9 - Mồi lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốm lửa duy nhất còn sót lại bên trong chiếc thùng phi vỡ lụi tàn, cùng lúc một tiếng soạt kiên quyết vang lên. Đưa tròng mắt mệt mỏi nhìn theo hướng có tiếng động, Kim Ngưu cau mày khi thấy cậu trai tóc nâu vàng trước mặt mình đứng bật dậy, thu gom đồ đạc. Khẽ cựa mình để ít ảnh hưởng tới vết thương nhất có thể, cậu hỏi:

"Cậu làm gì thế?"

Cự Giải chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục với những thao tác chuẩn bị: giắt con dao rựa vào bên hông, kéo khoá áo khoác, đeo ba lô, và cuối cùng là đánh thức người em gái đã lơ mơ ngủ gật từ lúc nãy. Sau một lúc, cậu ta mới mở miệng đáp lời, tròng mắt màu hổ phách né tránh ánh mắt của cậu trai tóc đen:

"Đi tìm Ma Kết."

"Gì cơ?" Kim Ngưu ngồi dậy thẳng hơn, nhíu mày nhìn kẻ đồng hành bất đắc dĩ của mình. "Lúc cô ta rời đi... tôi khá chắc cô ta đã bảo rằng hai người nên chạy đi nếu cô ta không trở về sau năm phút đấy."

Hai vai của Cự Giải bất giác so lên, và cậu ta lay Thiên Yết mạnh hơn một chút, khiến con bé giật mình tỉnh dậy, còn ừm lên một tiếng trong cổ họng. Kim Ngưu hạ đầu gối xuống từ nơi chúng đang co sát vào ngực cậu, đứng lên, rồi xỏ tay vào trong ống tay của chiếc áo khoác xanh rêu thấm đầy máu khô. Nhíu mày theo dõi Cự Giải qua những lọn tóc đen loà xoà trước trán, cậu quyết định không ép thêm cho tới khi cậu trai kia lên tiếng, chất giọng có phần lạnh hơn lúc nãy:

"Cậu thích thì cứ việc trốn. Còn chúng tôi sẽ đi tìm Ma Kết."

"Tại sao? Cậu yêu cô ta à?"

"Yêu—!" Câu hỏi đơn giản cũng khiến gò má Cự Giải chuyển màu. "Hừ, cậu câm mồm đi."

Kim Ngưu khẽ nhướng mày ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của cậu trai tóc vàng. "Câm mồm"? Cậu không biết ba người này rõ lắm, nhưng cụm từ này thoát ra từ miệng Ma Kết nghe có vẻ hợp lý hơn. Mà, "Ma Kết"... cái tên thật quen, nhưng Kim Ngưu chẳng thể nhớ nổi cậu đã nghe thấy nó ở đâu. Chỉ biết, nó gợi lên trong não bộ cậu những kí ức chẳng mấy êm đềm. Có lẽ nào, cậu đã nghĩ, và đã định hỏi thẳng cô ta từ lúc họ đang ăn tối, nhưng rồi Ma Kết đã mất hút sau cánh cửa cuốn đó và tới giờ vẫn chưa trở lại. Cô ta chết rồi cũng nên; cái thế giới này bây giờ nguy hiểm lắm. Bình thường, Kim Ngưu chẳng thích chõ mũi vào chuyện của người khác làm gì; nhưng riêng với hoàn cảnh này, với sự bí ẩn của Ma Kết và sự trung thành thiết tha của Cự Giải đối với cô ta, cậu cảm thấy chõ mũi vào đây gần như là một nghĩa vụ.

"Không đáng đâu."

Câu nói, như một lời khẳng định nhanh gọn, khiến làn môi của Cự Giải mím chặt lại. Cậu ta đỡ Thiên Yết dậy, đợi cho con bé đeo xong cặp kính đỏ-đen, trong khi đôi mắt của mình thì dán chặt xuống đất. Cứng đầu. Hệt như mình ngày trước. Nhặt đoạn ống nước vỡ từ dưới sàn nhà lên, Kim Ngưu xoay xoay thứ vũ khí tạm bợ trong tay, liếc nhìn hai anh em nhà Cự Giải:

"Ma Kết dặn không sai đâu. Hai người nên rời khỏi đây đi. Tôi khuyên thật đấy."

"Còn cậu thì nên ngậm ngay cái mồm đó vào đi." Lần này thì Cự Giải dường như đã tức giận thật sự. Cầm chặt tay Thiên Yết, cậu ta quay lưng, đôi mắt hổ phách trừng lên loé sáng trong bóng tối. "Và đừng có bám theo bọn tôi. Chúng ta xong rồi."

Lãng xẹt. Kim Ngưu nhìn chằm chằm vào lưng Cự Giải. Được thôi, nếu như cậu muốn chết tới vậy thì tôi cũng sẽ không cản nữa. Thực sự, con người chỉ có thể học qua đau đớn. Nhưng tình cờ thay, ngay lúc đó, cô bé tóc vàng chợt bụm miệng, hít vào một hơi thở sắc lạnh. Đẩy cặp kính bảo hộ to sụ lên trên đầu, Kim Ngưu thấy tròng mắt đủ màu đó tròn lên trong vài giây, trước khi Thiên Yết kéo giật Cự Giải xuống, hoảng loạn thì thầm gì đó vào tai cậu ta. Loáng thoáng vài từ ngữ, và Cự Giải giật mình ngả ra, hỏi lại:

"Em chắc không?"

"Chắc chắn!" Thiên Yết gật đầu lia lịa, tròng mắt hốt hoảng đảo từ mặt anh trai ra phía cánh cửa xép cuốn đã bị kẹt, còn mở hé. "Và họ mạnh lắm."

"Chuyện gì vậy?" Dù đã bị đuổi thẳng thừng, Kim Ngưu vẫn có cảm giác cậu có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra. Cự Giải quay sang, nhìn cậu một lượt với vẻ mặt nửa chán nản, nửa giận dữ; nhưng đúng như Kim Ngưu nghĩ, cậu ta rốt cuộc vẫn có trái tim lớn hơn lý trí:

"Một toán Gen Lỗi đang tới đây, khoảng bốn, năm người. Và có vẻ như họ khá mạnh."

Nhìn sang Thiên Yết, Kim Ngưu không khỏi tò mò muốn biết thực ra đôi mắt đó có thể nhìn được những gì. Nhưng dường như chúng đã hết thời gian rồi; đang tiến ngày càng gần tới tiệm tạp hoá bỏ hoang là những tiếng bước chân, êm và nhẹ nhưng thật khẩn trương. Một kiểu bước chân của những kẻ đã được huấn luyện. Sói Đen? Quạ đào ngũ? Hay một tạo hoá gớm ghiếc khác của AAO? Quá nhiều khả năng mà Kim Ngưu không hứng thú tìm hiểu ngay lúc này.

"Chuồn thôi." Cậu nhanh chóng kết luận. Nghe vậy, Cự Giải đánh mắt tới phía chiếc cầu thang lên tầng 2, nhưng Kim Ngưu lắc đầu. Với những kẻ như thế này, đó là một chỗ trốn quá nghiệp dư. Tiếng bước chân ngày một gần, và cậu trai tóc đen hất đầu về phía phòng vệ sinh, nhón bước tới bên ô cửa sổ không kính trên tường. Cậu thoáng thấy Cự Giải lưỡng lự, nhưng rồi cậu ta gật đầu, và Kim Ngưu kê chân lên bậu cửa, nghiêng người leo ra ngoài. Ô cửa sổ chẳng cách xa mặt đất lắm, nên đây là đường cậu đã dùng để trèo vào căn phòng khi đang chạy trốn khỏi bọn Xác Rỗng; và nếu như Kim Ngưu nhớ đúng thì bên ngoài có một ống nước vẫn còn được gắn khá chắc vào tường. Thiên Yết được đẩy lên bậu cửa sau cậu, và Kim Ngưu đu người lên theo chiếc ống nước, trèo được tới mái nhà hơi nghiêng. Đưa tay xuống để giúp đỡ Thiên Yết, một cơn đau nhói lên bên sườn cậu, và Kim Ngưu có cảm giác vết thương lại vừa mở ra, nhưng cậu mặc kệ. Tiếng bước chân gần như đã ở ngay trước cửa tiệm, và trong vài giây cậu trai tóc đen sợ rằng cậu sẽ phải đung tới để Cự Giải có đủ thời gian trốn thoát; nhưng dường như lo lắng của cậu là thừa thãi, vì cậu trai tóc nâu vàng chỉ cần vài ba giây để leo lên và yên vị trên mái nhà cạnh Thiên Yết. Cả ba người bọn họ nằm im phăng phắc trên mặt phẳng đó, cố gắng chịu đựng lớp tuyết đang chảy dần thành thứ chất lỏng lạnh buốt thấm qua quần áo. Có vẻ như Thiên Yết đã đúng, vì giữa màn đêm trắng chợt xuất hiện một ánh sáng cam rực rỡ như của một ngọn lửa, và tiếp theo là một đoạn hội thoại ngắt quãng:

"... kiểm tra... không... khả nghi."

"... lửa? Trên tầng... chân...?"

Có tiếng ủng dẫm trên cầu thang lát gạch, và Kim Ngưu đánh liều, nhích người lên nhìn qua nóc nhà. Cậu có thể nhìn ra bóng dáng hai người: một người đàn ông già dặn với bộ râu đã điểm xuyết sợi bạc, đang cầm một bộ đàm và một thiết bị điện tử nom như điện thoại cảm ứng; và một cô gái trẻ với mái tóc đỏ chỉ dài tới cằm, quanh cánh tay phải quấn một chiếc roi da đang cháy hừng hực. Năng lực của Gen Lỗi ư? Hay là công nghệ mới? Mái đầu đỏ chợt quay sang, và Kim Ngưu thụp xuống, cầu mong bóng đêm đã rủ lòng thương che chắn cho mình.

"Trống... đi thôi... căn cứ... tệ hơn."

Với câu kết đó, ánh lửa kì lạ và những tiếng bước chân xa dần, rồi mất hẳn. Hướng mắt nhìn sang Cự Giải, Kim Ngưu gật đầu trước khi họ trượt khỏi mái nhà và đáp xuống lớp tuyết xốp dày, chỉ tầm 2-3 mét bên dưới. Dường như Cự Giải đã ra lệnh gì đó cho Thiên Yết, vì con bé cứ nhớn nhác nhìn qua ô cửa sổ mãi. Cuối cùng, có vẻ như đã yên tâm, nó hạ cặp kính bảo hộ xuống trước mắt, quay lại báo cáo:

"Họ đi thật rồi."

Chỉ cần có vậy, Cự Giải xốc ba lô, một lần nữa nhìn sang Kim Ngưu với bản mặt kiên quyết:

"Chúng tôi đi đây. Cậu có theo cùng không thì tuỳ."

Kim Ngưu cắn môi suy nghĩ. Quả thực, hai anh em này không phải phái đoàn mơ ước của cậu; nhưng nếu không đi theo họ, e rằng với mỗi một đoạn ống nước vỡ và cái thân thể hao mòn này cậu cũng sẽ chẳng thể nào tồn tại được lâu nữa. Dĩ nhiên, đằng nào cậu cũng sẽ chết sớm hơn là muộn, nhưng... Thở dài khiến một làn khói mỏng hiện ra trước mặt, Kim Ngưu cúi đầu đáp:

"Tôi sẽ đi với hai người."

Cự Giải im lặng cất bước, nhưng em gái cậu ta thì quay lại, tặng cho Kim Ngưu một nụ cười khiến cậu chợt cảm thấy an tâm hơn phần nào. Họ lần theo dấu vết những kẻ Gen Lỗi đã để lại, và nó dẫn họ bước dọc hết tầm hai con phố trước khi đặt chân tới một quảng trường hình vuông nhỏ. Đúng như họ đã nghe được, dường như một trận chiến kịch liệt đã xảy ra tại nơi này. Thi thể Xác Rỗng mất đầu nằm la liệt trên nền tuyết vẩn đục, vấy đầy máu người và máu quái lẫn lộn. Rải đầy trên mặt đất là vỏ đạn của một mẫu súng khá thông dụng mà Kim Ngưu có thể nhận ra; Gen Lỗi mà vẫn còn dùng súng sao? Có dấu hiệu của một chiếc trực thăng: bụi đất và tuyết nom như đã bị một cơn gió lớn cuốn lên và thổi dạt thành một vòng tròn, và có một khoảng trống nơi mặt đất lát đá trơ ra, chắc là nơi trực thăng đã đậu. Xung quanh quảng trường khắp cả trăm mét, không có lấy một bóng người.

"Khỉ thật!" Thoáng nghe thấy Cự Giải chửi thề, trước khi cậu ta thả tay Thiên Yết và tiến sâu hơn vào trong quảng trường, mười ngón tay sục vào trong mái tóc nâu vàng, giày vò. "Khỉ thật, khỉ thật, khỉ thật..."

"Này, đừng tụng kinh nữa." Chịu hết nổi, Kim Ngưu tiến tới, chạm nhẹ vào vai cậu ta. "Chưa biết quanh đây còn gì khác đâu."

"Rõ ràng là chẳng còn gì khác cả!" Cậu trai tóc đen tròn mắt ngạc nhiên khi Cự Giải rít qua kẽ răng, bất ngờ hất mạnh tay cậu ra khỏi vai. "Tất cả là tại cậu! Nếu như ta... nếu như tôi tới đây sớm hơn một chút, thì có thể giờ Ma Kết vẫn còn tại đây! Có thể giờ chúng tôi đã thoát được ra khỏi nơi này! Nhưng không — cậu cứ nhất quyết phải xen vào chuyện của tôi, và... và..."

Cậu ta trợn tròn mắt khi cổ áo bị Kim Ngưu tóm lấy và kéo giật tới trước. Tức giận, Cự Giải không kiêng nể tung ngay một cú đấm ngang quai hàm cậu trai tóc đen, trước khi bị cậu ta xô ngã xuống đất. Một bên mặt tê rần, Kim Ngưu tức tối quát:

"Thằng điên, sao cậu đấm tôi?"

"Thế sao cậu tóm cổ áo tôi làm gì?" Cự Giải đã bật dậy, đôi mắt hổ phách sáng rừng rực trong bóng tối. "Chẳng phải cậu gây sự trước sao? Hả?"

"Được rồi, tôi xin lỗi!" Gạt ngón tay trỏ hung hăng của Cự Giải ra, Kim Ngưu làu bàu. Hình như vết thương của cậu lại bắt đầu chảy máu rồi. "Tôi xin lỗi, được chưa? Khỉ thật. Chuyện này thật vớ vẩn quá."

"Vớ vẩn? Chính cậu đã nói muốn đi với chúng tôi, vậy mà bây giờ lại kêu vớ vẩn?" Cự Giải gằn giọng vẻ khó chịu, nhưng Kim Ngưu giơ hai tay, cắt lời cậu ta:

"Ý tôi không phải thế! Cậu... Cự Giải, nghe này. Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, được không?"

"Không. Xéo đi." Cậu trai tóc nâu đáp thẳng thừng trước khi quay trở về phía Thiên Yết, người đã há hốc mồm theo dõi bọn chúng nãy giờ. Tặc lưỡi khó chịu, Kim Ngưu quyết định tóm lấy khuỷu tay cậu ta, và cậu khẽ nhăn mặt khi một lần nữa bị Cự Giải hất ra, khiến vết thương bên sườn càng thêm nhức nhối:

"Nếu cậu trả lời được câu này, có thể tôi sẽ có cách tìm Ma Kết!"

Đưa một tay lên ôm sườn, song Kim Ngưu cười thầm đắc ý khi Cự Giải gần như quay phắt lại:

"Câu gì?"

"Từ lúc mới gặp, tôi đã thấy Ma Kết quen vô cùng." Cậu trai tóc đen đáp chậm rãi. "Trước khi cô ấy trở thành Quạ, cậu có biết Ma Kết là ai không?"

***

Aiyaaa... cảm thấy chap này lame vô cùng xO Nhưng dù sao thì "Sinh Tồn" cũng đã comeback!! Xin lỗi vì đã bắt các cậu phải chờ lâu ><

Tớ thấy Kim Ngưu có vẻ là nhân vật lu mờ nhất trong cả đám?? Vậy nên tớ đã bắt đầu khai thác backstory của cậu ta trong chap này :3 Yên tâm, tớ không bỏ quên đứa nào đâu~~

Dù sao thì, các cậu có phỏng đoán gì về quá khứ của Kim Ngưu không? Điều gì đã xảy ra với Ma Kết nhỉ? :0 Và cuối cùng, liệu Cự Giải sẽ xử lý tình huống nan giải này như thế nào? :<

Hi vọng các cậu đã enjoy chap 9! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net