Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày Lô Nguyệt Nguyệt ở trong công ty, sẽ nghe đồng nghiệp bàn tán về chuyện của Lăng thiếu gia, thật ra thì cô cũng tò mò về Lăng thiếu gia, tất cả mọi người đều nói anh là một người rất khó để chung sống, chưa bao giờ giao lưu với người khác; trên thế giới có người như vậy tồn tại sao? Lô Nguyệt Nguyệt không thể tin được, rất muốn thấy hình dạng của Lăng Thiệu.( 3T: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt)

Nhưng, cô ở nhà họ Lăng lâu như vậy, cũng chưa gặp Lăng thiếu gia một lần, vì nguyên nhân gì? Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, chân mày hơi nhíu lại.

Cô tìm một cô gái cùng phòng làm việc, hỏi "Rốt cuộc Lăng thiếu gia là người như thế nào?"

"Tôi cũng không biết. . . . . Anh ta chưa bao giờ xuất hiện ở tiệc rượu, trừ nhân viên cao cấp ra, chúng tôi chưa thấy được mặt của anh ta. Đúng rồi, nghe nói thân thể của anh ta không được tốt, nhưng gương mặt rất đẹp trai! Những thứ khác, tôi không biết gì cả. . . . . ."

Trong lòng Lô Nguyệt Nguyệt lầu bầu một câu, tại sao cô cảm thấy Lăng thiếu gia này. . . . . .
Mỗi ngày Lăng Thiệu đều tới đón Lô Nguyệt Nguyệt đi ăn cơm tối, sau đó đưa cô trở về chỗ ở của cô; có một buổi tối, đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nhớ ra cái gì đó, "Thiệu Lăng, ngày thường anh thường làm gì?"

Lăng Thiệu dừng một chút, cầm lấy tay cô, trầm tư một chút, "Thỉnh thoảng đánh mấy phần tài liệu."

"À...." Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt lại hỏi "Trong công ty, em nghe mọi người nói, Lăng gia thiếu lớn lên rất đẹp trai, thân thể không được tốt. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Lăng Thiệu dừng lại, ngồi phía sau cô, ôm lấy cổ của cô, "Thế nào? Đột nhiên nhớ ra nhà họ Lăng có một Lăng thiếu gia, muốn anh giới thiệu em với hắn sao? Em nói đi, ai là bạn trai của em?"Lô Nguyệt Nguyệt còn chưa nói hết, Lăng Thiệu đã hôn cô, nặng nề mút vào, vừa hôn cô vừa lẩm bẩm nói: "Đừng nói về người đàn ông khác trước mặt anh, anh sẽ ghen ."

"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn giãy giụa, nhưng không thoát khỏi ngực của anh, Lăng Thiệu như một đứa bé, mỗi ngày đều hôn cô, hôn cô đến hít thở không thông.

Lúc Lô Nguyệt Nguyệt gấp gáp hít thở, Lăng Thiệu đến gần cô, ở bên tai của cô mà nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, anh muốn hôn em đến choáng váng."

Lô Nguyệt Nguyệt dừng lại một chút, lấy tay che gò má đang nóng lên của mình, cũng không nói gì nữa, suy nghĩ một chút, tính tình của Lăng thiếu gia của nhà họ Lăng kém như vậy, sao dám cùng cô quan hệ, trở thành bạn trai của cô, còn làm ra hành động trẻ con như vậy?

Thấy kỳ thực tập gần kết thúc, ngày đó, công ty tổ chức một tiệc rượu, cô cần cù chăm chỉ làm việc trong thời gian dài, nên cô cũng bị mời tới tiệc rượu, hơn nữa không tham gia là không thể; nhưng dù sao Lô Nguyệt Nguyệt vẫn là học sinh, không đối phó được với những thứ này, ăn mặc qua loa rồi đi.

Nhưng mà, tiệc rượu này, lấy mời rượu làm chủ, Lô Nguyệt Nguyệt bị mọi người mời mấy chén, ý thức mơ hồ, sắc mặt đã hồng, ngay cả đứng cũng không vững, chứ đừng nói đi, cô cảm thấy cả người thật khó chịu.

Ồn ào một lát, khi mọi người đang vui mừng, tiếp tục mời rượu thì cô nghe được có người kêu lên: "Thiếu gia!"

Cô mê mê mang mang nhìn sang, thì thấy một người đàn ông đi về phía cô, tiếp theo có một trận quở trách, Lô Nguyệt Nguyệt muốn thấy rõ ràng hắn là ai, nhưng đầu quá choáng váng, càng trợn to hai mắt, thì càng thấy không rõ ràng; sau đó, cô cảm giác có người tới gần mình, ôm cô vào trong ngực, hơi thở trên người của hắn rất quen thuộc, làm cho cô cảm thấy rất an tâm, rồi hôn mê bất tỉnh.

Lăng Thiệu tới đón Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng không thấy cô xuống lầu, anh kêu quản gia đi lên coi mới biết, thì ra Lô Nguyệt Nguyệt tham gia tiệc rượu; cô lại quên mang theo điện thoại di động, Lăng Thiệu muốn đi gặp cô, nhưng không nghĩ tới, khi anh tới, cô bị người khác mời rượu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơn nữa, hôm nay cô ăn mặc rất mê người.

Đối với sự xuất hiện của Lăng Thiệu, mọi người rất kinh ngạc, trước giờ, Lăng Thiệu hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, trừ hội nghị ở ngoài, tiệc rượu nhỏ như vầy, anh chưa bao giờ xuất hiện, nhưng hôm nay anh lại tới, có người nhận ra anh, vội vàng nhường chỗ ngồi cho anh.
Nhưng trên mặt Lăng Thiệu mang theo sự tức giận, lạnh lùng quét một vòng, trong nháy mắt, không khí trong tiệc rượu bị ép xuống; sắc mặt của anh vừa đen vừa thối, tự mình đi về phía Lô Nguyệt Nguyệt, ôm cô vào lòng, lúc anh ôm Lô Nguyệt Nguyệt đi ra, mọi người đều khiếp sợ, nhưng một tiếng cũng không dám nói, chỉ sợ bị trừng phạt.

Chỉ là sau khi Lăng Thiệu ôm Lô Nguyệt nguyệt đi khỏi, mọi người mới bắt đầu thảo luận: "Người mới tới là Lăng thiếu gia sao?"

"Tại sao Lăng thiếu gia cùng Lô Nguyệt Nguyệt ở chung một chỗ?"

"Lăng thiếu gia. . . . . . Đứng lên?"( 3T: Taz hk hiểu cái chỗ này >.<)

"Nói cái gì đó!" Có người cười ha ha.
"Ưmh. . . . . ." Đối với chuyện gì xảy ra ở tiệc rượu, Lô Nguyệt Nguyệt chẳng nhớ gì, cho đến khi cảm thấy mình đang lắc lư, ý thức mới khôi phục một chút, mặc dù cô muốn thấy rõ ràng là cái gì, nhưng bởi vì say rượu mà hai mắt là một mảng sương mù, nhưng cái ôm này làm cô cảm thấy quen thuộc, cũng không bài xích cảm giác an toàn này.

Lô Nguyệt Nguyệt rất gầy và nhẹ, nhưng đối với Lăng Thiệu mà nói, vẫn có chút nặng, anh cắn răng ôm Lô Nguyệt Nguyệt vào trong xe, quản gia đứng bên cạnh đã sợ hết hồn, vội đi tới đỡ anh, "Thiếu gia, người không sao chứ? Cần tôi giúp gì không?"

Lăng Thiệu trừng mắt với quản gia một cái, chẳng lẽ chuyện này anh không làm được, còn nhờ người khác tới giúp?

Anh cẩn thận đặt Lô Nguyệt Nguyệt ngồi một tư thế thoải mái, mình mới ngồi xuống, "Lái xe tới nơi Nguyệt Nguyệt ở, thuận tiện mua một ít thức ăn."

"Vâng" Anh sờ sờ đầu Lô Nguyệt Nguyệt, trên mặt đều là mồ hôi.

Từ trong túi của mình, Lăng Thiệu lấy khăn tay ra, đem mồ hôi trên mặt cô lau sạch, sau đó đem khăn tay gấp lại, thả lại vào túi, vẫn cẩn thận, tỉ mỉ như cũ.

Quản gia đưa Lăng Thiệu cùng Lô Nguyệt Nguyệt về chỗ ở của cô, quản gia quan tâm, muốn giúp một tay; nhưng Lăng Thiệu vung tay lên, kêu quản gia trở về, quản gia có chút không yên lòng, một người say đi đứng không vững, một người có thân thể không tốt, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?

Lăng Thiệu có chút tức giận, nhưng anh hiểu, quản gia đang lo lắng cho anh, kìm nén tâm tình của mình, anh lạnh nhạt nói:"Nếu như có chuyện, tôi sẽ tìm ông, ông trở về đi."

Quản gia vẫn rất lo lắng về thân thể của Lăng Thiệu, nhưng dưới cái nhìn đe dọa của anh, ông không thể làm gì khác hơn là lái xe trở về.

Lăng Thiệu cố hết sức ôm Lô Nguyệt Nguyệt về phòng, đặt cô trên giường, anh ngồi ở đầu giường, khẽ thở ra một hơi, ngày thường cô không dùng son phấn, hơi thở học sinh rất nồng; mà hôm nay, bởi vì tiệc rượu, cô đeo trang sức trang nhã, còn đem tóc vén lên cao, bởi vì uống chút rượu, sắc mặt của cô có chút đỏ, cô thật xinh đẹp, bờ môi được cô son bóng mà trắng nõn nà, dưới ánh đèn thật mê người.(3T: Taz nghi có cái vụ say rươu là loạn a!!!)

Ánh mắt nhìn chằm chằm cô, Lăng Thiệu nhịn không được mà vươn tay ra, vuốt da thịt tinh tế của cô, nhìn lông mi tinh tế của cô, làm anh nhịn không được mà đem đầu đưa tới, anh muốn hôn cô, cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng anh còn chưa hôn, Lô Nguyệt Nguyệt đã trở mình một cái, cả người co rúc lại, cúi đầu rên rỉ cái gì đó, nghe không rõ ràng.

Tay Lô Nguyệt Nguyệt không tự chủ được mà bắt đầu cởi nút áo mình ra, Lăng Thiệu vội che ngực của cô thay cô; tay của cô lại đi xuống, cởi quần jean trên người mình xuống, trong miệng lầm bầm: "Nóng, ưmh, nóng quá. . . . . ."

Lăng Thiệu chỉ cảm thấy sau ót có giọt mồ hôi rơi xuống, anh đè lại cô, ngăn cản hành động không tự chủ được của cô, nhưng bất chấp sự ngăn cản của anh, Lô Nguyệt Nguyệt như muốn hành hạ anh; làm Lăng Thiệu có chút nóng nảy, trên trán cũng toát mồ hôi.

Lô Nguyệt Nguyệt uống rượu say, hoàn toàn đi mất ý thức, cô cũng không hiểu được nỗi khổ tâm hiện giờ của Lăng Thiệu, cố gắng giùng giằng, bởi vì khó chịu nên rên rỉ, kêu nóng, muốn cởi quần áo trên người; không biết giằng co bao lâu, đợi đến khi Lăng Thiệu phản ứng kịp, cúc áo đã bị cô cởi ra, áo sơ mi mở rộng ra, áo lót màu hồng lộ ra ngoài, ngay trước mắt anh, cổ cũng có màu hồng nhạt, da thịt nhẵn nhụi, trắng mịn. Quần jean bị cô tụt xuống đầu gối, bắp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài không khí, Lăng Thiệu trợn to hai mắt, không dám tin tưởng mình gặp chuyện như thế này: trong khoảng thời gian ngắn, một đốm lửa từ hạ thân của anh bắt đầu bùng lên, cái nóng lan tỏa quanh thân của anh, anh cũng không hiểu cảm giác này là cái gì, vừa hưng phấn vừa kích động, lại phải cố gắng kìm nén đến khó chịu.

Lăng Thiệu còn đang nghĩ mình muốn làm cái gì, thì Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc, khóc ríu rít, dùng tay che đầu, kêu: "Đau, đau. . . . . ."

Lăng Thiệu không để ý đến cảm giác của mình nữa, nhéo gương mặt của cô, "Để cho em đau! Bị người ta chuốc nhiều rượu như vậy, cũng không biết gọi điện thoại kêu anh tới!" Lăng Thiệu đau lòng trách mắng cô mấy câu, không biết làm sao, anh đành đứng dậy đi rót nước nóng cho cô.

Cho tới bây giờ, Lăng thiếu gia đều được người hầu hạ, nói chi đến việc phục vụ cho người khác như bây giờ? Trong nhà không có nước nóng, anh phải đun nước, bận rộn một lát, cầm một ly nước được mình thổi nguội cho Lô Nguyệt Nguyệt uống..., nhưng Lô Nguyệt Nguyệt mới uống vài hớp, sau đó ói ra.

Lăng Thiệu nhìn những thứ dơ bẩn kia, sắc mặt tái nhợt, anh thích sạch sẽ, phải nói là rất thích sạch sẽ, nhưng bây giờ anh không có biện pháp; ảo não vỗ vỗ đầu mình, nhìn chằm chằm Lô Nguyệt Nguyệt đang ngủ mơ mơ màng màng, anh tức giận, lại ngắt gương mặt của cô, "Ngày mai anh thay em đi dạy dỗ bọn họ, nhưng mà phải dạy dỗ em một chút."

Lăng Thiệu cũng không có biện pháp, đây là bạn gái của anh nha! Anh phải thay cô dọn dẹp sạch sẽ một chút, anh cau mày, cúi đầu xử lý, đem quần áo đã bẩn bỏ vào trong sọt, rồi kéo cô tới phòng rửa tay, lau chùi thân thể cho cô.

Vừa mới bắt đầu, Lăng Thiệu không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn giúp cô sạch sẽ, nhưng trong nháy mắt, tay đè lên địa phương mềm mại kia của cô, anh dừng lại, mắt vừa nhìn thấy, mắt không dời đi được, da của cô bị hơi nước bốc lên mà trở nên hồng một mảng, rất đẹp.

Lăng Thiệu không biết mình đang suy nghĩ gì, vẩy nước tạt lên thân cô; nhưng ngay sau đó, lại chịu không nổi, anh tỉ mỉ nhìn cô, da cô rất tốt, trắng nõn.

Thật không ngờ, thân thể cô nhỏ gầy, vóc người cũng rất tốt, ngực cô đầy đặn lại mềm mại, eo ếch rất nhỏ, cái mông cũng rất đầy đặn, ánh mắt của anh hạ xuống, sau đó, anh có chút cảm giác tội ác, đem lý trí vứt đi, trong lòng của anh đang đánh trống, rất mâu thuẫn, tầm mắt luôn chuyển động trên người cô.

Vừa lúc đó, Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu rên rỉ, tay không ý thức được đặt trên huyệt thái dương của mình, hơi thở mong manh mà kêu đau; Lăng Thiệu thở dài một cái, sắc mặt rất kém, ngày mai nhất định khiến cho bọn họ khó coi, dám làm Nguyệt Nguyệt đau như vậy!

Anh nhu huyệt Thái Dương thay cho cô, nhu xong, lúc này Lô Nguyệt Nguyệt mới không khóc, không làm khó, từ từ ngủ mất, phát ra tiếng hít thở đều đều; Lăng Thiệu thở phào nhẹ nhõm, sợ cô ở trong nước quá lâu sẽ bị cảm lạnh, nên lau khô người cô, rồi ôm cô đặt trên giường.

Làm xong tất cả, Lăng Thiệu mệt mỏi thở hồng hộc, cảm thấy choáng váng một chút, chờ anh khôi phục ý thức, thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy; Lô Nguyệt Nguyệt đá văng chăn ra, ngực lộ ra không khí, môi đỏ mọng khẽ nhếch, rõ ràng là một bộ dạng rất thuần khiết, nhưng chọc người khác nhào tới ăn hết cô.Diễn ( 3T: Há há...chị này chỉ sợ thiên hạ không loạn)

Trong nháy mắt, Lăng Thiệu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, tầm mắt chăm chú nhìn cô, anh từ từ tới gần cô, ngồi bên cạnh cô, tay run lẩy bẩy đưa tới, cầm một bên ngực của cô, đặt ở trong tay vuốt vuốt; chưa bao giờ anh làm chuyện như vậy, lúc này, xúc cảm trong tay anh làm anh rung động, anh nghe được mấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề. . . . . .

Đột nhiên, anh nghe Lô Nguyệt Nguyệt "Ưmh" một tiếng, dường như cô đang vui thích, Lăng Thiệu dừng lại, bộ dáng như vậy, cô rất vui vẻ?

Ngón tay dịu dàng của Lăng Thiệu vẽ vòng tròn trên ngực cô, móng tay của anh rất ngắn, không làm đau cô, một tay vỗ về, chơi đùa cô, rồi cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, từ vẻ mặt của cô để biết nhận xét của mình là đúng hay sai; lông mày cô nhẹ chau lại, môi khẽ mở ra, phát ra một tiếng rên khẽ. Anh nghĩ thầm, học tập kỷ xảo trong sách, cũng không tệ lắm.
Anh dùng tay đùa bỡn cô một chút, rồi cúi đầu xuống, đem miệng tới, lè lưỡi, bắt đầu liếm ngực cô, đầu lưỡi của anh ẩm ướt, mềm nhũn, trêu chọc nụ hoa hồng hồng kiều diễm của cô; mắt Lô Nguyệt Nguyệt nhắm rất chặt, bắt đầu hưởng thụ , "Ừ a a" hừ lên, thân thể bắt đầu không kìm lòng được mà lắc loạn.

Thân thể của cô rất nhạy cảm! Lăng thuộc suy nghĩ, càng ra sức liếm, thỉnh thoảng miệng anh di chuyển lên trên, đụng môi của cô, khẽ hôn trấn an một cái, hai tay của anh che ở sau lưng của cô, làm loạn một hồi trên lưng cô, lúc này, anh chỉ muốn làm cô vui vẻ.Diễn (3T: Hừ! Tay mình chiếm tiện nghi, miệng nói muốn giúp người, lại lừa gạt)

Lô Nguyệt Nguyệt đang hôn mê cũng có phản ứng, tình triều cao trào, từng cái tế bào trong thân thể đều kêu gào, hình như cô không chịu nổi, hai chân vặn vẹo, khẽ cong, nhưng Lăng Thiệu chỉ đùa bỡn bộ ngực của cô, trong tiềm thức cảm thấy chưa đủ, miệng bắt đầu rên rỉ.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Cô gái ngoan, từ từ đi." Lăng Thiệu nhìn toàn thân cô bởi vì động tình xuất hiện một tầng màu hồng, môi khẽ mở, thở hổn hển, cô như vậy, rất xinh đẹp;ngón chân đáng yếu khẽ co lại, móng tay mượt như vỏ ốc, trơn bóng loang loáng.

Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, ý thức của cô cũng càng ngày càng cao trào, nhưng đột nhiên anh nghĩ, cô còn nhỏ như vậy, hơn nữa bây giờ ý thức cô không rõ, anh không thể thừa dịp cô gặp nguy mà làm bậy; nghĩ như vậy, anh vội điều chỉnh lại hơi thở, để cho nhịp tim của mình ổn định một chút, sau đó, anh cầm chân của của cô, có chút dùng lực mà đem hai chân của cô mở ra.

umh, ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất thoải mái, nhưng đột nhiên có người dừng lại, gương mặt cô không vui, không ngừng giãy dụa thân thể, có chút lo lắng.

"Ngoan, ngoan. . . . . . Không nên gấp." Lăng Thiệu dịu dàng hôn cô, cong miệng lên, trấn an liếm một vòng, sau đó, ngón tay từ từ vuốt ve bụng cô, lướt qua vùng rừng rậm màu đen thần bí, đùa bỡn cánh hoa phía dưới của cô. . . . . .

Trong giấc mơ, Lô Nguyệt Nguyệt biết mình đang mộng xuân, nụ hoa màu hồng phấn nhạy cảm còn bị người ta ngậm lại trong miệng, rất ấm áp và ướt át, đầu lưỡi tinh tế tới địa phương nhạy cảm sờ nhẹ rồi chậm mút. . . . . Cảm giác như vậy, cô chưa từng có, thân thể rất nóng, nhưng rất thoải mái, mỗi lỗ chân lông đều mở, cô cảm thấy chỗ nào đó của mình chảy ra chất lỏng, liên tục không ngừng. . . . . .Khi Lăng Thiệu vạch cánh hoa thẹn thùng của Lô Nguyệt Nguyệt ra, mới phát hiện một chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy ra từ bên trong, đầu Lăng Thiệu ầm ầm nổ tung, anh chỉ cảm giác trên người mình, có một chỗ nào đó rất muốn đượcan ủi, rất muốn, rất muốn. . . . . .

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của Lô Nguyệt Nguyệt, Lăng Thiệu không để ý tới dục vọng của mình, đưa tay che ở chỗ kín của cô, từ từ xoa, Lô Nguyệt Nguyệt như rất thỏa mãn, vẫn "Ừ a a" như cũ, giống như bé mèo đáng yêu.

Tay của anh bị chất lỏng của cô thấm ướt, trêu chọc cánh hoa của cô, vừa mới bắt đầu, anh cũng không hiểu kỷ xảo trêu đùa, chỉ sợ làm đau cô, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đùa bỡn; cả người Lô Nguyệt Nguyệt run rẩy, hai chân không tự chủ được mà tách ra càng lớn, dường như cô cho rằng, khi cô làm như vậy, thoải mái càng nhiều.

Lăng Thiệu nhìn phản ứng của cô, trong lòng cũng đã nắm chắc, tay nhấn mấy cái vào hoa hạch đỏ tươi, cả người Lô Nguyệt Nguyệt cong lên, liều chết mà đem mình về phía trước. Đột nhiên, Lăng Thiệu dùng sức nhấn hoa hạch đỏ tươi, tốc độ càng ngày càng anh. . . . . . thái độ Lô Nguyệt Nguyệt thay đổi thất thường, phía dưới càng ngày càng ướt, bỗng chốc, cô hét lên một tiếng, cả người co quắp, tiếp, trong hoa huyệt phun ra một cỗ chất lỏng. . . . . .

Ngày thứ hai, lúc Lô Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát hiện Lăng Thiệu nằm ở bên cạnh cô, cô sửng sốt một chút, sau đó vén chăn lên, thì thấy thân thể trần truồng của mình; cô nghẹn ngào gào lên, sau đó liều chết lắc lắc Thiệu Lăng, nhưng hình như anh ngủ rất sâu, thật lâu mới mở mắt, giọng nói mê mang: "Sao vậy?"

"Anh....Anh . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt đưa tay chỉ vào anh, gương mặt xấu hổ, còn có chút buồn bực, "Anh! Tại sao anh ngủ trên giường của em?"

"Sao vậy?" Huyết áp Lăng Thiệu có chút thấp, mới vừa tỉnh dậy , đầu óc còn đang mê mang, vì vậy hỏi lại lần thứ hai.

Lô Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm, mắt đỏ ngầu, Lăng Thiệu thầm nghĩ, thật may là ngày hôm qua không ăn cô, nếu không, hiện tại, anh cũng không biết nói làm sao với cô!

Tiếp, vẻ mặt anh như bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu của cô, "Ngoan, anh không có làm gì em!"

"Có thật không?"Đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vui vẻ, yên tâm.

Ngược lại, Lăng Thiệu có chút khó chịu, khẽ đứng dậy, đem thân thể trần trụi của cô ôm vào trong ngực, cắn lỗ tai của cô, mập mờ nhếch môi lên, "Thật sự, anh không có làm gì em, em nói nóng, tự mình cởi quần áo; sau đó lại nói đau, muốn anh sờ, anh liền sờ soạng, em nói nhột, sau đó. . . . . ."

"A, đừng có nói nữa!" Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng che cái miệng của anh, nhưng bởi vì lúc vươn tay ra quá hốt hoảng, không cẩn thận để than thể mình lộ ra không khí, cô vội vàng lùi lại, đem chăn che kín.Diễn Lăng Thiệu nở nụ cười, đột nhiên vươn tay ra, "Tới đây, để cho anh ôm em một cái."

Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy Thiệu Lăng rất xa lạ, cười đến vui vẻ như vậy, cảm giác mình như vậy, nhất định sẽ bị gặm! (3T: Câu này taz edit cũng k hiểu __ __lll) Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút kinh sợ, mang theo một chút chần chờ, đỏ mặt, không dám nhìn anh, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời nói của anh, anh sẽ không lừa gạt mình; cô giơ tay lên, ảo não vỗ đầu mình một cái, tại sao mình uống rượu say lại biến thành như vậy?

"Tối hôm qua, rất thoải mái phải không?" Lăng Thiệu nhích tới gần cô, mập mờ ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi.

"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt kêu rên một tiếng, ánh mắt tránh né.

Nụ cười trên mặt Lăng Thiệu từ từ mở rộng, mang theo một tia tà khí, "Không biết em uống say có nhớ, nhưng anh còn nhớ rất rõ ràng, em giống như con mèo nhỏ, thoải mái mà hừ hừ, cảm giác đúng chứ?"

"Ưmh. . . . . ."

"Tối hôm qua, em làm cho anh mệt mỏi đến không có khí lực, nhưng em còn muốn! Anh nghĩ, lúc nào thì luyện tập với em, luyện tập nhiều một chút!"

"Em...Em không cần!" Lô Nguyệt Nguyệt xoay người sang chỗ khác, trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy, làm cho cô hoảng loạn; quay đầu lén nhìn Thiệu Lăng, anh vẫn còn treo một nụ cười không có ý tốt, bỗng nhiên, mặt của cô đỏ lên, rõ ràng anh là loại người không nói cười tùy tiện, nhưng bây giờ anh lại cười vui vẻ như vậy!

"Nguyệt Nguyệt, anh đói rồi, làm gì cho anh ăn được không?" Thói quen cần người phục vụ của Lăng đại thiếu gia lại tái phát, lúc anh cảm thấy đói bụng, thì ôm hông của cô, dùng đầu nhẹ nhàng cọ xát cổ của nàng, "Tối hôm qua, anh rất mệt nha."

"Không cần nói nữa!" Lô Nguyệt Nguyệt càng thêm bi phẫn. (đau buồn+phẫn nộ)

"Được, không nói."

"Vậy em rời giường, chuẩn bị đồ cho anh ăn." Lô Nguyệt Nguyệt xuống giường, Lăng Thiệu nhìn chằm chằm cô, tròng mắt ảm đạm một chút; Lô Nguyệt Nguyệt ý thức được cái gì, nhanh chóng mặc quần áo vào, từ trong phòng chạy ra ngoài.

Lăng Thiệu ăn xong bữa sáng mà Lô Nguyệt Nguyệt chuẩn bị cho anh, nói phải về, anh còn một đống lớn tài liệu chưa xử lí, Lô Nguyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net