Chap 19 : Nowhere To Grow Old, We're Always On The Run (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Trời đã sáng chưa?

Em hỏi khẽ, đôi mắt mơ hồ nhìn vào không trung, cô ừ nhẹ, ngồi cạnh bên em tiều tụy mệt mỏi. Em của cô vào buổi đêm thường xuyên gặp ác mộng, em mơ thấy mình bị rơi xuống vực sâu, không có thứ gì để bám víu. Cứ vừa chợp mắt được nửa giờ em lại giật mình tỉnh giấc. Sợ hãi tìm kiếm Chorong, người duy nhất em có thể tựa vào ngay bây giờ.

-Vẫn chưa, em ngủ tiếp đi!

Cô vén lấy mớ tóc bết đầy mồ hôi của em ra sau tai, cẩn thận đặt em nằm xuống.

-Mai chúng ta sẽ về Seoul.

.

Cô siết chặt lấy bàn tay của em, đầu óc ong ong mệt mỏi. Lách người qua đám đông an toàn, cô dìu em ngồi xuống hàng ghế chờ ở nhà ga.

-Unnie...

Em gọi, cô đưa mặt mình lại gần em, đặt bàn tay của em lên hai má của mình. Em mím môi tươi cười, cọ sát lồng bàn tay của mình lên đôi gò má lạnh buốt.

-Chị bệnh sao?

Em hỏi, sở dĩ vì em thấy khuôn mặt bầu bĩnh của người yêu đã không còn ở đây nữa, thay vào đó là đôi gò má gầy gò, lạnh buốt. Cô nắm lấy bàn tay của em trên mặt mình, khẽ lắc đầu vài cái.

-Chị không bệnh, tại tay em gầy nên cảm thấy vậy thôi.

Cô nhìn em bằng hốc mắt sâu hoắm, khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt. Đã mấy đêm liền cô thức trắng trông chừng giấc ngủ cho em, lúc mệt mỏi thiếp đi thì giật mình vì em thức giấc, ngủ không đủ giấc làm ăn uống cũng khó khăn hơn. Cô rõ ràng là ngày càng gầy đi, nhưng lại không muốn để em biết.

Tiếng thông báo vang lên, em giật mình tách tay mình ra khỏi khuôn mặt của cô, để cô dìu mình đứng lên. Cô vừa đứng lên đã thấy choáng váng trước mặt, bụng đói cồn cào nhưng vẫn phải căng mắt cho qua, cô siết chặt lấy tay của em, nhìn em phía sau mà lòng lấy đó là hi vọng để cố gắng.

Đám đông chen nhau trong sảnh lớn, em chật vật từ phía sau nối gót theo cô. Những người đàn ông to cao vô ý thức chen chúc vào trong xô đẩy bất cứ ai làm choáng đường của họ, khó khăn lắm cô mới giữ được em trong mớ hỗn độn xung quanh, nhưng không được bao lâu thì hơi ấm từ bàn tay của em đã biến mất, Chorong hoảng sợ quay về phía sau, tìm kiếm em trong dòng người tấp nập.

Em biến mất, những con người xa lạ hiện ra ngày càng đông, dòng người ngày càng dày đặc che lấp đi em của cô mất rồi.

Em trong cơn hoảng loạn trước mắt tối mù loay hoay tìm cô, em gọi tên cô nhưng âm thanh bị vùi lấp bởi sự hỗn tạp xung quanh, em quơ quào khắp nơi mơ hồ bước đi trong bóng tối, va vào người khác khiến họ tức giận đẩy em đi xa.

-Chorong unnie...

Em gọi tên cô trong sự sợ hãi, nước mắt bất giác trào ra ngoài, nhưng xung quanh chẳng ai thèm quan tâm đến em vì căn bản họ đã quá bận rộn với công việc của mình rồi.

-Này em...

Một người đàn ông bước tới, ông ta chạm nhẹ vào vai của Bomi làm cho em giật mình một chút.

-Unnie...

Bomi sợ hãi ôm chầm lấy con người trước mặt, được một lúc sau thì nhanh chóng buông ra.

-Chorong unnie...

Em vẫn gọi tên cô, cố quay đi hướng khác né tránh người đàn ông lạ kia. Kể từ khi em không còn nhìn thấy nữa, tất cả mọi người bên ngoài đều trở nên đáng sợ. Chỉ có Chorong mới có thể chạm vào em mà thôi.

Ông ta nhìn em loay hoay, đôi mắt ngấn nước vô hồn lập tức nhận ra đây là người mù. Khẽ mỉm cười ông bảo:

-Nè cô gái, tôi thấy chị của cô, cô ấy cũng đang đi tìm cô, tôi sẽ dẫn cô đến đó.

Cô điên cuồng đỏ mắt tìm em giữa biển người tấp nập, giọng nói bị lạc đi tự khi nào vẫn cố gào to tên của em. Nhưng em nhưng cây kim nhỏ chìm sâu dưới đáy biển, không một lời hồi đáp.

Chorong lau đi những giọng mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, gặp ai trên đường cũng đều dò hỏi tin của em nhưng họ chẳng mấy để tâm, ngược lại còn mắng vào mặt cô vì đã làm mất thời gian của họ.

-Hiện tai vẫn chưa qua 24h nên chúng tôi không thể giúp cô được, mong cô hãy bình tĩnh đợi sau 24h. Nếu người thân chưa trở về hãy đến đây trình báo ngay lập tức.

Anh cảnh sát khó xử nhìn cô.

Trời sụp tối, hoàng hôn đè nặng lên bờ vai nhỏ bé, Chorong thất thiểu rải những bước chân nặng nề trên ngõ vắng. Lối đi hôm nay dài ra một cách kì lạ phải chăng là cảm giác trống vắng kể từ khi thiếu em.

Cô trở về nhà, không buồn khóa cửa ngồi vào miếng nệm trống còn vương lại tí mùi thơm của em, cô giận mình để lạc mất em, nghĩ đến em một mình sống trong đêm đen cô chỉ muốn giết chết mình đi thôi. Chorong siết chặt bàn tay, làm những đốt tay trắng bệch, lạnh toát. Cô đấm mạnh vào vách tường trắng, mỗi lần hạ tay là nước mắt lại rơi ra. Sự đau đớn trên bàn tay vẫn còn chưa thấm thía gì với sự chán ghét chính bản thân mình của cô. Em mà có mệnh hệ gì thì cô thà chết đi chứ không thể sống tiếp.

Yêu là việc vô cùng đáng sợ. Cô vì em mà đau đớn, vì em mà ghét bỏ chính bản thân mình, vì em mà mạng sống cũng không thiết.

.

Bomi mỏi chân rã rời, em dừng lại cất tiếng hỏi.

-Đã đến chưa, tại sao lâu quá vậy

Người đàn ông dẫn em đến một bờ suối vắng, đứng trên một cái đồi cỏ to xung quanh thơm ngát mùi cỏ non, mạnh tay đẩy cả người em ngã xuống.

-Đến rồi đến rồi.

Em hoảng sợ lò mò đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng lên đã bị đẩy xuống.

-Thả tao ra, thằng chó!

Bomi gào em, vùng vẫy trong vòng tay dơ bẩn của gã đàn ông lạ. Em đã yếu, lại còn không thấy đường, bao nhiêu võ thuật học lúc còn nhỏ bây giờ đều hóa vô dụng. Bí đường nên đành tùy chỗ mà cắn, em cắn mạnh vào má của hắn, còn nghiến răng khiến lớp da hôi hám bật máu. Hắn đau đớn điên lên xô em từ trên đỉnh đồi lăn xuống bờ hồ, em ngã xuống khắp người chằng chịt những vết xướt nhỏ rướm máu, đầu đập và viên đá to ghim dưới đất rồi ngất xỉu.

.

-Chị và Naeun sẽ về nhà của Chorong unnie, hai đứa bây ở lại bảo trọng khoảng 1 tuần nữa bọn chị sẽ trở về. – Eunji thông báo trong khi đặt đôi đũa lên bát cơm.

-Cái gì? Sao lại đột ngột như vậy ạ? Tụi em cũng muốn đi! – Hayoung nhăn nhó, nó cũng nhớ Leader và Bomi chứ đâu phải chỉ mình bọn họ nhớ.

-Không được, mấy đứa đi theo chỉ tổ vướng víu.

-Vậy chị mang theo Naeun unnie làm gì, bà già này chắc không vướng đâu ha – Namjoo mỉa mai cái thân hình liễu yếu đào tơ của người chị thứ tư.

-Chị xiên đũa vào đầu mày bây giờ nhé – Naeun trợn mắt làm con bé lập tức im lặng.

-Không nói nhiều nữa, đi lần này nếu gặp được thì còn may, chị chỉ đoán rằng họ sẽ về quê thôi, còn có đúng vậy hay không chị cũng không rõ. – Eunji thở dài.

-Mục đích chuyến đi này là gì vậy? – Hayoung bỏ đũa

-Chị muốn mang họ về, tuy hiện giờ dư luận còn đang gay gắt với chúng ta lắm, nhưng đợt comeback ào ạt lần ngày của BEAST sunbae, 4MINUTE sunbae cũng đã phần nào khiến họ nguôi ngoai rồi, hơn nữa Giám đốc cũng đã xuống nước, nên đón họ về thôi. Làm sao có thể để họ sống khốn cực như vậy được.

.

END CHAP 19

Mấy cậu có sợ Yoon Bomi bị tâm thần không? =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net