Đóng phim (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tịch Huỳnh không muốn kéo người khác vào chuyện của mình, dặn dò Quản Khâm Du xong thì bước đi.


"Em không được đi đâu hết."


Mục Khuynh Hàn kéo lại cổ tay Lạc Tịch Huỳnh, ánh mắt sáng rực đầy kiên quyết.

Rất là ra vẻ "em-mà-đi-là-chị-khiêng-em-về-lại-liền-đó".


Lạc Tịch Huỳnh bị ép dừng bước.

"Chuyện này không có liên quan gì tới chị." Lạc Tịch Huỳnh nhíu mày, " Mục đại tiểu thư không rảnh đến mức đi quản chuyện nhà người khác đâu chứ nhỉ."


Mục Khuynh Hàn vẫn đứng sững tại đó.


"Quan tâm đến chuyện của người trong lòng chị thì sao tính là xen vào việc của người khác được?" Mục Khuynh Hàn nói đầy vẻ đương nhiên, "Em đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, hôm nay chị chắc chắn không để em đi gặp cái tên 'vị hôn phu' đó một mình đâu!"


Mục Khuynh Hàn sống chết không chịu thả Lạc Tịch Huỳnh đi đến chỗ hẹn một mình.

Người đâu đã hai mươi mấy tuổi, vậy mà làm ầm ĩ lên như mấy đứa con nít nhà trẻ, không có chút xấu hổ nào.

Đại khái là vò đã mẻ không sợ nứt thêm, Mục Khuynh Hàn hoàn toàn vứt bỏ hết mặt mũi, nhưng cũng có thể là bị một số thứ khác ảnh hưởng.


Lạc Tịch Huỳnh nhìn khuôn mặt kiên quyết, mím môi nhíu mày kia, trong nháy mắt hoảng hốt, suýt nữa cho rằng mình còn đang ở trong phim.


Một khoảng thời gian trước các cô có quay cảnh quá khứ của hai nữ chính.

Đoạn "quá khứ" này không phải là rất xa xưa, chỉ là mấy năm trước khi bắt đầu nội dung chính của kịch bản.

Lúc đó Văn Tịch đã từ một đứa nhỏ lớn lên thành thiếu niên, rất ra dáng người trưởng thành.

Chỉ là Văn Tịch lớn lên trong sự quan tâm của sư phụ và sư môn, so với mấy người tu luyện sống cả ngàn vạn năm tuổi thì nàng vẫn còn là đứa trẻ.


Mà trẻ nhỏ thì mang ý nghĩa đơn thuần và thiên chân.


Như vậy vốn là không có chút dính líu nào đến loại hình tiểu thư khuê các như Mục Khuynh Hàn.

Mục Khuynh Hàn có khí chất dịu dàng, tướng mạo cũng như mỹ nhân thời cổ bước ra từ trong bức tranh thủy mặc.

Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có một thân cốt tướng đầy ý vị.

Nói tóm lại, Mục Khuynh Hàn thoạt nhìn càng thích hợp vai diễn nhân vật dịu dàng, hoặc là đại khí.


Trong khi nhân vật Văn Tịch này không có điểm nào dính dáng đến các đặc điểm nêu trên.

Văn Tịch trong phim chưa có nhiều kinh nghiệm sống, ngây thơ đơn thuần, cũng hoạt bát rộng rãi.

Phía trước có người che chở, trời sập xuống cũng có người chống đỡ thay nàng, vậy nên tính tình Văn Tịch khó tránh khỏi có một ít tùy hứng làm càn.


Sở Diên nguyện ý cưng chiều nàng, hậu quả của việc dung túng này là nàng kia càng thêm càn rỡ.

Người bên cạnh gặp phải Sở Diên đều phải cung kính hành lễ, rất ít người dám nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của nàng.

Chỉ có vị đệ tử đích truyền Văn Tịch này có đãi ngộ khác biệt, không chỉ có thể thấy được nét mặt tươi cười hiếm có của sư phụ, mà càng có đặc quyền dựa vào người sư phụ làm nũng.


Cảnh diễn Mục Khuynh Hàn và Lạc Tịch Huỳnh cùng đóng chung chỉ là một đoạn hồi ức nhỏ, không có gì đặc sắc, chỉ là một lần kia đồ đệ tinh nghịch đòi xuống núi đi chơi, sư phụ vốn không đồng ý, nhưng bị đối phương kéo lại làm nũng năn nỉ, cuối cùng bại lui mà đồng ý thỉnh cầu của nàng.

Ngay cả đạo diễn cũng lo lắng Mục Khuynh Hàn diễn không đạt hình tượng ngây thơ không rành thế sự ấy, đang băn khoăn có cần cắt bỏ đoạn diễn không thích hợp này không.


Nhưng trên thực tế, Mục Khuynh Hàn diễn rất tốt.

Tốt đến độ gây rất nhiều bất ngờ cho Lạc Tịch Huỳnh.


Mục Khuynh Hàn dựa vào đầu gối cô, mặt mũi tràn đầy tin cậy, nhưng đáy mắt thấp thoáng vẻ mưu mẹo tinh ranh.

Thật giống như cô sinh ra đã có bộ dáng tinh quái lanh lợi như vậy.

Trong gian phòng trống rỗng liền có chút hơi thở náo loạn ầm ĩ, nhưng không làm cho người ta phiền chán.


Thế là Lạc Tịch Huỳnh cũng không nhịn được mà vươn tay ra, giống như nhân vật trong phim kia, nhẹ nhàng chỉ vào cái trán của đối phương, cười bất đắc dĩ đồng ý thỉnh cầu của nàng.

Ánh sáng vui vẻ tràn đầy đôi mắt nữ hài tử ấy.


Làm sư phụ sững sờ trong phút chốc, có vật gì nhẹ nhàng rơi xuống đáy lòng nàng, vững vàng buộc vào đó.


Lạc Tịch Huỳnh không thường nhớ đến phần diễn đã qua đi, nhưng lần này lại rất khác.

Đôi khi kết thúc công việc, trở lại thực tại, cô vẫn không thể không nhớ đến gương mặt Văn Tịch trong phân cảnh kia.

Ngay cả biểu tình trên mặt nàng cũng sinh động đến mức giống như có một người sống sờ sờ đứng trước mặt cô.

Có lẽ là gần đây quá tập trung vào việc quay phim, rồi thêm áp lực từ cái hệ thống vốn nên biến mất kia, dồn ép cô lâm vào một vòng lẩn quẩn khác ——


Nhập diễn quá sâu.

Có đôi khi cô thậm chí đã phân không rõ lắm hiện thực và hư ảo, ví dụ như giờ phút này.


Mục Khuynh Hàn trước mặt cô, cứ nắm tay cô, không cho cô đi, kiên quyết lại chấp nhất, thái độ lại cũng không quá dữ dội, ngược lại có vẻ nhàm chán giết thời gian.

Nhưng lo lắng ở đáy mắt cô là thật, chú ý và để tâm cũng là thật.


Giống như là nàng kia ở trong phim vậy.


Thế là Lạc Tịch Huỳnh vừa đối đầu cặp mắt kia, liền biết là chính mình đã thua mất rồi.

Cô không nói ra được lời cự tuyệt Mục Khuynh Hàn.


Cũng may ý của Mục Khuynh Hàn không phải để cô trốn tránh cả đời, thấy Lạc Tịch Huỳnh có vẻ đã thả lỏng lại, cô liền tự giác lui một bước, trở lại mục đích ban đầu của mình.


"Em đi cũng được, nhưng chị muốn đi theo em." Mục Khuynh Hàn nói, "Em không được rời khỏi tầm mắt của chị, có việc gì nhất định phải cho chị biết trước —— "


Chưa gì mà Mục Khuynh Hàn đã bắt đầu đếm số một hai ba trên ngón tay, cùng cô ước pháp tam chương.

Lạc Tịch Huỳnh cảm thấy cô đầy vẻ vớ vẩn, cảm thấy cạn lời, nhưng mở miệng lại là từ khác: "Được rồi."


Tất cả lời nói còn sót trong miệng Mục Khuynh Hàn lặn tăm, trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, miệng cô nhoẻn nụ cười.

Chút suy nghĩ muốn đổi ý cồn cào trong lòng LạcTịch Huỳnh cuối cùng cũng tan thành mây khói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net