Đóng phim (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tịch Huỳnh đứng, Mục Khuynh Hàn quỳ một chân trên đất.

Một người áo trắng phiêu nhiên tựa thần tiên, thần sắc thanh lãnh, một người khác y phục nhuốm máu, khóe mắt rưng rưng.

Đây là phân đoạn đồ đệ và sư phụ gặp nhau một lần nữa.

Đồ đệ bôn ba tìm thuốc bên ngoài, ngoài ý muốn biết được thân phận lai hai dòng máu của mình.

Lúc trước nàng đã bị nỗi tuyệt vọng khi không tìm được thuốc giày vò, về sau lại thêm cảm giác "phản bội" này đả kích, nàng nhất thời sơ sẩy thất thần, suýt nữa mất mạng trong tay ma vật.

Đúng vào lúc này, sư phụ vốn nên dưỡng thương đột nhiên xuất hiện, cứu lấy đồ đệ mình.


Đoàn người của Văn Tịch đã tai qua nạn khỏi, nhẹ nhõm vui mừng ra mặt, theo mệnh lệnh của Sở Diên tìm đại phu ở các khu thôn dân gần đó để trị liệu.

Họ chỉ quay đầu nhìn Văn Tịch một chút, nói cảm tạ với Sở Diên, rồi tri kỷ lưu lại không gian riêng tư cho đôi thầy trò.

Văn Tịch vừa thoát khỏi một kiếp, nếu như ngày thường, đã hồi lâu không gặp được sư phụ, lúc này nàng đã sớm nhào tới ôm Sở Diên làm nũng rồi.

Nhưng lần này nàng đứng cứng còng tại chỗ, cũng không dám nhấc đầu lên một phân.


Lòng nàng tràn đầy lo sợ, lo sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của sư phụ.

Từ nhỏ nàng đã biết ma tộc, yêu quái là kẻ thù, là ma quỷ hại người, là cừu nhân không đội trời chung của nhân tộc.

Nhưng trăm triệu lần nàng không ngờ được, một ngày kia chính nàng lại biến thành kẻ địch mà sư phụ căm hận nhất.

Tình cảm của sư phụ đối với mình có thể vượt qua mối hận thù giữa hai phía sao?


Văn Tịch nghĩ không ra đáp án, chỉ còn lại hổ thẹn cùng sự chột dạ không nói nên lời.

Nàng cảm thấy thân phận của mình có lỗi với nhiều năm bảo vệ, dạy bảo của sư phụ, nhưng cũng sợ hãi sư phụ sẽ vì thế mà căm ghét, vứt bỏ nàng.

Người có thói quen làm nũng như nàng lúc này cũng sinh ra cảm giác trốn tránh.


Lòng Văn Tịch tràn đầy thấp thỏm, lại không chống đỡ được một câu ấm giọng lo lắng của Sở Diên: "Còn có chỗ nào bị thương không?"

"Ta......" Văn Tịch do dự nói không ra lời, nàng có ngàn câu vạn chữ muốn nói, nhưng không dám thốt ra miệng, gấp đến độ nước mắt sắp tuôn trào, "Sư tôn......"

Nàng kêu "sư tôn", lại cắn môi dưới.


Sở Diên tiến lên hai bước, dừng lại trước mặt nàng, dùng vỏ kiếm nâng cằm nàng lên, hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"

Lòng bàn tay lạnh lẽo trượt qua lau đi giọt nước nơi khóe mắt, Văn Tịch nhìn sư tôn đầy tin cậy của nàng qua hàng lệ mông lung.


Sở Diên đối diện với cặp mắt kia, xuất thần trong giây lát.

Nàng thu hồi bàn tay, không tự giác vuốt nhẹ đầu ngón tay một chút, lập tức khoanh lại về phía sau lưng.

Khóe môi nàng cong lên, vẫn như trước cười ôn nhu với đồ đệ duy nhất của nàng.

"Sợ cái gì, sư tôn ở đây."


Vừa nghe lời này, nước mắt Văn Tịch như hồng thủy vỡ đê, giàn dụa chạy xuống, làm sao cũng không dừng được.

Ý cười trên môi Sở Diên cứng đờ, đôi tay ngừng ở giữa không trung trong chốc lát, vẫn là tiếp tục đưa về phía trước, mở rộng vòng tay với Văn Tịch.

Văn Tịch nhào vào lồng ngực nàng òa khóa nức nở.

Sở Diên ôm nàng thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, ý cười trên mặt tan biến, đáy mắt có chút sát ý lạnh lẽo.


Văn Tịch không biết gì cả.

Phía sau đôi mắt đẫm lệ chỉ có ánh mắt tràn đầy áy náy, còn có bản năng tin cậy.

Thanh âm nàng cũng là run rẩy.

"Sư tôn, thật có lỗi..."


"Cắt ——"


Phần diễn hôm nay đã kết thúc với cảnh này.

Nhân viên công tác đưa khăn giấy đến, Mục Khuynh Hàn vẫn còn ôm Lạc Tịch Huỳnh không buông tay.

Lạc Tịch Huỳnh vốn định trực tiếp đẩy cô ra, lại cảm thấy vai mình đã ướt đẫm một mảng lớn.

Bàn tay vừa vươn ra đã ngoặt một phát, nhận lấy khăn giấy từ người nhân viên nọ.


Mục Khuynh Hàn nhỏ giọng thút thít mấy tiếng, giống như vẫn còn đang khóc.

"Mục tiểu thư! Phần diễn hôm nay đã kết thúc rồi, muốn khoe tình cảm thì đi về nhà rồi khoe có được không?" Đạo diễn cầm loa lớn tiếng với phía đối diện, "Tụi tôi còn muốn dọn dẹp, phiền mấy cô nhường chỗ chút xíu nha, để tụi tôi còn tan tầm nữa đó!"

Người chung quanh cười vang cả lên.

Mà Lạc Tịch Huỳnh cảm thấy Mục Khuynh Hàn còn ôm cô chặt hơn nữa.


Đoàn phim đã đi qua hơn phân nửa chặng đường, cả đám người ngày ngày ở chung đã sớm thành thân quen, đùa giỡn rất thân thiết.

Trước đó cũng không phải là không có ai nhập diễn quá sâu, đến khi quay xong vẫn còn khóc bù lu bù loa, hoặc là cười ha hả giống như phát bệnh tâm thần.

Vì vậy đám đông không thèm nương tay, chớp ngay cơ hội trêu cợt các cô.

Có người ở cạnh đó lập tức hô tiếp: "Còn Sở Diên đại đại của chúng ta nữa nha! Không nên quá sủng đồ đệ của em đâu đó, bé ngoan trưởng thành thì nên tập độc lập đi nha! Muốn sủng đồ đệ thì mời mấy em đến chỗ tụi này không thấy mà sủng, tránh gây chua đau bao tử cho dân chúng, cám ơn không tiễn!"


Khóe môi Lạc Tịch Huỳnh nhếch lên, ném ánh mắt giá lạnh về hướng vừa phát ra tiếng nói.

Nụ cười không mang một chút ý cười, loại rét buốt này thuộc về Sở Diên không sai một ly nào.

Người kia xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, nháy mắt im lặng không lên tiếng nữa.

Không thể không nói, bình thường Lạc đại tiểu thư có vẻ hiền lành dễ thân, nhưng khi thật sự nghiêm túc lên, khí thế toàn thân đã thay đổi hẳn.


"Chị còn muốn ôm tới bao giờ nữa vậy?" Lạc Tịch Huỳnh nhịn hồi lâu, cuối cùng không thể nhẫn được nữa, quay lại đe dọa Mục Khuynh Hàn: "Nếu chị không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát chị có hành vi quấy rối người khác đó."

Lúc này Mục Khuynh Hàn mới chậm rãi lui nửa bước về phía sau.

Trong khoảnh khắc Mục Khuynh Hàn ngẩng đầu, Lạc Tịch Huỳnh chạm vào ánh mắt của cô, vừa ấm ức vừa hoảng sợ, khóe mắt vẫn còn vương giọt nước, hốc mắt hoen đỏ, trông thấy vô cùng đáng thương.

Lòng Lạc Tịch Huỳnh lập tức mềm nhũn ra.


Sau khi vào đoàn phim, Lạc Tịch Huỳnh và Mục Khuynh Hàn đã thảo luận rất nhiều lần về tính cách các nhân vật, lại còn làm sao có thể thể hiện vai diễn của họ vẹn tròn nhất.

Mục Khuynh Hàn rất có thiên phú, từ tờ giấy trắng không biết nên dung nhập nhân vật thế nào, đã phát triển đến mức nhập diễn cực nhanh, không chỉ là có lý giải sâu sắc, mà cũng đủ độ tập trung vào vai diễn.


Nhập diễn quá sâu sẽ có những thời khắc xấu hổ như thế này.

Các cô đã tập luyện màn diễn này nhiều lần, đến mức khó phân rõ trong hay ngoài diễn, thường xuyên nhập cả hai thành một.

Nhập diễn ra diễn ở đủ loại thời điểm, điểm chết người nhất vẫn là mối quan hệ giữa hai người.

Rõ ràng giây trước vẫn còn nghiêm túc dùng ánh mắt ghét bỏ lườm đối phương, giây sau đã muốn diễn đạt ra bộ dáng thâm tình.

Sơ sẩy một chút là sẽ trở thành tinh thần phân liệt ngay.

Nhưng đây cũng là công việc của các cô.


Lạc Tịch Huỳnh nhìn đôi mắt ướt nhòe của đối phương đã dần khôi phục thanh minh, tia ngượng ngùng e lệ chợt lóe lên, trong chớp mắt đã lập tức biến trở về vẻ lạnh nhạt bình tĩnh như trước.

Đây cũng không phải là giây phút kinh tâm động phách gì, thậm chí còn ẩn giấu cái nhát gan, sự thấp thỏm không có gì đáng thu hút.


Ấy thế mà ánh sáng trong đôi mắt ấy lại chưa từng lụi tắt, mà còn sáng rõ động lòng người.

Nhưng còn chính cô lại thường xuyên thất thần và đã rơi xuống thế hạ phong.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net