Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2.

Ngoài trời mưa bay lất phất, buổi sáng nắng đẹp ngắn ngủi thay vào đó khí trời âm u rồi cơn mưa kéo đến phủ khắp kinh đồ Cảnh Tần của Tần quốc. không khí âm u ẩm ướt luôn làm cho nỗi buồn kéo tới tựa như phủ tam công chúa, tại Tịnh Uyển viên phát ra từng tiếng kêu đau đớn

"Ui da...Từ ma ma nhẹ tạy tay...đau chết ta mất...ui da...sao ngài mạnh tay vậy...hic"

Trong phòng tam công chúa phát ra từng tiếng rên thê thảm khiến cho ai nghe thấy đều xót lòng, gió lay nhẹ bức màn trước giường của Nhược Lam thấy rõ tình cảnh bên trong là Nhược Lam đang nằm sấp trên giường quần bị kéo xuống đến đầu gối lộ ra đôi mông căng tròn sưng tấy sậm màu tím xanh hiển nhiên đang nằm đưa mông cho Từ ma ma thoa thuốc

"Công chúa, người ráng chịu một chút, không ấn mạnh sẽ khó tan máu bầm" Từ ma ma cũng xót lắm nhưng phải ấn mạnh tay mới mau khỏi. Vừa nói Từ ma ma lại dùng khăn bao lại mấy phiên băng thấy hơi lạnh tỏa ra vừa chườm vừa ấn lên cái mông sưng lại khiến cho Nhược Lam thét lớn hơn nữa thấy cực kỳ thống khổ.
Trải qua hơn một khắc bị Từ ma ma chà đạp Nhược Lam hoàn toàn kiệt sức xụi lơ trên giường không nhúc nhích vì mệt. Khi Nhược Lam vào cung nhận trừng phạt từ phụ hoàng trở về, vừa bước chân xuống xe ngựa đã bị Từ ma ma lôi về phòng thoa thuốc nên mới có hiện trạng bây giờ. Nói đến số Nhược Lam thật khổ à, mang theo cái mông đau vào gặp phụ hoàng chịu tội tưởng đâu sẽ được khoan hồng chỉ là mắng vài câu, chép phạt linh tinh gì đấy, ai ngờ lại bị phạt vô cùng bi đát. Nhớ lại vừa rồi gặp phụ hoàng Nhược Lam nhìn vế phía Đông Uyển nghiên răng nguyền rủa người nào đó.

Vài canh giờ trước

Tại hoàng cung

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng" Nhược Lam tỏ ra chút suy yếu mặt nhăn lại vì đau đớn khiến cho ai đó sốt ruột.

"Tiểu Lam, miễn lễ, trông sắc mặt con không tốt?" Hoàng thượng nhìn đứa con yêu của mình sắc mặt kém vội vàng quan tâm lại nhớ vụ việc ba ngày trước "Hay là bị thương ở đâu? Có nặng lắm không"

"Phụ hoàng...nhi thần biết tội xin phụ hoàng trách phạt..ui da" Nhược Lam quỳ xuống vô cùng hối lỗi òa khóc mếu máo nói nhưng do làm động tác đột ngột làm phần mông bị đau làm Nhược Lam rên rỉ nhăn mặt tay tự động xoa xoa cái mông

"Ai làm con bị thương phụ hoàng giết người đó" Hoàng thượng đứng dậy đập bàn rồi thấy bên canh có tiếng ho khan biết bản thân thất thố rồi nhìn ngồi trên ghế vẫn im lặng hoàng quý phi Ninh Ái Tuệ và hữu tướng Ninh Văn Thù, khẽ hừ một tiếng ngồi xuống thể hiện khí thế đế vương nên quay về chính sự cần giải quyết đập bàn chất vấn Nhược Lam "Tiểu Lam con thực sự biết tội?"
"Nhi thần biết tội" Nhược Lam nước mắt rưng rưng nhìn phụ hoàng rồi nháy mắt một cái, nhăn mày vì đau nói vô cùng hối lỗi "Nhi thần biết sai rồi lẽ ra nhi thân nên đánh hắn gẫy vài cái xương mà không nên đánh con trai trưởng của hữu tướng đến tuyệt tự tuyệt tôn. Sau ba ngày diện bích tư quá, nhi thần thấy bản thân phạm lỗi vô cùng nghiêm trọng đến thiên thương hại lý chỉ vì một lần Ninh Hạo muốn nhào vào người nhi thần nên nhi thần phản ứng theo bản năng đá vào nơi đó khiến sự việc không thể cứu vãn nhưng thật may mắn hữu tướng không có duy nhất con trai nếu không vì làm cho Ninh gia tuyệt tôn hậu thế thì tội của nhi thần đúng là thiên thương hại lý nhưng may mắn hữu tướng có vô số thê thiếp mỹ nữ nên việc nối dỗi tông đường không thành vấn đề. Nhưng nhi thần biết tội này không thể tha nên đến xin phụ hoàng trách phạt"

Hoàng quý phi và hữu tướng nghe thế mặt liền đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi khắc chế không tiến lên đánh tam công chúa vài bạt tai, còn tuổi nhỏ đã miệng lưỡi chua ngoa, may mắn hữu tướng dưới gối còn đứa con trai nếu không thành mắng hắn tuyệt tự tuyệt tôn. Hoàng thượng nghe Nhược Lam nói thế muốn cười lại không tốt cười nếu không sự việc càng thêm rắc rối, trong việc này đành ủy khuất một chút bào bối của mình, còn khuôn mặt lạnh như băng đứng bên hoàng thượng có xu thế nứt ra khóe miệng vừa kéo khi nghe tam công chúa nói.

Nữ quan băng sơn Hướng Tuyết Y nhìn Nhược Lam đầy tò mò và thú vị. Hàng ngày thường nghe hoàng thượng luôn luôn ôn nhu mỗi lần nhắc đến Nhược Lam, nay chính thức gặp mặt thật có cái nhìn khác. Không biết vị công chúa này có điều gì bí mật cần che dấu.
Hoàng thượng và tam công chúa nháy mắt trao đổi ý lẫn nhau vô cùng ăn ý, hoàng thượng thấy Nhược Lam đau đớn không phải giả bộ mà là sự thật, không ngờ để xuống thang tiểu quỷ này lại hạ vốn góc như vậy. Đông Phương Khải lo lắng vết thương bào bối có nghiêm trọng hay không, cần phải cân nhắc ra hình phạt không quá nhẹ cũng không quá nặng, liếc nhìn đứng bên cạnh Hướng Tuyết Y. Hoàng thượng cười khẽ, chủ ý này cũng không sai. Đông Phương Khải đứng lên nghiêm khắc cảnh cáo Nhược Lam

"Nhược Lam thân là công chúa đương triều lại không biết giữ gìn luật lệ đại Tần lại gây sự đánh nhau làm tổn thương nghiêm trọng đối phương dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi. Niệm tình phạm lỗi lần đầu lại biết nhận sai, phạt cảnh cáo đánh 20 đại bản cấm túc tại phủ công chúa 3 tháng không được tự ý rời phủ và không được phép đến thăm hỏi. Trong 3 tháng phải học tập lại lễ nghi, nữ tắc dưới sự giám sát của nữ quan Hướng Tuyết Y"

"Hoàng thượng, vi thần phản đối" hữu tướng Ninh Văn Thù bật dậy khí thế hùng hồn không sợ hãi chất vấn hoàng thượng "Chiếu theo luật của đại Tần phàm gây sự đánh nhau dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đều phải bị đánh đòn cảnh cáo 80 đại bản. Tuy công chúa là hoàng thân quốc thích nhưng tổ tiên có câu thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân. Vì thân đề nghị nên phạt công chúa 80 đại bản để làm gương cho thiên hạ chứng tỏ hoàng thượng anh minh sáng suốt công bằng là hình tượng dân chúng ngưỡng mộ. xin hoàng thượng suy xét lại"

Lão hồ ly

Hoàng thượng và Nhược Lam đều trong lòng mắng thiên hôn địa ám. Đông Phương Khải đau xót đánh bảo bối nhiều như vậy thế nào cũng da tróc thịt bong

"Cái này..."

"Hoàng thượng, xin người suy xét lại" Hoàng quý phi và hữu tướng lại lên tiếng ép sát từng bước "Cần làm gương người trong thiên hạ"

"Tuyết Y cảm thấy thế nào?" Hoàng thượng quay sang chuyền bóng cho người bên cạnh

Hướng Tuyết Y lạnh lùng liếc mắt hoàng thượng một cái vuốt cằm nhìn xung quanh mọi người rồi bước lên nói
"Vi thần có ý kiến là việc gây sự đánh nhau là tổn hại đến tôn nghiêm hoàng tộc do hai người một là tam công chúa hai là Ninh công tử vậy tại sao chỉ có phạt tam công chúa mà không phạt Ninh công. Chiếu theo luật pháp của đại Tần phàm ai đánh nhau gây rối loạn kỷ cương đều phải đòn thị chúng là đánh 80 đại bản. Nhưng kết quả đánh nhau đó Ninh công tử trọng thương còn tam công chúa vô thương nên vi thần đề nghị phạt Ninh công tử 50 đại bản cấm túc tại gia 3 tháng còn tam công chúa thân là hoàng thân quốc thích không tôn trọng phép tắc ỷ thế hiếp người phá rối kỷ cương triều đình nên cần nghiêm trị là giáo huấn tại gia đánh 100 đại bản cấm túc 1 năm tại phủ công chúa học lại phép tắc lễ nghi tri thức, nghiêm cấm xuất nhập và người đến thăm hỏi. Vì tam công chúa là phận nữ yếu nhu nhược đánh 1 lần 100 đại bản sẽ có án mạng nên 100 đại chia thành 5 lần phạt mỗi lần phạt 20 đại bản"

Hướng Tuyết Y bình tĩnh lạnh nhạt không sợ hãi không nịnh hót nói rõ ràng rách mạch, rồi nhìn hoàng quý phi và hữu tướng nói tiếp "Hoàng quý phi và hữu tướng thấy đề nghị của vi thần cảm thấy thế nào? Vi thần chiếu theo lời nói của hữu tướng là dù có là hoàng thân quốc thích hay con của bá quan văn võ chỉ cần phạm lỗi chiếu theo luật pháp đại Tần xử trí."

Hoàng quý phi và hữu tướng nghe thế cũng run run nhưng lại không tốt phản bác lại, nếu không sẽ có tin đồn bản thân coi rẻ hoàng thượng. Thời cơ chưa đến đành nhân nhượng chủ trì đại cuộc, hừ dù sao đánh 100 đại bản rồi cấm túc một năm, cũng thỏa một phần cơn tức.

"Ái phi và Tướng khanh có ý kiến" hoàng thượng liếc mắt nhìn Hướng Tuyết Y rồi trầm ngâm mờ miệng hỏi

"Thần thiếp không có ý kiến"

"Vi thần cũng không ý kiến"

"Vậy trầm tuyên bố phạt Ninh Hạo đánh 50 đại bản cấm túc 3 tháng. Phạt tam công chúa cấm túc 1 năm tại phủ công chúa và phạt đánh 100 đại bản dưới sự giám sát của nữ quan Hướng Tuyết Y. Niệm tình Ninh Hạo đang trọng thương, phạt hình trượng sẽ được dời lại, sau khi vết thương khỏi sẽ lập tức thi hành hình phạt hình trượng cho Ninh Hạo và tam công chúa"

"Hoàng thượng, thiếp là người chủ quản hậu cung xin cho thiếp giám sát hình phạt trượng hình cho tam công chúa" Hoàng quý phi ánh mắt lóe sát khí nhìn Nhược Lam

"Chuẩn" Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng rồi nhìn bảo bối tâm can của hắn còn quỳ ở dưới mà đau xót à "Nhược Lam có chấp nhận?"

"Nhi thần xin lĩnh phạt" Nhược Lam dùng ánh mắt nhắn gửi cho phụ hoàng là mình không sao, rồi căm hận nhìn sang Hướng Tuyết Y, hình như cô không gây thù với nàng ta không câu xin giảm nhẹ hình phạt mà còn tăng hình phạt lên gấp mấy lần.

....

"Đánh 100 đại bản" Từ ma ma nghe thế có chút lo lắng nhưng có chút tò mò về vị nữ quan đang dọn vào sống ở Đông Uyển à, tay lấy thuốc mỡ phù dung cao thượng hạng trị tiêu sưng rất tốt thoa đều lên bàn tọa sưng tấy ai kia, có chút thú vị hỏi "Công chúa, vị nữ quan Hướng Tuyết Y là người thế nào?"

"Hừ..âm hiểm giả dối, bụng đầy đen tối thích chỏ mỏ vào chuyện của người khác" nhắc đến người máu lạnh vô cảm kia Nhược Lam lại tức giận muốn mắng chửi một phen cho hả dạ, ôi cái mông mát mát lạnh lạnh thật dễ chịu, phải chi Từ ma ma chỉ bôi thuốc này mà không lấy băng phiến xoa là tốt rồi

"Lão nô lại nghe đồn về nữ quan duy nhất hầu hạ cạnh hoàng thượng là một người với nét đẹp khuynh thành khí chất lạnh lùng, làm người ít nói nhưng cũng rất được lòng bá quan văn võ trong triều" Từ ma ma hồi tưởng lại lúc vô tình khi nghe các tỳ nữ bày tỏ sự hâm mộ dành cho Hướng Tuyết Y

"Ta thấy lại giống hồ ly tinh đầy mưu mô xảo quyệt" Nhược Lam vẫn còn tức giận muốn cho người đó mấy bạt tay "Cũng tại hồ ly tinh mà số roi ta bị phạt lại nhiều gấp năm lần"

"Lão nô lại thấy Hướng đại nhân trí tuệ làm hữu tướng không phản bác lại được. Công chúa thử nghĩ xem, nếu mà Hướng đại nhân không nâng hình phạt lên sao có thể kéo Ninh Hạo xuống nước, tuy nói là phạt 100 đại bản chẳng phải là chia thành 5 lần phạt. Nếu không để hữu tướng thắng là người bị phạt tại chỗ là 80 đại bản, mông sẽ bị đánh da tróc thịt bong." Thấy Nhược Lam có khuynh hướng chán ghét Hướng Tuyết Y Từ ma ma nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng muốn Nhược Lam và Hướng đại nhân có thể thành bằng hữu.

"Hừ, đừng nói về tên kia" Nhược Lam cau có vùi đầu vào gối "Dù sao cuối cùng người không thoải mái là ta"
Từ ma ma nhìn Nhược Lam giận dỗi mỉm cười lắc đầu, thấy thuốc mỡ đã khô bà mặc quần lại cho Nhược Lam, đắp chăn rồi đi ra ngoài. Bà phải đi nhìn xem vị Hướng đại nhân này là người như thế nào lại làm công chúa không bình tĩnh như vậy

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net