Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chào mừng về nhà.”
Clark cởi bỏ áo khoác và đặt nó xuống ghế. Brucie đang đứng nghiêm nghị phía sau bàn ăn, hai bàn tay siết lại phía sau lưng. Mười ba đĩa thức ăn bốc khói đang nằm trên bàn. Hình ảnh quen thuộc chào đón anh mỗi tối.
“Hôm nay anh thế nào?” Clark tình cờ hỏi khi anh tháo cúc áo sơ mi. Anh thay ra một bộ đồ cotton thoải mái hơn.
Vì một lý do kì lạ nào đó, Brucie quay đi khi anh thay đồ. Một giây sau, mắt anh lại dán vào Clark. Gương mặt anh không cảm xúc. “Tôi đã dọn nhà.”
“Ồ, cảm ơn. Trông nó tuyệt lắm.”
Brucie khịt mũi. “Tất nhiên.”
Clark ngồi xuống bàn ăn. “Ngồi đây đi.” Anh nói khi Brucie không đi theo. Anh cầm dĩa và lấy đầy miệng spaghetti. Khi Brucie không động đậy, anh cau mày. “Anh không đói sao?”
Lông mày Brucie nhíu lại. “Tôi không cần ăn.” Anh đáp.
“Ừ thì,” Clark nhún vai, thầm hỏi tại sao câu hỏi của mình lại nhận được một câu trả lời cụt lủn như vậy. “Tôi biết. Nhưng có vẻ anh muốn ăn, sau khi lắp đặt. Có lẽ tôi nên hỏi xem anh có thích hay không.” Anh cười khẽ.
Lông mày Brucie càng nhăn hơn. Trông anh như thể không hiểu điều gì đó trong câu nói. Nhưng cuối cùng anh vẫn cầm dĩa lên và lấy một đĩa cánh gà. “Cái này ngon.” Anh nhận xét, tự gật gù.
“Anh nấu cơ mà.” Clark mỉm cười. “Anh không bao giờ chịu nhận, nhưng giờ thì thật tốt vì anh tự biết được điều đó.”
Brucie nhún vai. “Không ngon bằng—“ Anh im bặt.
“Bằng gì?” Clark hỏi.
“Khách sạn sáu sao,” Brucie nhanh chóng nói nốt.
“Tôi không biết. Không phải chỗ tôi hay ăn tối mọi khi. Khi tôi tới đó, tôi thường quá bận bịu với việc đuổi theo những tỉ phú lắm mồm một cách bất thường để mà phỏng vấn. Không có đủ thời gian để cảm nhận mùi vị.” Clark nhìn anh nghi ngờ. “Anh chưa bao giờ đến khách sạn sáu sao, phải chứ?”
“...Chưa.” Brucie đáp. Anh chỉ tay vào đầu mình. “Nhưng dữ liệu có.”
“Hiểu rồi.” Clark nhún vai. “Và tôi không biết anh lấy những công thức nấu ăn ở đâu. Dữ liệu của anh ghê thật.”
“Nhờ Lucius cả.” Brucie nói thản nhiên. Clark nhìn chằm chằm anh một lúc, nên Brucie đặt dĩa xuống và đáp lại cái nhìn. “Sao?”

“Không có gì.” Clark quay đi. “Anh luôn nói ‘nhờ vào ơn của ông Fox’. Đây là lần đầu tiên anh gọi ông ấy là Lucius.”
Brucie thờ ơ nhún vai. “Tôi bị nhiễm thói quen của anh.” Anh ăn một thìa súp, rồi rời khỏi bàn và nuốt xuống đầy lo lắng. “Nghe này, có điều tôi muốn—“
“Tôi mừng vì điều đó.” Clark nói cùng lúc. Anh luống cuống mỉm cười. “Cách nói của con người mà anh dùng. Thật tốt khi nghe anh nói vậy. Xin lỗi, anh vừa định nói gì?”
Brucie nhìn anh không chớp mắt. Rồi anh lại tiếp tục ăn. “Không có gì.”
“Chúng ta có thể ra ngoài cảng cuối tuần này. Hít thở không khí trong lành, chụp ảnh chẳng hạn. Có thể ăn kem, ăn xúc xích và đi dọc bến tàu.” Clark gợi ý. Anh không ngừng nghĩ về Bruce kể từ lần người kia tới thăm. Nếu anh cứ kìm nén ý nghĩ của mình như vậy, Bruce có thể sẽ lại xuất hiện lần nữa trong giấc mơ của anh.
“Như một cặp đôi hẹn hò, ý anh là thế.” Giọng Brucie lạnh lẽo, ánh mắt của anh còn lạnh hơn.
“Ừm, tôi không biết. Chỉ là một buổi chiều thư giãn.” Clark bồn chồn gãi gáy. “Anh nghĩ sao?”
“Là quyết định của anh.”
“Anh có thể nói cho tôi biết nếu anh không—“
“Không sao. Chúng ta sẽ xuống bến cảng.” Brucie lại gắt lên.
“Anh ổn chứ?” Clark lo lắng hỏi.
Có một biểu cảm khó hiểu trên mặt Brucie, rồi anh lắc đầu. “Tôi mệt. Nhà anh có quá nhiều thứ để dọn.”
“Ah, anh cần sạc pin.” Clark gật đầu hiểu ra. Vậy hóa ra cả robot cũng tỏ ra cáu kỉnh khi chúng yếu pin.
Brucie chậm rãi gật đầu. “Một chút. Sẽ tốt khi xem phim và làm tình.”
Clark suýt nữa sặc món súp. “Anh...hơi thẳng thắn đấy.”
“Không phải lúc nào—“ Brucie nghiêng đầu thắc mắc. “Nếu làm vậy mà có được cái tôi muốn, thì tôi không nghĩ mình cần phải biến tấu yêu cầu của tôi thành thứ gì khác.”
Clark khẽ lắc đầu và bật cười. “Tôi thích nó. Cái sự thẳng thắn này.” Nó khiến anh nhớ đến thái độ ‘đâm thẳng xuyên thủng’ của ai đó.
Họ nhanh chóng hoàn thành bữa tối với vài cuộc trò chuyện. Rồi Clark bật tivi lên. Họ dành hai tiếng nằm trên ghế, tựa vào nhau trước màn hình tivi. Brucie không có mấy ý kiến với đoạn lãng mạn, nhưng lại khá chú ý đến những cảnh hành động. Anh có một lời bình luận kì lạ về một cuộc ám sát mà anh nghĩ là quá chậm chạp và ngắm bắn quá tệ.
Clark đứng lên và vươn vai khi bộ phim kết thúc. “Thế, anh vừa nói anh muốn gì nào? Xem phim và...?”
Thân hình Brucie hơi do dự một chút, rồi anh đứng bật dậy và rướn người hôn Clark. Nhưng chính Clark là người lùi lại ngay lập tức.
“Sao? Tôi tưởng đó là một lời mời.” Brucie cau có.
“...Tôi nghĩ chúng ta nên vào phòng ngủ.” Clark bẽn lẽn đáp. Anh nắm tay Brucie và dẫn người kia qua hành lang. Một khoảng thời gian dài, anh đã ngừng hôn Brucie khi làm tình. Mùi vị nhân tạo khiến anh mất tập trung trong những lần đầu tiên. Brucie hiểu điều đó, và anh chưa bao giờ bắt đầu một nụ hôn. Khỏi nói, anh hết sức ngạc nhiên khi Brucie cố kéo anh lại gần và ấn môi vào môi anh.
Nhưng có lẽ đây là việc nên làm. Có lẽ đã đến lúc Clark quên đi Bruce. Đã đến lúc anh coi người kia không hơn một người đồng nghiệp và một người bạn. Đó là điều Batman và Bruce luôn yêu cầu ở anh. Một mối quan hệ trong sáng, giúp đỡ lẫn nhau. Không có gì hơn.
Có lẽ đã đến lúc anh coi Brucie là điều gì đó hơn hiện tại. Điều tốt nhất anh có thể có trên thế giới này, người tái hiện được nhiều điểm ở Bruce Wayne nhất, là Brucie.
Brucie đứng lại cạnh giường và liếc nhìn Clark dò hỏi. Người kia không động đậy, nên anh trèo lên giường và nằm duỗi người. Anh kéo tấm chăn xuống và rúc vào lớp chăn mềm, phô ra đường cong tuyệt đẹp trên lưng. Clark nhìn anh thích thú hơn một chút.
“Anh đang giỏi dần lên đấy.” Clark nói, chống một đầu gối lên giường và vươn tay đặt lên đùi Brucie. Anh bỏ qua hơi thở khẽ gián đoạn từ Brucie.
“Và anh chủ động hơn tôi nghĩ.” Brucie lầm bầm. Anh cởi bỏ quần và ném xuống sàn. Rồi anh nở một nụ cười quyến rũ. “Anh còn đợi gì nữa?”
Clark đáp lại câu hỏi đó bằng cách chống chân lên hai bên hông anh trên giường. Anh áp phần dưới của mình với Brucie. Cảm giác ướt át thấm qua quần họ khiến cổ họng anh khô lại. Anh, lần đầu tiên, cảm thấy hứng tình hơn bao giờ hết. Anh tự hỏi không biết có phải do mùi nước hoa thoảng qua trên người Brucie khiến anh nhớ về... Anh không nên nghĩ nhiều. Sẽ không công bằng với Brucie, anh quyết định.
Thay vào đó, anh hạ tay xuống để âu yếm đùi Brucie, lướt tay dọc làn da mềm mại. Anh nắm lấy những thớ cơ rắn chắc, đẹp đẽ. Anh chìm đắm vào khoái cảm cho tới khi đột ngột lướt tay qua một thứ gì đó nổi lên trên làn da và ngừng lại. Đầu Brucie ngửa ra sau và anh không nhìn thấy Clark. Clark lén nhìn vào vết gồ ghề đó. Ngay lập tức, anh nhận ra một vết sẹo kéo dài từ đùi trong của Brucie đến tận đầu gối. Bên cạnh đó là một vết nữa đã mờ đi từ lâu mà anh không để ý vừa nãy. Có một vết sẹo đặc biệt sâu dọc hông Bruce và vươn ra tới tận cơ bụng anh. Nó biến mất bên dưới lớp áo lụa đen mà anh mặc.
Tay anh không rời khỏi hông Brucie. Rồi Brucie ngồi bật dậy và kéo anh vào một nụ hôn nóng bỏng. Không phải mùi vị hơi đắng của chất liệu nhân tạo tràn vào khuôn miệng anh. Đó là thứ gì đó khác. Thứ gì đó ngọt ngào. Thứ gì đó thật đến mức bối rối. Nhưng anh không để ý đến nó, bởi đang quá chú ý đến vết sẹo. Anh lại tách ra, và lần này Brucie hơi khó chịu.
Clark ấn Brucie xuống đệm và kéo vạt áo. “Cởi áo ra.”
Brucie đông cứng. Rồi anh cố kéo Clark lại vào nụ hôn, nhưng Clark lùi lại. Gương mặt anh tối sầm.
“Cởi nó ra, hoặc tôi sẽ xé rách nó.” Anh nhắc lại, kéo lớp vải đang che cơ thể Brucie. Anh quyết định là mình có thể mua cái khác, và xé toạc nó ra. Điều tiếp theo anh biết, là anh đang nhìn chằm chằm vào hàng trăm vết thương. Một loạt những vết bỏng đạn tới những vết sẹo chồng chéo tạo ra bởi những vũ khí sắc như dao cạo.
Clark gần như cảm thấy đau chỉ bởi nhìn vào những vết sẹo của Brucie. Anh lại đi đánh nhau với tội phạm. Tôi đã nói rõ ràng rằng anh không được phép. “Anh nói anh nghe lệnh của tôi.” Thay vào đó, anh nói, gằn giọng.
Brucie nhướn mày. “Có lẽ tôi quyết định rằng những mệnh lệnh của anh không đáng để tôi thực thi.”
Lại là tông giọng sắc bén đó. Tông giọng không hề giống Brucie, mà quá giống—
Mắt Clark đầy hoài nghi, rồi chuyển sang kinh ngạc. Phần lớn những vết thương đó không mới. Nhiều vết sẹo đã mờ đi theo thời gian, và nằm lẫn vào các mô mới. Anh siết chặt cổ tay Brucie. Có một nhịp đập kì lạ mà anh không để ý đến lúc trước. Giờ thì anh gần như sợ hãi khi nhận ra chuyển động đều đặn, khó nhận ra kia. Mạch đập của con người. “Tại sao tôi lại ra mệnh lệnh như vậy?”
Brucie cố giật cổ tay ra, nhưng Clark đang dùng siêu sức mạnh. “Vì anh là chủ nhân của tôi.” Bruce miễn cưỡng đáp.
“Sai.” Mắt Clark nheo lại. “Tôi cũng đã nói anh không được gọi tôi là chủ nhân.”
Brucie nhìn anh với đôi mắt tính toán suốt gần một phút, rồi anh lắc đầu. “Không thể tin được tôi nghe lời khuyên tình cảm từ một con robot.” Anh giật giọng mỉa mai chính mình.
“Bruce?” Clark thốt lên. Tay anh nới lỏng, và Bruce giật tay ra khỏi tay anh.
“Anh đã đoán được rồi. Phải vờ ngạc nhiên làm gì?” Bruce nhạo báng.
“Tôi đã từ chối sự thật đó. Tôi từ chối nó suốt cả đêm. Tôi lờ đi tất cả mọi thứ, từ nhịp tim của anh tới những lần anh nuốt xuống. Tôi đã cố tình quên đi tiếng máy móc của quạt gió hay ổ cứng.” Clark thú nhận. Gương mặt anh đau đớn. “Anh nói dối tôi. Cả hai người.”
“Tôi đã nhắm mắt tin anh ta. Coi như đó là sai lầm đi.”
“Tại sao—“ Clark nuốt xuống. Cổ họng anh khô đắng, một cảm giác đau thấu xương lan ra trên ngực anh. Anh không nghĩ mọi chuyện lại xuống dốc đến chóng mặt như vậy khi anh bóc trần Bruce. “Sao anh lại làm thế? Sao anh có thể làm thế với tôi?”
Bruce đang cài lại cúc của chiếc áo vừa bị xé tả tơi kia. Anh kéo quần lên một cái mệt mỏi và còn không thèm để ý đến thắt lưng. “Người yêu anh nói anh say đắm tôi đến mức anh kêu tên tôi khi làm tình.” Bruce cười nhạt. “Giờ tôi có thể nói với anh ta rằng anh ta sai.”
“Anh ấy nói vậy?” Sự xấu hổ đổ ụp xuống Clark như một xô nước sơn. Sự phản bội nặng nề và nồng nặc trong không khí.
“Lúc nào chịch thì hỏi anh ta ấy.” Bruce nói lạnh lẽo. Anh chuẩn bị bước qua giường khi tay Clark giữ chặt lấy cổ tay anh trước khi kịp rời đi. “Thả ra.” Anh cảnh cáo.
“Anh hành động như thể mình chẳng có trách nhiệm gì, nhưng anh có.” Giọng Clark khẽ hơn trước. Bằng cách nào đó, anh đã kìm nén được cảm xúc của mình.
“Anh muốn gì?” Cái lườm của Bruce đượm mùi đe dọa. “Thiệp xin lỗi? Một bó hoa?”
“Tôi muốn biết tại sao. Tại sao anh lại làm theo. Tại sao anh lại hành động như bây giờ. Anh thích việc chế giễu tôi lắm phải không? Có phải thế không?”
Một tiếng cười bật ra khỏi môi Bruce, nhưng đi kèm ngay sau nó là một cơn đau đớn và...hoảng sợ. Clark đột nhiên nhận ra nhịp tim Bruce đang nhanh dần. Anh còn không bình tĩnh bằng một nửa những gì Clark nghĩ.
“Có lẽ tôi cũng tổn thương như anh thôi, Clark. Có lẽ tôi cũng muốn con robot ấy nói đúng, nhưng rõ ràng là nó sai, và tôi cũng sai khi làm theo lời nó. Có lẽ đã có tới hơn bốn trăm lần trong suốt mấy giờ qua tôi đã khiến mình bị lộ trước anh. Đáng lẽ ra tôi đã nên làm thế, hi vọng điều tốt nhất xảy ra, nhưng tôi sợ rằng tôi sẽ bị từ chối. Có lẽ tôi đã đánh mất cơ hội của mình, và anh phải tìm ra theo cách khiến tôi hổ thẹn nhất có thể.” Bruce đáp lại với tất cả sự giận dữ mà anh có, và rồi anh cảnh cáo lần nữa. “Thả tôi ra. Chuyện chúng ta kết thúc.”
Clark buông cổ tay Bruce trước khi anh có thể đáp lại. Anh muốn nói anh không giận, nhưng thực ra là có. Anh muốn nói anh không đau. Anh dồn sự can đảm để thú nhận rằng suốt bao lâu qua, anh ao ước Bruce sẽ đáp lại tình cảm của anh, nhưng anh đánh mất sự can đảm đó. Giây phút mà những âm tiết tuôn ra khỏi miệng anh, anh ngậm chặt miệng lại. Anh ước mình có thể nói rằng anh sẽ chấp nhận lời thú nhận của Bruce bất chấp tất cả hình thức, hoàn cảnh, nhưng anh đang đau đớn. Anh đau đớn, xấu hổ và hoang mang. Anh không sẵn sàng để tha thứ, và khoảnh khắc ấy, đó là tất cả những gì Bruce cần để ra đi.
Bruce nhìn anh lần cuối. Ánh nhìn giận dữ, mệt mỏi, đau đớn và tuyệt vọng. Rồi anh mở cửa và đóng sầm lại phía sau lưng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net