[Shortfic] Whatever (Chap 6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

À! lâu lắm rồi mới post được một chap hoàn chỉnh. Cảm ơn và xin lỗi các rds phải chờ lâu và đón nhận fic của mình.

Chap 6: Cô nàng nóng bỏng

Ngủ nhiều thật hại cái thân mà! Bây giờ mắt tôi cứ mở thao láo còn "người ta" thì chìm sâu vào giấc ngủ.

Đối với một người đi theo chủ nghĩa "ăn và ngủ đặt lên hàng đầu" như tôi thì việc nhìn người khác say giấc là điều không thể chấp nhận được.

"Ừ! Junhyung anh được lắm! Đưa tôi vào đây rồi... ngủ một cách tỉnh ruồi." Tôi ấm ức.

Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, nó (cái mặt) "may mắn" trở thành trò tiêu khiển của tôi trong mấy tiếng còn lại.

Xem nào... Đầu tiên là thứ tôi ghét nhất trong khuôn mặt hắn- Lông mày, nó luôn nhăn lại khiêu khích tôi.

"Sau này mà còn làm tôi bất mãn nữa tôi sẽ cạo trụi hàng mi kiêu ngạo của anh"

Tiếp theo là đôi mắt... nhưng nhắm tịt lại rồi lấy gì mà xem? Tạm bỏ qua đôi mắt, tôi chuyển ánh nhìn xuống mũi.

"Không cao, cũng không tẹt. Môi cũng mỏng, thứ nhiều chuyện" Tôi trề môi.

Sau một hồi suy ngẫm tôi kết luận hắn quá-bình-thường. Mà sao tôi lại thấy thinh thích với "thứ bình thường" này nhỉ?

Suy cho cùng thì cũng do tôi "tạm thời" cảm nắng và đám con gái cũng chỉ thích gia thế với cái kiểu "làm kiêu" của hắn thôi. Đúng là chảnh!

Đêm đã khuya, tôi cũng bắt đầu thấm mệt, lôi hết cái chăn về phía mình, ngáp một cái rõ dài rồi lim dim mắt bắt đầu ngủ.

***

Ôi! làn da nhẵn mịn, thân hình là những đường cong gợi cảm. Đôi chân dài miên man và mùi hương của em cứ vấn vít anh mãi không thôi.

Em phơi thân hình mượt giòn của mình trước mắt anh, dáng nằm đó thật quyến rũ, anh không thể nào rời mắt khỏi em được.

Nhưng... Em đang đi đâu vậ! Đừng đi mà, hãy ở lại với anh...

Hi hi. Anh bắt được em rồi nhé. Sao em cứ giãy giụa nhỉ? Em ghét anh sao?

Em đừng hòng thoát khỏi tay anh.

Phập...

****

- Áaaaaaaaa! Nhả ra ngayyyyyy!

"Có tiếng ai đó hét lên nhưng em yên tâm, anh sẽ không vì thế mà bỏ em đi đâu."

- Hi hi... Đừng giãy giụa nữa mà. - Tôi vừa nói vừa cười trong mê sảng.

- Đồ điên. - Hắn nhẫn tâm đạp một phát thật mạnh vào hông tôi, khiến tôi lăn một vòng điệu nghệ và hạ cánh xuống sàn nhà.

- Làm cái quái gì thế? - Tôi dần bừng tỉnh, bực bội thét lớn.

JunHyung ngồi trên chiếc giường, tay xoa mũi, mắt trợn hết cả lên.

- Làm cái gì làm làm cái quái gì?

- Tại sao lại đạp tôi?

-Cậu cắn tôi!

- Mắc mớ gì tôi phải cắn anh? - Tôi cố biện minh, người hắn tôi còn không muốn động vào nói chi là cắn hắn.

-Thế cái này là cái gì? - Hắn chỉ vào mũi của mình, khuôn mặt nhăn nhó.

Tôi đứng lên rồi bò vào giường để xem chứng cớ ngụy biện của hắn.

Trời ơi... Chóp mũi của hắn đỏ lựng, đã thế còn hằn lại mấy dấu răng. Hắn không thể nào tự cắn cái mũi của mình phải không?

Trừ khi...

- Anh xài răng giả phải không? Đưa tôi xem. -Tôi chồm lên rồi dùng tay bóp thật mạnh vào hai cái má của hắn, để lộ hàm răng trắng muốt bên trong.

Hắn giằng tay tôi ra.

- Yaaaaa! Cậu nghĩ tôi tự cắn mình à?

Hừ... Nghe hắn nói cũng có lí, hàm răng đó chắc không thể là giả rồi, hôm qua bị "khuấy động" như thế mà răng hắn có nhúc nhích tí nào đâu. Mà mắc mớ gì hắn phải tự cắn cái mũi mình chứ? Có lẽ do tôi quá-tin-tưởng vào bản thân nên cũng không nghĩ rằng tác nhân của "dấu vết" kia chính là mình.

Để tôi suy ngẩm lại xem, bắt đầu tìm kiếm manh mối...

Mấy tiếng trước...

Dường như tôi có một giấc mơ về món gà quay bóng bẩy cùng li rượu vang màu vàng nhạt. Tôi chỉ để ý đến con gà bởi nó xoay qua đảo lại, tạo đủ kiểu nhằm hấp dẫn tôi. Tư thế đó thật hấp dẫn và đáng yêu nhờ vào tư thế nằm trên chiếc đĩa của nó.

"Gà nướng chín rồi thì sao chuyện động được nhỉ?" Lúc đó tôi còn suy nghĩ thế này đây.

Nhưng cho dù nó có chuyển động được hay không thì nó vẩn là một con gà-đã-qua-chế-biến cộng với mùi hương đầy hấp dẫn thì sao tôi có thể bỏ qua món hời này?

Tôi nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, nhỏ dãi. Và... Nó đáp lại tấm chân tình của tôi bằng cách bật dậy và chuẩn bị "phóng" ra khỏi bàn.

Đối với đồ ăn, phản xạ của tôi rất nhanh nhạy, vừa thấy nó định bật lên là tôi liền lao vào túm lấy thân mình nó ngay. Nó giãy đành đạch hòng thoát khỏi sự cưỡng chế của tôi, vì nó giãy quá ác liệt nên tôi quyết định cắn vào đầu nó như một hình thức cảnh cáo.

Cùng lúc đó tôi nghe tiếng ai hét lên, con gà thừa cơ tôi sơ hở liền vùng ra và đá tôi một phát khiến tôi mất thăng bằng rồi ngã lăn xuống bàn ăn.

Khung cảnh "nên thơ" dần biến mất, thay vào đó là nộ khí của hắn loan tỏa khắp phòng.

Mọi chuyện vỡ lẽ ra, có lẽ trùng với thời gian tôi cắn con gà thì tiếng hét của hắn vang lên.

- Tại anh hết! Mũi anh nằm trong miệng tôi chứ có phải tôi cắn anh đâu. -Tôi nhún vai.

- Này! Tôi mới là nạn nhân. -Hắn nheo mày.- Đến một câu xin lỗi cũng không có sao?

- Tôi cắn con gà chứ có phải cắn anh đâu. -Tôi lè lưỡi trêu ghẹo hắn.

- Con gà? Hèn gì... Ngủ mà chảy cả nước dãi. - Khuôn mặt nhăn nhó đã dịu bớt, thay vào đó là giễu cợt.

Bỗng hắn chồm người đến gần sát tôi, tôi giật mình hoảng hốt nhìn hắn. Khi tôi đang tưởng tượng hắn sẽ... Làm gì đó thì hắn choàng tay qua lấy cái điện thoại trên bàn rồi bấm nhanh. Sau khi gửi tin nhắn hắn lại nhìn tôi với ánh mắt rất nguy hiểm. Khỏi phải nghĩ bộ dạng lúc đó của tôi ra sao. NHÌN ĐẦN PHẢI BIẾT.

Tên "đầu bò"- Hôm trước khóa tay tôi lại để rồi kết quả là bị tôi giáng mấy cú vào người - Đang tiến lại gần hắn với bộ đồng phục trên tay.

- Cậu chủ, bộ đồng phục đây. - Hai tên ấy đưa bộ đồ cho hắn rồi rút đi ngay.

- Thay đi rồi đi học. -Hắn ném bộ đồ sang cho tôi.

Tôi giơ tay chụp lấy ngay, đưa mắt nhìn một hồi thì tôi nhận thấy bộ đồng phục này quá khổ so với thân hình nhỏ bé của tôi.

- Đây không phải là đồng phục của tôi. -Tôi vờ ướm chúng lên người.

- Tôi biết - Hắn thờ ơ, tay vẫn bấm điện thoại.

- Bộ đồng phục của tôi đâu?

-Tôi vất rồi. -Hắn nói tỉnh bơ.

- Cái gìiiiiiiii? -Tôi thét lên rồi trợn mắt nhìn hắn. -Sao anh dám?

Hắn đưa hai tay lên bịt lỗ tai lại.

-Whatever. -Hắn nhếch mép rồi chỉ về căn phòng kế bên.

Tôi im lặng rồi dùng dằng bước vào đó. Tức ói máu mà! Trời ơi! Bộ đồng phục, mồ hôi nước mắt của tôiiiiiiiiiiii.

***

Tôi bước ra thì thấy hắn đã thay xong đồng phục và ngồi sẵn bên bàn ăn. Tôi đến bên rồi đặt bàn tọa ngồi đối diện hắn.

Cánh cửa đằng sau lưng tôi mở ra, tôi quay ngoắt lại. Ông quản gia đẩy chiếc bàn vào cùng vài món ăn được đậy kĩ càng bởi mấy cái lồng bàn bằng sắt.

Lại nữa rồi... Tính háu ăn của tôi lại trỗi dậy, vừa mới ngửi là biết được độ hấp dẫn rồi. Nhìn bác quản gia dọn đồ ăn ra bàn, tôi hí hửng trợ giúp nhằm được ăn sớm hơn.

Trên bàn, mấy món ăn đã được dọn ra đầy đủ. Bác quản gia bẳt đầu mở mấy phần "dư thừa" kia ra.

"Wow! Rất ngon à nha" Vừa mới mơ thấy gà là đã có gà ăn liền rồi.

Vừa cầm nĩa lên là hắn kéo nguyên con gà về phía mình rồi ăn lấy ăn để, tôi trố mắt ra nhìn nhưng hắn vẫn ăn không nói một câu.

Lại cái điệp khúc "ăn và ngủ đặt lên hàng đầu" như tôi mà phải nhìn người ta ăn đúng là ức không gì chịu được. Nhưng mà lòng tự trọng cũng đi đôi với "ăn" nên tôi đành hậm hực vác cái bụng rỗng mà đi học.

***

Lúc nãy tôi thấy "con xe thân yêu" đang đậu trước nhà hắn khi tôi vừa đi khỏi đó mấy bước. Bước vài bước, tôi lại quay đầu nhìn về phía sau nhưng... Đằng sau chỉ là con đường vắng với những tán cây rợp bóng.

Hắn có người "hộ tống" đi học trong khi tôi phải một thân lếch bộ quả là không công bằng. Dù gì tôi có mặt ở đây cũng do hắn đưa đến chứ không thì tôi cũng chẳng phải chịu cảnh lếch bộ thế này đâu.

Đúng! Rõ ràng là không công bằng! Tôi hậm hực quay trở lại khu chung cư để bắt hắn đèn bù thiệt hại thì thấy "con xe" thân yêu cùng hắn đang tiến về phía tôi.

Chắc hắn thấy có lỗi nên chủ động đưa tôi đi học đấy mà.

"Chắc chắn rồi, ai mà cưỡng lại vẻ dễ thương của Yang Yo Seob này chứ?" Tôi khẽ nhếch môi cười, ngẩng cao đầu tự tin vén mái mình sang một bên rồi nhìn hắn đầy tâm đắc.

.

.

.

Vù...

Hắn phóng nhanh qua người tôi, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng quện lẫn khói bám đầy người mình.

- Aish! Tên khốnnnnnn. Đứng lại ngayyyyyyy! @#$%@^*(!@%...

Tôi cứ đứng đó và tiếp tục nguyền rủa hắn, châm dậm đành đạch cho đến khi thấm mệt mới bắt đầu hành trình nan giải của mình.

Vâng! Hôm nay Yang Yo Seob dễ thương như tôi phải lếch bộ đi học với cái bụng rỗng cùng bộ đồng phục rộng thùng thình.

Còn gì sẽ xảy ra với tôi nữa đâyyyyy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net