IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IV.

Sáng nay Mark hẹn gặp Jeno để bàn về ứng dụng. Mục tiêu mới của họ là nâng cấp ứng dụng để người dùng có thể trả lời bằng hình ảnh hoặc tranh vẽ.

"Ý của team phát triển là họ muốn người dùng có thể vẽ câu trả lời hoặc chèn ảnh vào câu trả lời của mình, vì theo một số ý kiến thu thập được thì không phải người dùng nào cũng thích viết. Có một số người thích vẽ hơn, hoặc có những câu hỏi cần chèn ảnh."

Jeno cũng cảm thấy ý tưởng này hay và có thể thực hiện được. Hắn gật gù: "Được, em sẽ cố gắng làm xong sớm."

Cuộc họp của hai người kéo dài thêm khoảng mười lăm phút, sau đó, chủ đề nói chuyện dần chệch ra khỏi phạm vi công việc.

"Sao rồi, dạo này đã có đối tượng gì chưa?" Mark nhăn nhở hỏi người em thân thiết.

Jeno bật cười lắc đầu: "Em vẫn vậy thôi, chẳng có gì cả!"

"Thật á?" Mark trợn tròn mắt vì ngạc nhiên "Lần nào anh hỏi em cũng bảo là chưa có gì. Này anh hỏi thật, hay em có rồi mà giấu anh đấy?"
"Em giấu anh làm gì." Jeno cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ "Thật sự là em chẳng có ai hết."

"Vô lý!" Mark vẫn cố gắng bấu víu lấy chút hi vọng cuối cùng "Anh không tin một người như chú mày đến giờ vẫn không một mảnh tình vắt vai. Em không biết lúc em mới vào, anh đã phải vất vả thế nào mới từ chối được hết mấy lời hỏi thăm từ các fans của em đâu."

Nghe đến đây, Jeno bật cười: "Nhưng sự thật đúng là em chẳng có ai hết cả. Em không tìm được ai khiến em có cảm giác rung động...."

Như cách cậu ấy đã làm với em.

"Thôi được rồi." Mark thở hắt ra một hơi "Thật ra nhìn em anh cũng đoán được rồi."

Lần này đến lượt Jeno tò mò hỏi lại: "Em sao cơ?"

"Trông em rất là...." Mark cố gắng tìm từ ngữ thích hợp "... mẫu mực. Ý anh là em cứ đi học rồi lại về, tốt nghiệp rồi lại đi làm. Em hầu như không chơi bời, không yêu đương gì cả. Thế này quá phí gương mặt đẹp trai của em Jeno ạ."

Khi nhắc đến thành phố N, người ta sẽ nghĩ ngay đến những tòa nhà chọc trời, những ánh đèn không bao giờ tắt và những buổi tiệc tùng bất tận. Nhưng với Jeno, thành phố N đơn giản hơn thế nhiều. Đó là nơi có ngôi trường hắn theo học và căn hộ hắn thuê. Theo lẽ dĩ nhiên, cuộc sống của hắn cũng đơn giản hơn mọi người tưởng rất nhiều. Cuộc sống của Jeno ở thành phố N chỉ xoay quanh ba điểm, trường học, phòng tập và nhà, sau khi tốt nghiệp thì là công ty, phòng tập và nhà. Thi thoảng Jeno cũng tự hỏi sao cuộc đời mình tẻ nhạt thế nhỉ, hắn cũng từng thử tham gia một vài hoạt động giải trí khác bên ngoài, tập mở lòng hơn, nhưng sau cùng, tất cả những gì còn đọng lại chỉ là sự trống rỗng. Jeno nhận ra mình không thể và không bao giờ còn có thể cảm thấy vui vẻ, xốn xang, chộn rộn như ngày xưa được nữa.

Có lẽ Jeno thật sự không tìm được niềm vui ở đây, hoặc có lẽ tất cả những cảm xúc đó đã theo nụ cười buồn của người ấy sáu năm trước tan vào thinh không rồi.

Một khoảng im lặng kéo dài, để rồi rất lâu sau, Mark nghe thấy Jeno trả lời: "Ừm, lạ ghê. Em cũng không rõ vì sao nữa."

***

Hôm nay thành phố N đổ cơn mưa to. Lối đi trong ga tàu điện ngầm nhớp nháp những dấu chân tha theo cơn mưa từ trên đường xuống. Jeno lẳng lặng đứng chờ tàu, trong đầu vẫn miên man nghĩ về cuộc nói chuyện với Mark khi nãy. Hôm nay hắn thấy lòng nặng trĩu, nhưng hôm nay hắn cũng lờ mờ ý thức được trạng thái của bản thân. Jeno đang không sống, hắn chỉ đang cố gắng vật vờ đi qua cuộc đời này như một cái xác chưa chôn.

Tối hôm đó, Jeno lại đúng giờ mở máy chờ câu trả lời của Jaemin. Giờ việc này đã trở thành thú vui duy nhất trong cả một ngày dài đằng đẵng của hắn. Nó khiến hắn có thứ để chờ mong khi mở mắt vào mỗi buổi sáng.

Câu hỏi ngày hôm nay Jaemin nhận được là: Hôm nay cậu có vui không?

Ngoài dự đoán của Jeno, lần này Jaemin tự nguyện viết rất nhiều, chỉ có điều những gì cậu viết ra lại không được vui vẻ cho lắm:

"Hôm nay là một ngày thật tệ với tớ. Khách hàng loại tất cả thiết kế team tớ đề xuất, thiết kế của tớ còn bị chê nhiều nhất. Sau đó tất nhiên là tớ bị sếp mắng rồi. Nghe sếp nói mà tớ cảm thấy mình kém cỏi kinh khủng. Sếp còn bảo chẳng biết tớ có thể ở lại sau hai tháng thử việc không. Từ lúc về nhà đến giờ tớ chẳng muốn làm gì cả, tớ chỉ ngồi im đến tận bây giờ thôi."

Jeno thấy tim mình tưởng chừng như thắt lại. Hôm nay Jaemin đã có một ngày thật tệ mà hắn chẳng thể làm gì, thậm chí nếu không nhờ ứng dụng này thì hắn còn không biết được cậu đang cảm thấy thế nào.
Jeno buồn bực thò tay vào ngăn kéo lục lọi rồi lôi ra một hộp kẹo. Đây là thói quen của hắn mỗi khi tâm trạng tệ, ăn kẹo khi buồn có thể giúp hắn cảm thấy khá hơn.

À, nói đúng ra thì đây không phải thói quen tự nhiên hắn có. Chính Jaemin đã truyền lại cho hắn trò này, cũng trong buổi chiều hắn dẫn cậu đi cắt tóc.

Bác Kim cứ vừa cắt tóc vừa khen Jaemin, nào là sao cậu nhóc này dễ thương thế, úi giời nhìn hàng mi này đi, đến con gái cũng không bằng, rồi lại bạn nhỏ này không phải người mẫu thiệt đó hả,... nói nhiều đến mức Jeno cũng thấy hơi ghen tị. Hắn làu bàu:

"Sao cháu cắt ở chỗ bác suốt mà chẳng thấy bác khen cháu bao giờ mà Jaemin vừa tới bác đã khen cậu ấy tới tấp vậy?"

Bác Kim quay sang nguýt dài một tiếng: "Thằng nhóc nghịch như quỷ nhà ngươi thì có gì mà dễ thương. Nhìn cậu bé này đi, đáng yêu biết bao nhiêu. Mà nhân tiện, cậu nhóc, cháu tên gì nhỉ?"

"Cháu là Na Jaemin ạ." Jaemin ngoan ngoãn đáp lời.

"Tên hay, tên hay." Bác Kim gật gù. "Lần sau cắt tóc lại ghé bác nhé. Đảm bảo bác sẽ cắt cho cháu đẹp trai hơn thằng nhóc thúi kia."

"Ơ kìa!" Jeno phụng phịu "Sao lần trước cháu qua bác bảo cháu là đứa đẹp trai nhất bác từng gặp mà."

"Thì lần trước nhóc có dẫn Jaemin đến đây đâu, lần này có Jaeminie rồi nên nhóc xuống thứ hai đi nhé."

Jeno nghe mà tổn thương quá chừng, nhưng đồng thời hắn cũng tò mò nhìn kĩ lại khuôn mặt Jaemin. Quả thật những lọn tóc bù xù đã phong ấn nhan sắc của Jaemin quá lâu, giờ khi chúng được cắt tỉa gọn gàng, Jeno cứ ngỡ như mình được nhìn thấy một con người khác hẳn. Hắn thấy một khuôn mặt với những đường nét mềm mại dịu dàng mà không hề ẻo là, thấy được đôi mắt to tròn với đôi ngươi màu trà, thấy được chiếc mũi nhỏ xinh, thấy được cả đôi môi căng mọng một đường cong đầy duyên dáng.

Thình thich, thình thịch, bỗng nhiên Jeno thấy tim mình đập không kiểm soát. Phải đến khi Jaemin ngạc nhiên vỗ vào vai hắn, Jeno mới giật mình hoàn hồn.

"Này, cậu sao thế?" Jaemin tò mò hỏi. Đôi mắt mở to vì bối rối càng khiến Jeno nhìn rõ hơn đôi ngươi nâu trà của cậu.

Jeno cố gắng đè nén trái tim đang điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực rồi trấn tĩnh trả lời Jaemin: "Tớ có sao đâu. Bọn mình về đi, để tớ đưa cậu về."

Giờ bọn họ đã cắt tóc xong và đang đứng trước cửa tiệm của bác Kim. Đằng nào mình cũng là người khơi mào ra chuyện đi cắt tóc này nên Jeno định đưa Jaemin về nhà luôn. Hắn nhanh nhẹn dắt xe ra rồi ngồi ngay ngắn chờ Jaemin trèo lên yên sau như trước đây. Nhưng trái với tưởng tượng của hắn, Jaemin không leo lên xe ngay, thay vào đó, cậu nói một câu khiến Jeno sững người: "Thật không vậy, sao tớ cứ cảm giác hôm nay cậu không được vui."

Vì quá bất ngờ nên Jeno quên cả che giấu, lời nói đã tự động bật ra trước khi hắn kịp phanh lại: "Sao cậu biết?"

"Vậy là thật rồi kìa." Jaemin mỉm cười bẽn lẽn "Thật ra tớ cũng chỉ đoán thôi vì tớ thấy cậu khang khác mọi ngày."

"Khác thế nào cơ?" Jeno bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên về khả năng quan sát của người bạn mới quen này.

"Ừm... chỉ là trông cậu không được vui vẻ như mọi ngày thôi." Ngập ngừng một lát, Jaemin lại nói tiếp "Cậu có thể kể với tớ này, tớ giữ bí mật giỏi lắm."

Sau này nghĩ lại, Jeno mới nhận ra đó là lần đầu tiên mình cảm thấy tin tưởng một người mới quen đến thế. Dường như ở Jaemin có gì đó khiến hắn tin tưởng vô điều kiện và an tâm giao hết mọi bí mật ra cho cậu, dẫu rằng ở thời điểm ấy hai người còn không thể coi là bạn thân.
Jeno thở dài nhảy lên xe đạp, đoạn vỗ vào yên sau: "Lên đi Jaemin, tớ sẽ kể với cậu trên đường về."

Thật ra câu chuyện của Jeno cũng phổ biến như câu chuyện của biết bao học sinh khác ngoài kia. Cha mẹ hắn là bác sĩ, vậy nên họ cũng có ý định hướng cho hắn theo con đường của mình. Nhưng ngay từ những năm cấp ba Jeno đã bộc lộ niềm yêu thích đặc biệt với công nghệ thông tin, ước mơ duy nhất thời niên thiếu của hắn cũng là nhận được học bổng ngành công nghệ thông tin của Đại học N tại nước M. Đợt này thành phố đang tổ chức một cuộc thi về tin học, Jeno định tham gia để tăng kiến thức và có thành tích đưa vào hồ sơ đăng ký học bổng. Song đúng lúc này thì bố mẹ hắn lại gợi ý hắn tham gia một vài lớp học thêm sinh học để dễ dàng thi vào các trường đại học y hơn. Vì chuyện này mà Jeno đã cãi nhau với cha mẹ một trận to, đó cũng là nguyên nhân chính khiến tâm trạng của hắn hôm nay xuống dốc.

"Cậu nói xem, có phải bố mẹ tớ quá đáng lắm không?" Jeno kết thúc câu chuyện của mình bằng một tiếng thở dài.

Jaemin ngồi sau xe hắn, hai tay cậu bám lấy áo hắn. Cậu im lặng một lát rồi khẽ trả lời: "Tớ không thể cho cậu câu trả lời mà cậu muốn được. Thật ra tớ thấy cậu cũng biết rõ câu trả lời mà."

Jeno ỉu xìu như một quả bóng bị xì hơi: "Sao cậu chẳng an ủi tớ chút nào thế. Chẳng phải đây là lúc cậu nên hùa theo tớ sao."

Đáp lại Jeno chỉ là một sự im lặng êm ái. Hắn tò mò quay đầu lại, thấy Jaemin đang tủm tỉm cười nhìn mình. Dưới cái nắng xao xác của mùa thu, đôi mắt cậu chan chứa cả một khoảng trời xanh biếc. Thình thịch, thình thịch, Jeno lại thấy tim mình đập không kiểm soát.

Mặt Jeno nóng bừng, hắn cuống quít quay đầu lên rồi vội vàng nhấn bàn đạp hòng xua đi những xúc cảm kỳ lạ đang dâng lên trong lòng. Khi xe đã đi được một đoạn và mặt Jeno dần hạ nhiệt, hắn mới dám lắp bắp hỏi người ngồi sau: "Sao... Sao cậu lại cười?"

"Tớ cười vì cậu đáng yêu." Jaemin vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Jeno lại thấy mặt mình có xu hướng tăng nhiệt trở lại. Lần này hắn không dám hỏi thêm gì nữa mà chỉ biết tập trung đạp xe đưa Jaemin về nhà. Nhưng kỳ lạ thay, giờ những lần nhấn bàn đạp của hắn nhẹ bẫng, Jeno thấy những cảm giác nặng nề nhấn chìm hắn cả ngày hôm nay bỗng tan ra thành muôn vàn cánh bướm, dập dờn rồi tung bay trong lòng hắn. Hóa ra đây là sức mạnh của sự lắng nghe sao.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà Jaemin. Jeno gạt chân chống để Jaemin xuống rồi chân thành nói với cậu: "Cảm ơn cậu nhé. Tớ thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Khoan đã, tớ có thứ này cho cậu." Jaemin lục lọi trong cặp mình, đoạn lôi ra một hộp... đường viên.

"Đây là... đường viên phải không?" Jeno ngập ngừng hỏi lại để xác nhận suy đoán trong đầu.

Jaemin vô tư gật đầu: "Đúng rồi. Người ta bảo khi buồn ăn ngọt sẽ giúp tâm trạng cậu tốt hơn."

Chuyện này thì Jeno cũng đã từng nghe, nhưng chẳng phải ăn ngọt chỉ là ăn bánh ăn kẹo thôi sao, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người ăn cả đường viên để xua đi cảm giác tiêu cực trong lòng.

Dường như đoán được Jeno đang nghĩ gì, Jaemin tiếp tục giải thích: "Cậu bỏ đường vào miệng rồi nhai thật mạnh, như vậy thì cậu sẽ cảm giác như đang nghiền nát nỗi buồn trong miệng vậy. Đây, để tớ làm mẫu cho cậu."

Nói xong, Jaemin mở hộp lấy hẳn hai viên đường rồi bỏ thẳng vào miệng nhai rồm rộp. Hai má cậu phồng lên như một chú sóc chuột, đôi mắt cậu lấp lánh nhìn Jeno như một đứa trẻ ngây thơ muốn chia sẻ niềm vui đơn thuần nhất cho bạn mình.

Nhìn cảnh này Jeno cũng thấy vui lây. Hắn học theo Jaemin, lấy hai viên đường bỏ vào miệng. Khoảnh khắc đường trôi xuống cổ họng, Jeno thấy tim mình cũng như được ngâm trong một bình mật ngọt lịm.

Tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net