Đóng phim (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mục Khuynh Hàn chưa hẳn là có vấn đề gì với việc thể hiện nhân vật, nhưng hiển nhiên cô đã sớm đọc nguyên tác.

Một câu chuyện tình yêu bị cải biên thành tình bằng hữu, tình sư đồ cũng không phải là chuyện hiếm gì.

Chỉ cần logic có thể thống nhất xuyên suốt từ đầu đến cuối, đồng thời vẫn giữ nguyên các nội dung đặc trưng khác, nếu có bỏ bớt phần tình cảm thì đây vẫn là một tác phẩm hấp dẫn.

Lúc trước Mục Khuynh Hàn vô tình đi qua chỗ Lạc Tịch Huỳnh đang thảo luận với đạo diễn biên kịch về việc này, nên cũng nghe được một số thứ đáng chú ý.

Lạc Tịch Huỳnh hỏi biên kịch lý do tại sao lại cắt bớt phần tình yêu trong nguyên tác, thay vào đó lại đổi thành một dạng "tình cảm" cực kỳ chính thống này.

Biên kịch là người thoải mái, thẳng thắn giãi bày: "Bởi vì tôi cảm thấy không ai có thể diễn ra được thứ tình cảm đó."


Đây là lời nói thật tình.

Hành động trên màn ảnh và câu chữ trên trang giấy đều có ưu nhược điểm riêng, hình ảnh thì trực quan sinh động, câu chữ thì tinh tế ý nhị.

Hai bên có chỗ giống nhau, lại cũng có chỗ khó thay thế nhau được, cho nên mới có đất dụng võ cho người cải biên thi thố.

Mà "Song sinh" là dạng tiểu thuyết lấy góc nhìn từ nhân vật chính kể chuyện, từ câu chữ phác họa tâm lý nhân vật, thôi động các nhân vật phát triển.

Tinh túy của "Song sinh" nằm trong sự kết hợp của tình cảm được tích lũy tầng tầng lớp lớp qua các giai đoạn phối hợp với bối cảnh phức tạp mà thành hình, được các con chữ trùng trùng điệp điệp qua từng đoạn, từng chương đẩy lên cao triều.

Không đề cập tới những chi tiết dài dòng về bối cảnh bộ truyện, thì tình yêu của hai nhân vật nữ chính là khung xương của toàn bộ của câu chuyện từ lúc mở đầu đến kết thúc.

Chỉ là câu chuyện của các nàng bị ẩn giấu dưới hai chữ "thiên hạ", bị ngăn cách bởi đại nghĩa và ân thù, đã không được thẳng thắn bày tỏ, mà cũng chưa từng có cái gọi hồi ức ngọt ngào mềm mại.


Công tâm mà nói, câu chuyện của các nàng quả thật là bình thường đến không thể bình thường hơn.

Không có thề non hẹn biển, cũng không có cãi lộn mâu thuẫn, mà ngay cả thời khắc hiểu lầm cũng đều ít có.

Thật giống như chỉ là một người đối một người khác vừa thấy đã yêu, có thể vì đó mà sinh, vì đó mà chết.

Nhưng chưa hề có độc giả nào nói rằng tình cảm giữa Sở Diên và Văn Tịch là mỏng manh, dễ tách rời cả.

Trong nguyên tác, giữa Sở Diên và Văn Tịch là ân thù đan xen, mỗi người gánh vác thân phận, quá khứ khác nhau, đồng thời lập trường và trách nhiệm càng là không tương đồng.

Có tính mệnh của ngàn vạn lê dân ép ở đằng trước, cả thế đạo rộng lớn đuổi ở phía sau, những câu nói bất hòa cãi nhau, hay sự ngọt ngào trong yêu đương có lẽ đã không còn được đáng giá nhắc đến.

Khi hiện thực đã trở nên quá nặng nề, thì sự ăn ý, thấu hiểu và ở bên cạnh nhau mới thật sự là ánh sáng cứu rỗi cả đôi bên, lời tâm tình lúc sinh tử mới là giây phút khắc sâu vào tận đáy lòng.


Tình yêu của Sở Diên và Văn Tịch được sinh ra từ những điều nhỏ nhặt, dần dần hòa lẫn vào các nàng từng chút một.

Có lúc là một lần đưa tay, một cái nhíu mày, thậm chí chỉ là một giây phút ánh mắt chạm vào nhau.

Nhiều năm chung sống đã làm cho các nàng thấu hiểu lẫn nhau mà không cần thốt lên bất kỳ lời nói nào.

Cảnh tượng này thoạt nhìn chỉ là sự túng lúng của hai người khi đối mặt nhau, nhưng sẽ không ai nghe thấy, không ai tỏ tường tâm tình như sóng cuộn trào dâng trong lòng mỗi bên.

Sự hấp dẫn của câu từ là ở đây.


Nhưng nếu quay thành phim ảnh, dĩ nhiên không thể dùng khối lượng lớn lời tự thuật và diễn biến nội tâm mà kể hết câu chuyện được.

Mà như thế có nghĩa là cần phải cắt giảm thật nhiều những phần tinh hoa đặc sắc từ câu từ ấy, làm cho câu chuyện tình yêu này mất đi ít nhiều hương vị.

Cũng không phải là không tin tưởng vào kỹ năng của diễn viên, nhưng nếu chỉ nhất nhất tuân theo nguyên tác, thì có lẽ hơn một nửa bộ phim sẽ biến thành bài chiếu hình minh họa power point mất.

Không ai có thể chỉ dùng ngôn ngữ cảm xúc và độc thoại nội tâm mà hoàn thành trọn vẹn một bộ phim cả.

Người biên kịch kia yêu thích các nhân vật trong sách, cũng đã tận lực dựa vào nguyên tác, cố gắng giữ lại bộ dáng vốn nên có của các nhân vật.

Nhưng đối với phần diễn tình cảm mà mình không thể khống chế được, thì cô tình nguyện sửa lại toàn bộ, cũng không muốn để chúng thoát khỏi khuôn khổ, vì vậy đã thay đổi chúng hoàn toàn.


Ngoài ra độ dài của bộ phim cũng là một vấn đề.

Cuốn tiểu thuyết dài hơn 500 trang, riêng phần miêu tả về bối cảnh thân thế của hai nữ chính đã có thể dài bằng nửa bộ phim.

Càng đừng đề cập đến quá trình Sở Diên lê thân thể bệnh tật đi bày mưu tính kế ngàn dặm trong ngoài, nếu phải theo đúng thứ tự trong nguyên tác, lại cần thêm phân nửa độ dài nữa.

Kinh phí ngay từ đầu đã có hạn, đoàn phim cũng không có ý định quay thêm phần hai, nên họ chắc chắn sẽ dồn tất cả nội dung vào một lần diễn.

Mà nếu muốn làm được điều này, việc cắt giảm bối cảnh và nội dung diễn biến là chuyện cực kỳ cần thiết.

Tuyến tình cảm khó khống chế nhất, nên là phần bị lược bớt đầu tiên, thế là kịch bản đã thiếu đi phân nửa.

Tiếp theo họ cũng phải giảm đi các thiết lập bối cảnh quá phức tạp, vậy nên nội dung thiếu thêm một phần lớn nữa.

Nhưng họ cũng bù đắp thêm một ít chi tiết nhỏ, một ít cảnh diễn kinh điển, cuối cùng cũng vừa vặn đạt độ dài tiêu chuẩn của một bộ phim truyền hình.

Chỉ là bộ phim đã cắt bỏ quá nhiều nội dung, mà lại còn muốn dựa vào nguyên tác, nên khó tránh khỏi có vài chỗ bị bó buộc, cho hiệu quả không như ý muốn.

Tựa như bộ khung xương đã bị mất đi hơn phân nửa phần thân, còn có thể miễn cưỡng đứng tại chỗ làm người ta nhìn được hình hài, nhưng cũng không thể ngăn họ sinh ra cảm giác trống rỗng.


Nhưng đạo diễn và biên kịch đều rất ủng hộ tinh phần tự do phát huy của diễn viên.

Thứ nhất, họ đã quen thuộc lẫn nhau, không có quá nhiều lo lắng, mà mặt khác họ cũng rất mong đợi vào dàn nữ chính này.

Lạc Tịch Huỳnh thì không cần phải bàn đến rồi, trước kia cô đã có nhiều lần diễn ngẫu hứng rất tuyệt vời.

Họ đã nhiều lần làm việc chung với cô, cũng rất tin tưởng năng lực của Lạc Tịch Huỳnh.

Mà lúc sau Mục Khuynh Hàn tìm tới cửa, đoàn phim càng là vui mừng ra mặt.

Đều là người trong nghề, họ rất nhạy cảm với tài năng mới, trọng điểm chú ý dĩ nhiên cũng bao gồm người mới dưới tay Thẩm đạo.

Đã trông thấy kết quả từ đoàn phim Vương triều Tinh Nguyệt, họ đã nắm bắt được mùi "ăn khách" trong sự vi diệu của quan hệ giữa Mục Khuynh Hàn và Lạc Tịch Huỳnh.

Vì vậy khi nữ chính số hai ban đầu rời đi, Lâm đạo ngay lập tức chọn Mục Khuynh Hàn thay thế.


Tình cảm mông lung luôn là thứ cào ngứa lòng người, sau khi đã ký hợp đồng với Mục Khuynh Hàn, đoàn phim bàn bạc mấy lần, quyết định vẫn làm theo kế hoạch lúc đầu.

Việc đóng phim vẫn sẽ dựa vào kịch bản, nhưng các cô sẽ được tự do diễn dịch nhân vật theo ý mình, tự quyết định có thể lấy mối quan hệ gì để miêu tả họ cho phù hợp.

Trước đó Mục Khuynh Hàn đã thảo luận rất nhiều lần với Lạc Tịch Huỳnh về kịch bản, giống như đã chấp nhận lấy "tình sư đồ" trong kịch bản gốc để miêu tả nhân vật.

Nhưng tới giây phút này, Mục Khuynh Hàn mới nhắc lại chuyện này lần nữa, lại còn mang đến cuốn tiểu thuyết các cô chưa bao giờ bàn tới này.


Lạc Tịch Huỳnh cảm thấy hơi đau đầu.

Mục Khuynh Hàn đặt sách trên bàn, qua mấy câu hỏi thăm cô đã biết Lạc Tịch Huỳnh cũng đã đọc qua nguyên tác.

Đã như vậy, sự việc trở nên đơn giản hơn nhiều rồi.

Mục Khuynh Hàn tựa bên cạnh bàn, một tay chống mép bàn, ngẩng đầu cười nhẹ, nhìn Lạc Tịch Huỳnh cách đó không xa.

"Tiền bối Lạc nè, vậy em thấy giữa Sở Diên và Văn Tịch là dạng tình cảm gì đây?"


Đây là câu hỏi chân thành, mà cũng là một câu thăm dò thận trọng.

Trong tiểu thuyết đây là tình yêu, còn trong kịch bản lại là tình thân.

Tình yêu hay tình thân đều không dễ dàng có thể thể hiện ra, nhưng hai loại lại khác nhau ở tính chất.

Tình thân tế thủy trường lưu, ôn nhu tràn đầy, giống như chú cừu non dịu dàng ngoan ngoãn, vô hình mài nhẵn tất cả các sắc bén và góc cạnh.

Mà tình yêu thì nhiệt liệt, với một số ít người lại như thú dữ tham mồi, tránh còn không kịp.

Vậy Lạc Tịch Huỳnh rốt cuộc là thích cô, hay là chán ghét cô đây?

Nếu là chán ghét, thì là chán ghét đến mức độ nào đây?

—— Có đến mức không muốn đáp lại cô ngay cả đoạn "tình yêu" giả dối trong bộ phim không?


Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Khuynh Hàn khăng khăng muốn làm rõ vấn đề này.

Yêu thích là thứ không cách nào giấu được, ngày qua ngày sẽ có càng nhiều dấu vết thể hiện ra.

Chán ghét cũng giống như vậy, chỉ là chán ghét sẽ có một ranh giới cuối cùng.

Bên trong làn phân cách đó, có lẽ cô còn có thể tự cứu mình một phen, có thể cứu vãn hình tượng đầy nguy hiểm của mình, bảo đảm nó không lệch ra khỏi giới hạn thẩm mỹ của đối phương.

Nhưng nếu Lạc Tịch Huỳnh có thể thích được kiểu người xấu xa như Lạc Thanh Vanh... ừm, đối phương có thẩm mỹ hay không còn khó mà nói được.


Mục Khuynh Hàn không phải rất muốn thừa nhận cô cứ luôn canh cánh vấn đề này mãi trong lòng.

Chỉ là nghĩ như vậy, khó tránh khỏi lại lộ ra mình đã tính toán chi li quá mức.

Không muốn để người khác biết được, vậy cô chỉ có thể buồn bực khó chịu chính mình.

Thế là Mục Khuynh Hàn dứt khoát dằn xuống những suy nghĩ lung tung kia, dồn lực chú ý vào khuôn mặt Lạc Tịch Huỳnh, chờ đợi câu trả lời của người đối diện.


Lạc Tịch Huỳnh có thể đưa ra câu trả lời khuôn mẫu theo kịch bản, cũng là cố định quan hệ giữa hai người trong phim vào hai chữ "sư đồ".

Chỉ có ân dưỡng dục, mà không có rung động tình yêu.

Các cô vẫn có thể thể hiện hoàn chỉnh cảnh diễn tình thân, chỉ là khi diễn cần phải xa cách nhau ra một chút.

Đối với Lạc Tịch Huỳnh mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu.

Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Mục Khuynh Hàn, bất kể là trong việc đóng phim hay là ngoài đời thực.

Huống chi Mục Khuynh Hàn sắm vai một nhân vật thể hiện tình cảm ra ngoài rõ ràng như vậy.

Nếu là không thoát khỏi được vai diễn, mang chấp nhất càng sâu với mình, vậy sẽ chỉ làm Lạc Tịch Huỳnh thêm đau đầu.


Lạc Tịch Huỳnh mở to miệng, lời nói suýt tràn ra, nhưng cuối cùng vẫn bị cô nén lại.

Cô đọc hết nguyên tác, đã biết được hai người kia vốn nên có quan hệ gì –-

Một người thông minh lý trí, kế định thiên hạ, một người thông thấu sáng tỏ, xả thân lấy nghĩa.

Tùy ý chọn một người, ai cũng là nhân vật làm người khác không dằn lòng được mà kính sợ, yêu thích.

—— Đây cũng có lẽ là một trong những nguyên nhân biên kịch từ bỏ phần diễn tình yêu trong bộ phim.


Bản thân hai người này đã trải qua vô số sự kiện, từ đó hình thành kinh nghiệm và tính cách như hiện tại.

Nhưng mà, nếu các nàng không yêu nhau, các nàng vẫn là Sở Diên và Văn Tịch như ban đầu sao?

Hai chữ tình yêu, cũng không phải là chỉ có "tình yêu" như vậy.

Giữa các nàng có mâu thuẫn đồng hành với ăn ý, căm hận song song với che chở, lý giải cùng với truyền thừa, hai bên bổ sung lẫn nhau.

Vô tri vô giác thay đổi qua tháng năm, cuối cùng để các nàng trở thành những người như vậy.

Không thể nghi ngờ gì, bất kể là trong nguyên tác, hay là trong nội dung kịch bản đã được chuyển thể, hai chữ "tình yêu" đều nên tồn tại.


Rõ ràng là như vậy.


Nếu là trong chuyện khác, cô đã có thể lừa gạt Mục Khuynh Hàn không chút do dự.

Nhưng chỉ có ở thời điểm vào vai diễn này, cô không có cách nào từ bỏ lời giải đáp tốt nhất vì ân oán cá nhân của chính mình.

Đối với việc đóng phim, Lạc Tịch Huỳnh luôn duy trì sự nghiêm túc đến mức cực kỳ thuần túy.

Đây không chỉ là công việc, là sự nghiệp yêu thích của cô, mà cũng đồng thời là chốn giải thoát cuối cùng của cô.

Cô không muốn chết đi, càng không muốn trở nên điên loạn, đây là thói quen đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy.

Cho nên vào bất cứ lúc nào, cô đều sẽ vươn tay, dùng hết sức bám thật chặt vào khối gỗ nổi trên biển sâu này, để có thể cảm nhận một loại cảm xúc khác, sinh động mà hoạt bát bi quan trong thế giới kịch bản và thân phận nhân vật tưởng tượng kia.


Mục Khuynh Hàn có lẽ là vô tình, nhưng chắc chắn đã bắt được điểm yếu của Lạc Tịch Huỳnh.

Lạc Tịch Huỳnh trầm mặc trong chốc lát, với lấy quyển tiểu thuyết, đầu ngón tay lướt qua những trang sách.

Cô đã đọc quyển sách này rất nhiều lần, sớm đã có thể ghi nhớ tất cả nội dung trong đó.

Ngay cả một số đoạn đối thoại nhỏ, cô cũng biết có thể tìm chúng ở đâu.

Lạc Tịch Huỳnh rất nhanh đã tìm được vị trí mong muốn, ánh mắt cũng dừng lại ở góc chéo nào đó ở bên trái.


"Ta yêu ngươi, vượt xa sinh mạng ta gấp trăm ngàn lần.", Lạc Tịch Huỳnh nhẹ giọng thì thầm.

Trong giọng nói của cô khe khẽ ẩn chứa chút thở dài, mà cũng có phần nhiều là bất đắc dĩ.

Lần này cô tự nguyện thỏa hiệp, bởi vì không đành lòng cô phụ phần thâm tình trong câu chuyện này.


Ta yêu ngươi, vượt xa sinh mạng ta gấp trăm ngàn lần.

Ta biết ngươi đang gạt ta, nhưng ta cũng không thèm để ý.

Nếu có thể đổi lấy ánh mắt của ngươi nhiều thêm một ít, có được nét mặt tươi cười của ngươi thêm một chút, chính là vì ngươi mà chết thì thế nào.


Đây là tiếng lòng của Văn Tịch, nhưng cũng là nguyên nhân Sở Diên thay nàng chịu chết về sau.

Một chữ "yêu" đã bị khắc ấn trên giấy, tựa như cũng không có cớ gì cãi lại được.


Cho nên...

"Đây là tình yêu.", cuối cùng Lạc Tịch Huỳnh đáp như vậy.


Giây phút nói đến hai chữ kia, đáy mắt Lạc Tịch Huỳnh ánh lên ánh sáng.

Tựa như vào thời khắc ấy, cô thật sự phá bỏ giới hạn không gian và thời gian, đáp lại suy nghĩ của một người không tồn tại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net