Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Giả vờ đoan trang làm cái gì? Nghề này của các cô không phải sự trong trắng đã mất từ lâu rồi sao? Còn phải nói... không biết đã nằm dưới thân biết bao nhiêu người mà rên rỉ.

2. Anh ta thì biết cái gì, chỉ biết buông lời sỉ nhục em, chị Hạn Hoa nói đi.....

3. Em kí hợp đồng với công ty anh 3 năm nhưng em phải chịu trách nhiệm với anh là cả đời.

4. Thân thể của cô tôi không hiểu sao lại nhiều người chết mê chết mệt như vậy, cô lõa lồ trước mặt thì tôi có đụng cũng không thèm đụng...

5. Quả thật Jun Vũ cô đã làm tôi mở rộng tầm mắt, ... lẳng lơ đối với cô là có đầy.

-"Anh hãy nhớ rõ điều này Long Nhất Thiếu! Tôi không phải là hạng người mà anh từng chạm qua, mỗi người điều có sự tự tôn của riêng họ, tôi cũng vậy mong anh hiểu điều đó"

6. Chị Hạn Hoa, người ta có mẹ thật tốt phải không?

7. Ước gì có mẹ bên cạnh em lúc này, em sẽ hỏi vì sao mẹ lại bỏ rơi em.

8. Vũ Vũ yêu anh không?

9. Thứ rác rưởi! Cô là đồ con hoang nên mới bị bỏ rơi không đúng sao?

10. Đã là rác thì đừng lết xác đứng trên cương vị cao như vậy, đồ chả ai cần!

Đồng ý là Jun Vũ mạnh mẽ đấy, mà những lời nói đau lòng này vẫn là không chịu nổi.

11. Cô nói lại một lần nữa xem! Thử nói, tôi sẽ lắng tai nghe từng từ cô nói ra.

12. Gió đông lại về, chỉ là bao nhiêu năm tháng ấy mẹ cũng không trở về.

13. Nhầm phòng sao? Muốn nằm dưới thân tôi thì nói chứ đừng giả vờ mà đi nhầm phòng... không tốt!

14. Cô ấy, người ấy đã chiếm vị trí quan trọng trong trái tim con rồi..... muốn bỏ cũng không được.

15. Vũ Vũ, em mau mở cửa ra cho anh, nhanh lên, em muốn chết phải không?

16. Con người ta thường không biết được ai ... ai là người tốt. Mà mới nhìn vào lại đoán là người xấu. Rốt cuộc anh ta cũng cho rằng cô là loại lẳng lơ thế thôi.

17. Từ nhỏ em đã bị coi là rác rưởi thì có là rác rưởi hơn nữa cũng thế thôi.

18. Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm. Nếu đã coi thường tôi như vậy rồi thì cũng không cần thấy có lỗi. Jun Vũ tôi không phải là người thích ép buộc.

19. Thật buồn cười! Đứng trước mặt tôi lại khoác tay ả ta âu yếm như thế. Rõ ràng đàn ông cũng chỉ là như vậy.

20. Mẹ! Mẹ ơi! Ở thế giới này con cô độc quá, tim con đau, lòng con đau, vì anh ấy mà đau.

21. Đừng nhắc về những thứ vốn chưa bao giờ tồn tại.

22. Yêu! Yêu chứ, nhưng có lẽ tình yêu này nên dừng lại ở đây

23. Thời gian trôi qua thật bình dị, mười sáu năm lênh đênh trôi nổi, cuộc đời bình dị nhưng cuộc sống không yên ổn chút nào. Sau tất cả cái gì cũng có, có điều đổi lấy một sự tin tưởng từ anh cô cũng chưa làm được.

24. Rốt cuộc anh xem em là cái gì? Bao năm qua lừa dối em như vậy, anh có vui một chút nào không?

25. Đêm đó, anh rất tỉnh táo không như những gì em nghĩ. Thật sự, tỉnh táo anh biết bản thân mình làm gì.

26. Không phải anh chê tôi bẩn sao, hôm nay lại ép buộc tôi.

Lời nói đàn ông em có thể tin sao? Tôi rút lại câu đó là được chứ gì?

27. Em đang nói cái gì? Anh mà thèm mấy con đàn bà khác à...... người thứ ba không có trong từ điển của anh

Cho dù trước kia anh cũng lắm phụ nữ bên cạnh

Đúng... cái gì... anh chỉ có mỗi em, lấy đâu ra người khác

28. Vết thương ở thân thể theo thời gian có thể sẽ mờ đi, mà vết thương ở trong tim thì thời gian lâu dần chỉ càng cứa sâu vào mà thôi.

29. Cái gì em cũng sợ, sợ bóng tối, sợ không gian chật hẹp.. sợ tin tưởng người ta, sợ bị bỏ rơi. Cái gì em cũng sợ, lâu dần anh sẽ chán em, sẽ không còn yêu em nữa, ... em sợ.

30. Em ước gì mình là người bình thường, khi vui có thể cười khi buồn có thể khóc. Giả vờ mạnh mẽ lâu như vậy rồi đến lúc không thể kiên cường được nữa, em phải làm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net