II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

II.
Na Jaemin.

Jeno choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Đã sáu năm trôi qua nhưng câu nói và cái tên ấy vẫn in đậm trong tâm trí hắn như thuở ban đầu. Thậm chí giờ nhớ lại, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và giọng điệu của Jaemin trong buổi chiều hôm ấy. Cách cậu chun mũi vì lạnh, cách cậu nhấn nhá, nhả chữ,... tất cả hãy còn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua.

Jeno loạng choạng bước xuống giường. Mặc dù tối qua không đụng đến một giọt bia rượu nào nhưng sáng nay hắn lại cảm thấy trong người cứ nao nao chuếnh choáng, có lẽ là do ảnh hưởng của giấc mơ đêm qua. Jeno thở dài rồi cúi xuống vã nước lạnh lên mặt hòng giúp bản thân tỉnh táo hơn đôi chút, hắn đã quen với nỗi cô đơn suốt sáu năm ròng, không thể chỉ vì một sự việc cỏn con mà quýnh lên như đứa trẻ lần đầu được ăn kẹo như vậy.

Sáng nay Jeno phải ra ngoài giải quyết nốt một vài thủ tục liên quan đến chuyện tốt nghiệp của bản thân. Jeno tốt nghiệp loại xuất sắc khoa công nghệ thông tin trường đại học N của nước M. Nhờ kiến thức vững vàng và kinh nghiệm tích lũy được do bắt đầu đi làm từ sớm mà ngay sau khi kết thúc thời gian thực tập, hắn đã được một công ty công nghệ có tiếng chiêu mộ. Đãi ngộ của công ty này đưa ra rất tốt, môi trường làm việc không có vấn đề gì, công việc cũng đúng chuyên ngành hắn yêu thích, nhưng không hiểu sao, có điều gì đó cứ khiến Jeno chán nản. Dường như vị thần hộ mệnh của hắn đang cố gắng gửi cho hắn thông điệp nào đó mà hắn chưa thể nắm bắt.

Lại một ngày dài nữa trôi qua. Nếu là những ngày trước, Jeno sẽ lết tấm thân mỏi mệt về nhà, ngồi xuống bàn làm việc và tự nhủ với lòng được rồi Lee Jeno, làm cho nhanh rồi còn đi ngủ nào. Nhưng hôm nay Jeno hào hứng vô cùng, hắn hớn hở ngồi ngay ngắn trước bàn, nghiêm trang bật máy tính lên như đang thực hiện một nghi lễ nào đó trang trọng lắm. Danh sách câu hỏi và người dùng hôm qua lại hiện lên trước mắt Jeno, hắn quen cửa quen nẻo ấn vào nhật kí của người dùng Nana1308, cứ như thể người hôm qua thấy hối lỗi vì lén lút thăm dò thông tin người khác không phải là mình vậy.

Câu hỏi hôm nay dành cho cậu là: Hôm nay bạn có đọc được thứ gì hay ho không, hãy cùng chia sẻ nhé.

Ở dưới là câu trả lời của người dùng Nana1308:

"Hôm nay tớ không đọc được gì vui lắm, nhưng vì hôm nay được tan làm sớm nên tớ đã dọn dẹp nhà cửa một chút. Trong lúc dọn dẹp, tớ vô tình tìm thấy cuốn album ảnh mình chụp hồi cấp ba, vậy là tớ đã ngồi xem lại ảnh đến tối luôn..."

Ảnh sao, à phải rồi, sao Jeno có thể quên được nhỉ. Một trong những đam mê lớn nhất của Jaemin là chụp ảnh. Đây cũng chính là sở thích đã đưa hai người đến gần nhau hơn.

Sau buổi chiều định mệnh hôm ấy, Jeno giữ đúng lời hứa của mình đưa Jaemin đi học rồi đón cậu về mỗi ngày. Nhưng thật sự thì ban đầu mọi chuyện không được vui vẻ cho lắm. Jeno và Jaemin chưa từng quen biết nhau, nói đúng hơn thì hai người còn thuộc hai thế giới tách biệt. Ngày ấy và cả bây giờ, Jeno vẫn luôn được mọi người khen ngợi là một chàng trai sáng sủa, năng động, là hình mẫu bạn trai lý tưởng mà bất kì cô gái nào cũng mơ về một lần trong đời.

Trái ngược với hắn, Jaemin ngày ấy là một cậu bé nhút nhát và trầm lặng. Thế giới của cậu là chiếc máy ảnh phim bố tặng, là những góc sân trường vắng lặng ngập nắng, là hàng cây xao xác lá mỗi độ thu về. Nếu không có cú ném trượt chiều hôm ấy của Jeno, có lẽ thế giới của hai người sẽ không bao giờ va vào nhau.

Cũng bởi những khác biệt này mà thời gian đầu cả hai hầu như không nói chuyện gì ngoài vài câu chào hỏi xã giao. Trên đường đưa đón nhau đi học, bao trùm lên hai đứa trẻ ngày ấy là một bầu không khí ngượng nghịu và cứng nhắc vô cùng. Dẫu đã vài lần Jeno cố gắng gợi chuyện, song vì Jaemin quá kiệm lời nên những cố gắng của Jeno cũng chẳng đi tới đâu. Mọi chuyện chỉ thực sự thay đổi vào một buổi chiều nọ, khi chiếc xe đạp của cả hai vừa băng qua khúc cua đầu tiên, Jaemin bỗng níu lấy tay áo Jeno thỏ thẻ:

"Jeno ơi, hôm nay phiền cậu rẽ qua chỗ này một chút được không?"

"Được chứ." Jeno dễ dàng đồng ý. Dù sao thì hắn cũng đang rảnh rỗi. "Cậu muốn đi đâu à?"

"Ừ." Jaemin đáp, vẫn bằng chất giọng nhỏ nhẹ quen thuộc "Phiền cậu ghé qua tiệm rửa ảnh ở phố Đông chút được không, tớ muốn rửa vài tấm ảnh tặng sinh nhật ba tớ."

"Ô kê nha. Cậu chỉ đường cho tớ nhé."

Cả hai rẽ vào một tiệm rửa ảnh trên phố Đông. Có vẻ Jaemin rất quen thuộc với nơi này nên vừa được Jeno dìu vào trong tiệm là cậu đã háo hức gọi to: "Doyoung ơi em đến rồi nè."

Một chàng trai lớn tuổi hơn bọn họ một chút bước ra. Anh có vẻ ngoài điển trai đúng chất lãng tử với mái tóc nâu mềm mại có phần bù xù và đường nét khuôn mặt đẹp theo hướng mềm mại nhẹ nhàng. Thấy Jaemin đến, anh mỉm cười ngước lên: "Đến rồi đấy à. Ối chân em bị sao thế kia. Thảo nào mà mấy hôm nay không thấy em đâu."

Chào Jaemin xong, anh quay sang chào Jeno: "Chào em, chắc em là bạn của Jaemin nhỉ. Đây là lần đầu tiên anh thấy thằng bé dẫn bạn đến đây đấy."

"Chỉ là tai nạn nhẹ thôi ạ. Còn đây là Jeno." Jaemin cười hì hì trả lời chàng trai tên Doyoung, cố gắng không đề cập đến chuyện chân mình bị thương hòng giúp Jeno bớt lúng túng. Có vẻ như cậu rất quen thuộc với nơi này vì Jeno thấy nét mặt cậu thoải mái hơn rất nhiều. Hắn nhìn Jaemin thuần thục mở cặp lấy một chiếc máy ảnh phim ra rồi tháo phim đưa cho Doyoung "Em muốn rửa cuộn phim này để tặng sinh nhật ba em. Anh rửa cho em nhé."

"Không vấn đề. Hai đứa ngồi chơi nhé, một lát là xong ngay ấy mà."
Nói xong, Doyoung quay vào trong lúi húi với cuộn phim Jaemin vừa đưa.

Trong lúc chờ Doyoung rửa ảnh, Jeno tò mò đi thăm thú tiệm máy ảnh này. Đây là lần đầu tiên hắn đến một tiệm bán máy ảnh và rửa ảnh phim. Là một người có hứng thú với công nghệ, Jeno thích những chiếc điện thoại thông minh tích hợp camera nhiều chấm có thể chụp ra ảnh luôn hơn là những khối sắt cồng kềnh đang được trưng bày trong cửa hàng này. Hắn vừa tò mò ngắm nghía đủ kiểu máy ảnh đặt trong chiếc tủ sát tường vừa hỏi Jaemin: "Jaemin, hóa ra cậu thích chụp ảnh phim à?"

"Ừ. Từ lần đầu tiên được chụp thử từ chiếc máy ảnh của ba tớ, tớ đã mê mẩn những tấm ảnh được chụp bằng máy phim rồi." Hiếm có lần nào Jaemin chủ động nói một câu dài như thế, có vẻ như Jeno đã "dò trúng đài" của cậu rồi.

"Vậy giờ cậu cũng có một chiếc máy ảnh cho riêng mình phải không?" Jeno tò mò hỏi tiếp.

Nhắc đến bảo bối của mình, Jaemin còn hào hứng hơn nữa. Cậu lôi từ trong cặp ra một chiếc máy ảnh có vẻ ngoài tương tự với một chiếc Jeno vừa thấy ở trên tủ: "Đây là quà sinh nhật ba tớ tặng tớ năm ngoái. Tớ thích em ấy lắm, đi đâu tớ cũng mang theo."

Jeno bước tới tò mò ngắm nghĩa chiếc máy ảnh trong tay Jaemin. Thú thật thì hắn không tài nào biết được chiếc máy ảnh này có gì khác so với những chiếc đang được trưng bày trên kệ sau lưng mình, Jeno chỉ biết lật qua lật lại chiếc máy ảnh trên tay, sau đó hỏi thử Jaemin: "Cậu chụp tớ một bức được không?"

Đây là một câu hỏi điển hình của những người chưa dùng máy phim bao giờ. Vì cách sử dụng máy khá phức tạp và cũng dễ chụp hỏng nên thay vì hỏi Tớ có thể chụp thử được không, mọi người thường hay hỏi chủ nhân của những chiếc máy phim là Cậu chụp cho tớ một bức được không.

"Được chứ." Jaemin cười hiền đáp lời. Đó là lần đầu tiên Jeno thấy cậu bạn ngồi sau xe của mình cười, và hắn phải thừa nhận rằng nụ cười ấy quá đẹp, đến mức khi Jaemin bảo Jeno tạo dáng đi – một việc mà hắn tự thấy mình làm khá thành thạo, Jeno bỗng bối rối không biết phải đặt tay đặt chân ở đâu.

Mất vài giây Jeno mới lấy lại được bình tĩnh để mỉm cười tự nhiên nhìn vào ống kính máy ảnh. Jaemin đưa máy lên ngắm, nhẹ nhàng hô một hai ba, và rồi Tách, cậu đã bắt được khoảnh khắc của Jeno.

***

Chuông báo lò vi sóng cắt ngang dòng hồi tưởng của Jeno. Hắn giật mình nhận ra mình đã ngồi ngẩn người được một lúc lâu, trên tay nắm chặt bức ảnh năm đó Jaemin chụp mình. Quả thật là ảnh phim rất khác so với ảnh kĩ thuật số hiện đại. Chúng cổ hơn, cũ hơn và cũng chứa đựng nhiều cảm xúc hơn. Bức ảnh ấy được Jeno nâng niu cất vào ví, sau này dù có đổi bao nhiêu chiếc ví khác nhau thì nó vẫn luôn được đặt ngay ngắn ở một góc trong ví của Jeno. Rõ ràng đây không phải là bức ảnh đẹp nhất Jeno từng được người khác chụp cho, nhưng đây chắc chắn là bức ảnh khiến hắn bồi hồi nhất mỗi khi nhìn lại.

Jeno lẳng lặng cất tấm ảnh vào túi. Chính hắn cũng phải ngạc nhiên tại sao thời gian trôi qua cũng lâu rồi mà hắn có thể nhớ rõ từng chi tiết một đến vậy. Có lẽ hắn đang nuối tiếc, hắn sợ phải quên bất kỳ điều gì liên quan đến Jaemin.

Lại một ngày nữa trôi qua. Giờ Jeno đã không còn chán ngấy cái cảnh phải ngồi vào bàn làm việc mỗi tối nữa. Thay vào đó, trong hắn bỗng dấy lên một nỗi háo hức mơ hồ mà chính hắn cũng không thể kiểm soát. Jeno run run mở chương trình lên, trong lòng hồi hộp không biết hôm nay Jaemin sẽ trả lời như thế nào.

Ai ngờ đập vào mắt hắn là: Đây là một phút nghỉ ngơi. Hôm nay bạn không cần trả lời câu hỏi nào hết. Hãy tận hưởng ngày hôm nay nhé!
Ở dưới Jaemin đáp: "Ồ cảm ơn nhé."

Jeno: ....

Hắn cảm thấy mình bị chương trình mình viết ra chơi xỏ.
Tbc.
Tui chưa chụp máy phim bao giờ nên có gì sai trái xin hãy giơ cao đánh khẽ ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net