Đóng phim (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phần diễn ngày thứ nhất là đoạn chính thức mở màn bộ phim ——

Sư phụ bị trọng thương hôn mê, khi tỉnh lại phát hiện đồ đệ đã rời đi tìm kiếm thần dược trị thương cho nàng.

Sở Diên chẳng hay biết gì cho đến khi gọi tên đồ đệ, mới nghe được tin người nọ đã sớm rời khỏi.

Nàng trầm mặc thật lâu, khi muốn lên tiếng lại bị một cơn ho kịch liệt cắt ngang.

Sở Diên đưa tay che miệng, máu tràn ra từ kẽ tay.

Thương thế của nàng rất nghiêm trọng, đứng dậy cũng khó khăn, hoàn toàn không đủ sức lực chèo chống để lập tức lên đường mang đồ đệ của nàng về.

Cho nên sư phụ chỉ có thể nuốt xuống câu "Ta đi tìm nàng" kia, lại còn nhờ đồng môn tìm hộ.


Cùng lúc đó, đồ đệ nàng đang ngồi trong quán rượu dưới chân núi, tìm cách nghe ngóng tin tức thần dược từ chủ quán.

Thị trấn nhỏ dưới chân núi được các "Tiên nhân" bảo vệ, đồng thời cũng thường xuyên tiếp các đệ tử xuống núi rèn luyện, người dân ở đây ngoài cảm giác kính nể ra, còn sinh ra mấy phần quen thuộc.

Khách quen quán rượu muốn nghe tường tận lý do nàng xuống núi, cũng thắc mắc thương thế của sư phụ nàng đã thế nào rồi.

Dân chúng sơn thôn chất phác, lòng đầy chân thành quan tâm ân nhân của họ, huống chi sư phụ vẫn luôn là "Kiếm tiên" được người người kính ngưỡng.

Thấy họ quan tâm lo lắng sư phụ như vậy, đồ đệ vốn có tâm tính thuần lương không thể không đáp, còn tự nhận lỗi lầm về mình.

Đều do chính mình quá vô dụng, mới không giúp được sư phụ...

Đồ đệ nửa tự giễu nửa cô đơn thốt lên như vậy.


Thấy cảm xúc nàng đột nhiên trở nên tiêu cực, mấy người tò mò nọ bắt đầu thấy ngại ngùng, gượng cười mấy tiếng rồi mỗi người một câu nhao nhao an ủi đồ đệ.

Trong bầu không khí lúng túng này, có người đập chén rượu trên bàn đồ đệ, nói hắn biết tung tích của thần dược.

Đồ đệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy gấp rút, chờ mong.

————————————

Đoạn kịch bản này tạm thời dừng tại đây, chủ yếu nhằm mở đầu bối cảnh, mô tả sơ quan hệ nhân vật, đồng thời khơi gợi điểm hấp dẫn trong nhân cách của sư phụ —— từ góc độ của các nhân vật.

Trong phần diễn, hai nữ chính hoàn toàn không chạm mặt nhau, nói chi là đối diễn.

Đạo diễn cũng có khuynh hướng để các cô diễn riêng biệt từng đợt.


Sau khi thảo luận, nội dung quay ngày đầu tiên cũng đã được quyết định như vậy.

Phần diễn sau của đồ đệ không liên quan đến Lạc Tịch Huỳnh, cô chỉ cần tập trung vào phân đoạn trước mắt này là đủ.

Trang điểm trước khi diễn là chuyện quan trọng cần chuẩn bị, nhưng việc này đã có thợ trang điểm phụ trách, không cần diễn viên nhọc công lo lắng.

Lạc Tịch Huỳnh thay cổ trang xong, ngồi ngay ngắn trong phòng, mặc cho thợ trang điểm tô vẽ trên mặt cô.

Cô cũng đã quen với việc này, thậm chí còn có thể cầm kịch bản ôn lại thêm vài lần nữa.

Mà đây cũng là thói quen của cô, dù cô đã gần như thuộc toàn bộ kịch bản.


Thời điểm con người tập trung nhất, sẽ dễ dàng không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, Lạc Tịch Huỳnh cũng không phải ngoại lệ.

Khi thợ trang điểm xong việc, rồi chào cô đi ra, Lạc Tịch Huỳnh cũng chỉ ừ một tiếng theo bản năng, không suy nghĩ nhiều.

Cho đến lúc có một người khác đứng trước mặt cô.

Lạc Tịch Huỳnh vốn không quá chú ý đến người đột ngột xuất hiện này, lý do duy nhất làm cô ngẩng lên là vì tầm nhìn cô bị che khuất.

"Xin lỗi, cô có thể chuyển sang chỗ khác —— "

Lời còn chưa nói hết, Lạc Tịch Huỳnh đã dừng lại.

Lạc Tịch Huỳnh đã nhìn thấy khuôn mặt, nụ cười này quá nhiều lần, nhưng vẫn khó thích ứng với độ xuất quỷ nhập thần của Mục Khuynh Hàn.

—— Nói thật, cô vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt Mục Khuynh Hàn như thế nào.


Mục Khuynh Hàn vừa nghe được nửa câu nói của Lạc Tịch Huỳnh đã nhanh trí tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa cô và Lạc Tịch Huỳnh thêm mấy phần.

"Có, có chuyện gì vậy?" Lạc Tịch Huỳnh không thể khống chế mà nói lắp một chút, lúc này càng là khẩn trương cùng với kinh ngạc: "Còn lâu lắm mới tới giờ quay, tôi ngồi đây một lát..."

"Chị muốn thảo luận với tiền bối Lạc về kịch bản một chút."

Giọng nói Mục Khuynh Hàn đầy tha thiết, ánh mắt ngập tràn chân thành, giống như mỗi từ mỗi chữ cô nói là thật sự như vậy.

"Chị vừa nhìn lại phần diễn hôm nay, cứ thấy thiếu thiếu chỗ nào ấy, nên chị nghĩ nên đến hỏi thăm em một chút."

Đã có tiền lệ "truyền đạt kinh nghiệm" trong bộ phim lần trước, vậy lần này cô ấy đến thỉnh giáo vấn đề nghiệp vụ cũng không có gì lạ.

Chỉ cần không phải là thảo luận về tình cảm —— bất kể là ân tình hay là tình yêu là được.


Lạc Tịch Huỳnh âm thầm thở phào: "Chị thấy có vấn đề chỗ nào?"

Nhưng rất nhanh cô phát hiện mình đã mừng thầm hơi sớm rồi.

Mục Khuynh Hàn rút ra một quyển sách từ phía sau, đặt lên bàn.

"Chị vừa xem xong quyển sách này hai ngày trước, cứ cảm thấy có mấy chỗ khác với kịch bản. Chị muốn tìm người tâm sự nhưng không có cơ hội, không biết tiền bối Lạc có thể chia sẻ cảm nghĩ với chị một chút không?"


Không thể!

Lạc Tịch Huỳnh suýt vuột ra hai chữ này ngay tại chỗ, nhưng cô kịp thời lấy lại "vai diễn" của mình.

Đối với lời chân thành thỉnh giáo từ "hậu bối", cô không thể thốt ra lời cự tuyệt, chỉ có thể lườm mắt nhìn khởi nguồn của tội lỗi kia ——


"Song sinh".


Đây là quyển tiểu thuyết dạng xuất bản thành sách, tên tác giả và tên nhà xuất bản được in rõ rõ ràng ràng.

Hiển nhiên là nguyên tác, không phải là mớ kịch bản các cô đang cầm trong tay kia.

Mà đây cũng chính là phiên bản kể về câu chuyện tình yêu của cặp sư đồ nọ.


Lạc Tịch Huỳnh muốn dùng ánh mắt của mình đốt nó thành tro bụi ngay vào lúc này.

Thật tiếc thay, chuyện này dĩ nhiên là thất bại.

Lạc Tịch Huỳnh mặt xám mày tro, hữu khí vô lực cắn răng: "... Nói đi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net