẳng phải ẩn ý gì. Thấy môi Baekhyun mấp máy định trả lời, Junmyeon lại đưa ngón tay trỏ lên miệng, lém lỉnh trông chả giống người đang say tí nào.

"Suỵt. Nghĩ cho kỹ, sinh nhật người ta đừng để người ta buồn đấy nhé."

Dù không nói ra nhưng trong lòng mỗi người ở đây cũng thỏa mãn đôi chút khi nhìn Junmyeon ép Baekhyun vào đường cùng. Ai bảo bình thường cậu độc miệng cho lắm vào. Chỉ có mỗi Chanyeol là thương cậu, nãy giờ vẫn dỏng cái tai to lên chờ câu trả lời. Baekhyun quả thật không nỡ làm người này thất vọng:

"Ừ. Cậu đoán trúng rồi."

Lòng Chanyeol lập tức nở hoa, thiếu điều muốn ôm Baekhyun vào phòng ngủ ngay lập tức nhưng mà lại vướn bảy con sói ở đây hăm he chọc ghẹo nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi nhìn Baekhyun chốc chốc lại cười.

Không biết vận đen của Junmyeon sau ván thắng hồi nãy đã chuyển sang cho Baekhyun hay chưa mà cậu nãy giờ đã liên tiếp thua vài ván. Lại còn nhờ cái đà từ Junmyeon, ngay cả mấy người hiền hiền như Jongdae, Yixing cũng hùa vào trêu chọc cậu. Hết bắt cậu hôn Chanyeol, lại đòi cậu làm cái này cái nọ, chính là kiểu bị cưỡng ép show ân ái công khai.

Baekhyun cáu, rất cáu, vô cùng cáu. Sở dĩ cậu vẫn ngồi lại đây đều do ý muốn phục thù tên đầu xỏ say rượu Kim Junmyeon thôi.

Vừa hay, vào ván thứ ba mươi, Baekhyun thắng cuối cùng cũng thắng. Ông trời không phụ lòng người, người thua lần này không phải một mình Junmyeon mà còn tặng kèm cả Oh Sehun. Cùng đổ ra mười sáu nút, định mệnh nhỉ? Vừa rồi còn nghe bảo Junmyeon trúng tiếng sét ái tình của Sehun, thôi thì để Byun Baekhyun se duyên giúp vậy.

"Vừa tròn ba mươi ván, hay là hai cậu quen nhau ba mươi ngày thử xem."

Junmyeon nghe xong yêu cầu này, đầu óc liền tỉnh hẳn, vừa định mở miệng ra phản bác thì Baekhyun chặn họng anh lại như vừa nãy anh làm với cậu.

"Hoặc nhảy thoát y cho Đồng Đẳng ba mươi ngày cũng được. Tùy cậu chọn đấy, Junmyeonie thân yêu."

Mối quan hệ giữa Junmyeon với Baekhyun thật ra cũng không xấu như bọn họ thể hiện, chỉ là một người kiêu kỳ, một người độc miệng, dẫn đến việc thường xuyên đấu đá lẫn nhau.

Cú này Baekhyun chơi Junmyeon thật sự đau. Một người mẫu dù cho chỉ thuộc tầm cỡ nghiệp dư cũng không muốn cơ thể lộ thiên nhưng để quen Sehun thì khó có thể. Người ta với Junmyeon chỉ mới gặp nhau mấy tiếng thôi, anh còn muốn làm bạn với người ta mà. Ép nhau đến thế này thật chẳng nể tình gì cả.

Sau một hồi cân nhắc, Junmyeon đứng dậy, thật sự thực hiện ý định ra sàn bar nhảy thoát y. Gì chứ, anh làm người mẫu độ nhận diện công chúng cũng không quá cao, sợ gì chứ.

Thế nhưng, Junmyeon à, anh đã hỏi ý người cùng chịu phạt chưa?

Một làn gió thoảng qua tai, Junmyeon nghĩ rằng bản thân mình say rượu đến thần trí mơ hồ rồi.

"Junmyeon, em rất không muốn quen tôi sao?"

Câu trả lời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net