06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Châu Kha Vũ cùng sắc mặt không thể tệ hơn bước vào giảng đường thì Oscar đã chễm chệ ở hàng ghế cuối cùng.

Ngay khi hắn vừa ngồi xuống thì y lại không nhịn được mà lập tức nhiều lời, "Thứ bảy còn phải học bù, thật sự là táng tận lương tâm mà!" Y nhìn thấy Châu Kha Vũ ngoài điện thoại ra thì không mang theo cái gì nữa liền tò mò, "Chú cũng suýt quên học bù sao, vừa đi đâu rồi tới đây?"

Thái độ của Châu Kha Vũ rõ là không muốn nói chuyện, gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ.

Oscar giữ hắn lại, "Tại sao lại thành cái dạng này?" Vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi kia khiến y kinh ngạc, "Hai đứa không ngủ cả đêm sao? Rút cục chú hành Paipai đến mức nào hả!"

"..."

Oscar nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Châu Kha Vũ một lượt, phát hiện ra ở vạt áo hắn có vệt đỏ nhạt, giống như thuốc nhuộm bị loang màu. Y đến gần hắn ngửi ngửi, tuy không nồng nặc lắm nhưng cả người vẫn đầy mùi rượu.

"Anh đoán xem nào, body painting hay uống vang đỏ đây? Được phết." Y nhìn hắn với vẻ mặt như thể ta đây đã hiểu hết.

"...Trí tưởng tượng của anh mà xuất bản thành sách thì lỗ lớn đấy." Châu Kha Vũ vò đầu bứt tóc, thanh âm mang theo phẫn nộ, "Đừng nhắc đến Patrick nữa, em ấy lừa em."

Châu Kha Vũ thực sự rất tức giận.

Chiều hôm qua, một giây trước hắn còn đang xách cặp của Doãn Hạo Vũ, lòng thầm nghĩ có mình bao bọc thì đứa nhỏ hay vứt đồ bừa bãi này tránh được bao nhiêu rắc rối. Một giây sau đã thấy cậu thân mật với người khác, cậu bảo vệ đối phương, còn với hắn thì ấp a ấp úng. Trong lòng hắn lập tức nổi lên lửa giận, suýt chút nữa đã đứt phăng dây lung lí trí. Hắn nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Hắn đi một vòng sân trường, càng lúc càng tức giận, tiến thẳng tới quán bar.

Từ khi Doãn Hạo Vũ tới, hầu như toàn bộ thời gian Châu Kha Vũ đều ở kí túc xá trông tiểu gia hỏa, từ lâu đã không còn đi qua đêm.

Nhưng sao phải lưu tâm chứ? Tự do tự tại không phải tốt hơn à. Châu Kha Vũ ngồi trước quầy bar thưởng rượu, xung quanh nam nữ tới bắt chuyện, dửng dưng nghĩ.

Mãi đến khi Châu Kha Vũ nhúng tay vào ngăn chặn một tên du côn giở trò lưu manh, không khống chế được cảm xúc suýt chút nữa lao vào đánh nhau, bị vang đỏ hắt vào người thì hắn mới nhận thức được rằng hắn là chưa có chỗ xả giận thôi, còn lại trong lòng vẫn luôn lưu tâm.

Lưu tâm chuyện Doãn Hạo Vũ nói dối hắn, chuyện Doãn Hạo Vũ phối hợp cùng người khác nói dối hắn.

À, có lẽ hai từ 'người khác' ở đây phải là Châu Kha Vũ mới đúng.

Ba lần bảy lượt hắn vội vàng xông đến bảo vệ cậu, hóa ra từ đầu tới cuối vẫn chỉ là đang làm trò mua vui.

Châu Kha Vũ ở trong bar cả đêm, mệt mỏi tới nỗi không tức giận nổi nữa, nhưng trong lòng vẫn thập phần khó chịu.

"Tại sao Paipai lừa chú? Lừa cái gì?" Oscar nghi hoặc hỏi.

Bây giờ hắn mới nhận thức đến vấn đề này. Đúng vậy, việc này tốn công tôn sức như thế, động cơ rút cục là gì?

"Sự tình sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra đâu, không nghe giải thích còn định ầm ĩ tới bao giờ." Oscar không rõ câu chuyện, tùy ý nói vài câu, ấy vậy mà lại trúng trọng điểm.

Châu Kha Vũ im lặng một hồi, sau đó rút điện thoại ra, trên màn hình hiển thị vài tin nhắn chưa đọc.

〖Con thỏ: Daniel, anh ở đâu?〗

〖Con thỏ: Nói chuyện với tôi được không?〗

....

Ngón tay hắn hết gõ nhẹ vào màn hình điện thoại lại đến di tới di lui mấy tin nhắn.

Oscar chỉ nghiêm túc được đúng một giây, "Không phải có câu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa sao. Mà nhìn biểu hiện này của chú, hai đứa đánh nhau trên giường đúng không!?"

"..."

Quả nhiên y chẳng đáng tin cậy tí nào. Châu Kha Vũ không nói nên lời, ném điện thoại qua một bên rồi gục xuống ngủ.

Lúc này bỗng ở cửa lại xuất hiện một thân ảnh. Châu Kha Vũ tùy ý liếc qua, trong nháy mắt lông mày nhíu lại.

Là Doãn Hạo Vũ, sao cậu tới đây!?

"Anh gửi tin nhắn đấy. Nhưng Paipai nhanh phết nhỉ." Oscar giơ điện thoại lên, đắc ý vỗ vai hắn, "Anh hiểu, chú xuống nước một bước là được, em ấy tới tận đây rồi."

Hắn lườm y một cái.

Doãn Hạo Vũ đứng ở cửa hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc tìm thấy chỗ hai người liền lập tức đi thẳng đến. Cậu chào Oscar rồi đi đến trước mặt Châu Kha Vũ, thận trọng nói, "Daniel..."

Hắn không để ý, tư thế gục xuống bàn cũng không chút thay đổi, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Hắn nghe thấy bên cạnh có tiếng kéo ghế rất nhẹ nhàng, âm thầm đoán rằng cậu đang ngồi bên cạnh.

Châu Kha Vũ gối đầu lên tay, mặt đối diện với Doãn Hạo Vũ, cách hai mí mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đáy lòng đã loạn nay còn loạn hơn, có định để cho người ta ngủ không chứ.

Doãn Hạo Vũ cắn môi nhìn Châu Kha Vũ đang ngủ bên cạnh.

Tối hôm qua hắn không về. Cậu nằm trên giường cứ lật đi lật lại mãi, trong đầu toàn là biểu cảm phẫn nộ pha cùng thất vọng của hắn ban chiều, lòng tràn đầy lo lắng, cả đêm không ngủ được tí nào.

Lúc tỉnh dậy thì thấy cổ họng vừa ngứa vừa đau, uống mấy cốc nước nóng thì tốt hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn nhói không thôi.

Vừa nhận được tin nhắn từ Oscar là Doãn Hạo Vũ lập tức chạy tới, trên đường đi cứ tâm tâm niệm niệm nhất định phải tỏ tình với Châu Kha Vũ. Nhưng mà Doãn Hạo Vũ từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh khéo léo, lúc đứng trước mặt Châu Kha Vũ là bao nhiêu lời đã chuẩn bị liền bay sạch.

Hóa ra sự can đảm của cậu chỉ tới vậy là cùng. Kế hoạch này, có những thứ kích thích, có những thứ được soạn sẵn, có những thứ xảy ra tự nhiên, nhưng Châu Kha Vũ thích cái nào? Hoặc Châu Kha Vũ có thật sự 'thích' không?

Doãn Hạo Vũ không biết nên nói gì.

Tôi thích anh, làm những thứ này chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh?

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự bất lực khi nhìn vào ánh mắt lãnh đạm hờ hững của đối phương.

Cậu thích, nhưng không thể ép buộc người khác cũng thích được.

Châu Kha Vũ nghĩ thầm, bên cạnh quá mức im lặng, một chút hô hấp cũng không nghe thấy, nổi bật nhất có lẽ là âm thành gõ bàn phím của Oscar.

Hắn nhịn không được lại hé mắt ra nhìn.

Doãn Hạo Vũ ngồi im không nhúc nhích bên cạnh, ánh mắt ngơ ngác nhìn về hướng xa xăm nào đó. Tóc mái cậu không được chải kĩ càng rồi vuốt lên như mọi ngày mà lại để lòa xòa, sắc mặt tái nhợt, trên cổ thấm chút mồ hôi, là bởi bên ngoài trời quá nóng sao?

Tại sao lại kìm không nổi mà muốn quản lần nữa, bao nhiêu bài giáo huấn chưa chừa à? Châu Kha Vũ thầm chửi mắng trí nhớ của chính mình, sau đó quay đầu sang bên khác. Lần này đối mặt với Oscar như thể bị thôi miên, hắn không còn suy nghĩ lung tung nữa, dần dần ngủ thiếp đi.

Oscar gọi Châu Kha Vũ tỉnh dậy, quẳng một câu "Anh đi ăn cơm trước." rồi chuồn đi với tốc độ đến sét đánh còn không bì kịp.

Hai giờ chiều mà ăn cơm cái quái gì, bảo trà chiều vẫn còn vô lí.

Châu Kha Vũ đứng dậy toan rời đi thì bỗng nhiên Doãn Hạo Vũ lại đưa tay lên nắm góc áo hắn, cái nắm rất nhẹ, như chỉ đặt tay lên áo thôi vậy mà hắn như bị sợi dây vô hình kéo lại thật mạnh, đứng đơ tại chỗ.

Hắn đợi một hồi nhưng cậu vẫn im lặng.

"Định làm gì? Muốn nói gì thì cứ nói." Châu Kha Vũ nghĩ đến rất nhiều lời giải thích khác nhau của Doãn Hạo Vũ, nhưng giờ cái gì cậu cũng không nói, xem ra đã ứng với suy đoán xấu nhất rồi.

Không phải là định đùa giỡn hắn sao.

Châu Kha Vũ kéo góc áo lại rồi nhanh chân bước ra ngoài. Doãn Hạo Vũ vội vàng đi theo sau.

Châu Kha Vũ đi trên đường, nhờ vào bóng nắng mà biết được Doãn Hạo Vũ đang ở phía sau cách khoảng hơn mười mét.

Hắn nhanh, cậu nhanh, hắn chậm, cậu cũng chậm, giống như cái đuôi nhỏ chặt thế nào cũng không đứt.

Rồi, muốn đi theo chứ gì, xem đi được đến bao giờ.

Châu Kha Vũ thở dài, dường như không nhận thức được hành động của mình trẻ con và ấu trĩ đến mức nào. Hắn không chút suy nghĩ, một bước rẽ vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh sân vận động của trường, mua quần bơi, kính bảo hộ và một số thiết bị khác rồi đi thẳng tới hồ bơi.

Doãn Hạo Vũ sững sờ, vội vàng mua một tí đồ rồi cũng tiến vào hồ bơi.

Ai ngờ vào đến phòng thay đồ liền mất dấu, Doãn Hạo Vũ do dự gọi "Daniel!" vài lần nhưng không ai trả lời nên đành thay quần áo rồi ra bể bơi tìm hắn.

Châu Kha Vũ giống như đã tìm được cách tốt nhất để phát tiết, hắn chọn phần bể trong cùng sâu nhất rồi lấy hơi bơi một đường tự do. Cách bơi của hắn khá tinh luyện, tư thế cũng uyển chuyển, bên bờ đối diện còn có mấy người đẹp mặc bikini cười khanh khách rồi liếc mắt đưa tình.

Hắn làm như không thấy gì, bao nhiêu sự chú ý đều đã đổ dồn vào hướng khác, Doãn Hạo Vũ bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn xung quanh một lượt rồi dán mắt vào đường bơi của hắn.

Đúng là theo tới đây rồi.

Thân hình vốn luôn được che giấu dưới lớp áo phông của Doãn Hạo Vũ bây giờ đã lộ ra toàn bộ, eo nhỏ mông cong nhưng không hề gầy, đương cơ bắp cân đối đẹp mắt. Cậu đi đến phía đối diện làn bơi của hắn rồi ngồi xuống bên bờ, bắp chân trắng nõn duỗi xuống nước, cũng không lắc lư gì hết, chỉ lẳng lặng ngồi im.

Nói quá ư gợi cảm cũng không phải nói quá. Không bao lâu sau liền có tên nào đó hướng đến Doãn Hạo Vũ ngả ngớn huýt sáo.

Từ xa xa Châu Kha Vũ vẫn quan sát, trong lòng không khỏi phiền não. Cậu làm sao lại không xuống nước mà chỉ ngồi đó với cái quần bơi, không sợ bị người ta bắt mất hay sao.

Đang nghĩ ngợi thì lại có một nam nhân tới gần Hạo Vũ, giống như đang bắt chuyện. Làm sao, lại định diễn kịch tiếp chứ gì, lần nay hắn không dễ dàng mắc câu như thế đâu.

Ai ngờ nam nhân kia vậy mà lại sờ vào phần đùi lộ ra trên mặt nước của cậu... Châu Kha Vũ lập tức chịu hết nổi, "Mẹ nó, có cần nhập vai sâu thế không?" Sau đó hắn lao xuống nước, hướng đến chỗ cậu tức tốc phi qua.

Doãn Hạo Vũ chuẩn bị bơi sang bờ kia tìm Châu Kha Vũ, cậu ngồi trên bờ, trước hết dùng chân thích ứng nhiệt độ nước đã. Hôm nay sao nhiệt độ nước lại thấp như thế, cậu hắt xì một cái.

Lúc này bỗng nhiên lại có một người xa lạ không biết từ đâu đi tới, cười hì hì nói, "Tiểu đệ, muốn học bơi sao, tiền bối có thể dạy em."

"Cảm ơn, tôi biết bơi." Cậu lịch sự từ chối.

Người kia vẫn không từ bỏ ý định, "Vậy thì tốt, nhìn em có vẻ đang chán, có thể bơi chung với anh." Nói xong gã lại vỗ đùi cậu, tay sờ sờ mó mó, thanh âm tràn đầy trêu chọc.

Doãn Hạo Vũ lăn lộn trong xã hội nhiều năm cũng không phải dạng dễ dàng bỏ qua, đối với đủ loại cờ hiệu tiếp cận, thậm chí đến quấy rối đều đã không còn lạ lẫm, nhưng hôm nay cậu còn bận theo đuổi Châu Kha Vũ, chẳng rảnh để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh, mệt không chịu nổi mà. Trong lòng cậu thầm thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh không chút khẩn trương, cười lạnh chuẩn bị phản kích chế nhạo vài câu.

Bỗng nhiên cậu lại phát hiện ra hắn đang bơi gần lại phía mình, bao nhiêu lời muốn nói đến đầu môi đều biến thành, "Tôi đi cùng bạn trai."

Châu Kha Vũ đến gần, muốn xem hai người định giở trò gì.

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy hắn liền giật mình, thần sắc lập tức dịu đi một chút, còn mang theo vài phần bất an, vài phần sốt ruột, vài phần ủy khuất, vài phần ỷ lại, nói chung là biến hóa quá tự nhiên, ánh mắt đụng phải Châu Kha Vũ khiến bao nhiêu băng giá trong đáy mắt hắn đều biến thành gợn sóng lăn tăn.

Vừa thật vừa giả.

Được rồi, lần này không phân biệt được.

Doãn Hạo Vũ không chút do dự lao xuống nước, rõ ràng là nhiệt độ không đổi nhưng cậu lại cảm thấy lạnh thấu xương, toàn thân run lập cập. Đáy hồ quá sâu, cậu vịn vào thành bể, từ từ tiến đến gần hắn, "Daniel..."

"Lại là người bạn tốt nào khác của cậu?"

"Không phải..."

Châu Kha Vũ hung hăng lườm nam nhân kia, sau đó cũng không thèm nhìn Doãn Hạo Vũ mà quay lưng bơi ra ngoài, còn thuận tiện cho gã một ngụm nước, bọt nước táp mạnh lại đúng thẳng tắp không quanh co, rõ ràng cố ý...

Doãn Hạo Vũ hơi mất hứng nhưng rất nhanh đã định thần lại rồi theo Châu Kha Vũ bơi ra ngoài, cậu giống như con cá mềm mại linh hoạt theo kịp tốc độ hắn.

Châu Kha Vũ bơi tới bơi lui không biết mệt, Doãn Hạo Vũ ở đằng sau. Bình thường bộ môn này cậu trụ được khá lâu, nhưng hôm nay không hiểu sao lại không theo kịp, cơ bắp vô lực, dần bị hắn bỏ lại xa.

Cậu lo lắng thành ra bị sặc nước, vừa vịn vào lan can vừa ho khan, ho mãi không dừng được, phổi co thắt khó chịu, nước mắt tuôn rơi, khung cảnh trước mặt dần trở nên mơ hồ. May mắn một giây sau liền được nhân viên cứu hộ vớt lên bờ.

Cuối cùng Hạo Vũ cũng ngừng ho khan, cậu cảm ơn nhân viên cứu hộ rồi mau chóng đi tìm Kha Vũ, sợ mất dấu hắn.

Tuy nhiên không biết Châu Kha Vũ đã dừng lại từ lúc nào, đang lên bờ mất rồi. Doãn Hạo Vũ vội vàng đứng dậy rồi chạy theo hắn.

Ở nơi thay đồ, Châu Kha Vũ tùy ý bước vào một phòng rồi tiến hành tắm rửa.

Doãn Hạo Vũ vào phòng sát vách với phòng hắn. Cậu vừa tắm vừa vểnh tai nghe tiếng nước, sợ hắn bỏ mình lại.

Tắm xong rồi Doãn Hạo Vũ mới lúng túng phát hiện ra rằng khi nãy mua đồ bơi quá vội vàng, quên béng mất khăn tắm. Cậu khó xử lẩm bẩm, "Không có khăn tắm thì sao mà lau khô được..."

Một giây sau, chiếc khăn tắm trắng muốt bay từ phòng sát vạch hạ xuống trùm lấy đỉnh đầu cậu. Doãn Hạo Vũ lấy xuống xem xét, là khăn sạch.

Cậu ngẩn người vài giây rồi gõ gõ vách tường nói, "Daniel, vậy anh lau bằng gì?"

"Tức giận hấp khô tôi rồi." Ngữ khí của Châu Kha Vũ có phần hung hăng, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài. Doãn Hạo Vũ vội vàng mở rèm hé mắt ra xem một chút, may quá hắn chưa đi hẳn.

Doãn Hạo Vũ không nhịn được cười. Người này tuy nói nhảm nhưng vẫn chịu mở miệng, đây chính là chuyện tốt.

Sau khi cậu mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài thì đã thấy Châu Kha Vũ xụ mặt chỉ vào máy sấy treo trên tường sau đó không một lời ngồi xuống, đưa lưng về phía cậu nghịch điện thoại. Doãn Hạo Vũ ngoan ngoãn sấy tóc cho hắn.

Ngay khi tiếng máy sấy vừa ngắt thì Châu Kha Vũ đã bật dậy rồi mau chóng bước ra ngoài.

>>>>>>

Trời sẩm tối.

Hai người một trước một sau chậm rãi đi về.

Ngâm nước cả một buổi đã khiến Châu Kha Vũ hoàn toàn tỉnh táo rồi. Thực ra thì không còn gì để nói, một người đánh một người nguyện ý chịu đánh, căn bản là không trách được ai.

Chỉ là không biết từ lúc nào Châu Kha Vũ lại cảm thấy tức giận thế. Nếu đổi lại bình thường, cái này không lừa tiền cũng không lừa sắc, có thể tha thứ được, xét theo đạo lý thì không khiến hắn phải phí hoài nhiều tâm tư vậy.

Nhưng vì gì hắn lại quan tâm? Chuyện này thật hay giả thì liên quan gì tới hắn?

Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên nhìn, vách tường thư viện phía trước như mặt gương bóng loáng phản chiếu thân ảnh phía sau.

Doãn Hạo Vũ chậm rãi theo sau, một tay ôm lấy cánh tay còn lại, cúi đầu nên nhìn không rõ được biểu cảm.

Đột nhiên hắn lại nhớ tới hôm ở nhà ma kia, khi hắn mở cánh cửa cũ nát ra, trong bóng tối cậu cũng ngồi co ro siết chặt, sau đó ngẩng đầu trong chớp mắt liền như trút được tấn gánh nặng, chỉ nhờ một tia sáng le lói mà hắn mang tới.

Vẫn luôn lưu tâm mà, không phải sao.

Như kiểu Châu Kha Vũ biết Doãn Hạo Vũ sẽ theo vào bể bơi, cũng biết cậu sẽ quên gì đó nên tất cả đồ dùng đều mua nhiều hơn một cái.

Như kiểu Châu Kha Vũ đứng cách chục mét ở bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng ho khan của Doãn Hạo Vũ, hắn không kịp đi tới nên vội vàng ra hiệu cho nhân viên cứu hộ trên bờ.

Bất chợt lòng hắn lại mềm nhũn.

Bước chân của Châu Kha Vũ dừng lại, xoay người sang một cái, hắng giọng rồi nghiêm túc mở miệng, "Patrick."

"Anh Doãn!" Một người qua đường A cũng đồng thời gọi.

Người qua đường A hướng tới Doãn Hạo Vũ lớn tiếng chào hỏi, nụ cười còn mang theo chút nịnh hót, thiếu chút nữa là đứng nghiêm cúi đầu rồi.

Cậu nhẹ gật đầu với y.

Lãnh đạo thị sát cũng không bì được với cảnh này...

Đến khi người kia đã đi qua thì Doãn Hạo Vũ mới phát hiện Châu Kha Vũ đã quay đầu lại từ lúc nào, tựa hồ có điều muốn nói với mình nên hai mắt sáng rực, "Daniel?"

"Anh Doãn?" Hắn chậm rãi lặp lại xưng hô.

Tốt, còn thứ gì mà hắn không biết nữa không, hắn bị đùa bỡn kiểu này từ bao giờ.

Châu Kha Vũ sai rồi, anh Doãn làm sao lại cần mình chứ.

Người cho rằng luôn hiểu rõ một người, hóa ra ngay từ đầu lại không phải hắn.

Châu Kha Vũ xoay người đi về kí túc xá, cũng không đợi Doãn Hạo Vũ nữa.

Doãn Hạo Vũ sững sờ tại chỗ, sự mong chờ trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là thất vọng tràn trề. Còn tưởng rằng rút cục Châu Kha Vũ cũng đã chịu để ý tới mình, hóa ra không phải. Sự thay đổi quá mức đột ngột khiến cậu cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, những vòng đen trước mặt lúc hóa lớn lúc lại biến nhỏ. Cậu hoảng hốt, vội vàng chống tay vào cây cột bên cạnh đứng một hồi.

Lúc Doãn Hạo Vũ trở lại kí túc xá thì Châu Kha Vũ đang từ trên giường leo xuống với PP trên tay. Hắn nhìn thấy cậu, mặt không chút biểu tình đem con thỏ bông đưa qua, "Cái này trả lại cậu."

"Anh... Đêm nay không ở bên cạnh tôi nữa à?" Cậu nhẹ giọng hỏi.

"Cậu có sợ hãi cái gì sao?"

"Daniel, đừng như thế..."

Doãn Hạo Vũ không đưa tay nhận lấy, Châu Kha Vũ một mặt lạnh lùng muốn ném con thỏ bông xuống đất. Tay hắn khẽ động, con thỏ bông lại truyền đến hương thơm ngát quen thuộc, đột nhiên hắn nhớ tới khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhu tình của cậu ở trong lồng ngực mình, có chút không nỡ nên đổi hướng ném lên bàn học, con thỏ ngã xuống mặt bàn, bốn chân chổng lên trời.

Mặt mày cậu xám xịt, ho khan một tiếng.

Nhưng người vốn thoải mái vô lo như Châu Kha Vũ, hai ngày nay như xuyên qua tiểu thuyết Quỳnh Dao mà tâm tư rối như tơ vò, hiện tại sắp bị tra tấn tới phát điên rồi. Hắn đi đến cửa sổ quay lưng về phía cậu, kìm nén không châm một điếu thuốc, bao nhiêu vấn đề còn thắc mắc đều dồn thành một câu hỏi.

"Tại sao lại lừa tôi?"

"..."

"Chuyện uống say là giả?" Hắn tàn nhẫn hỏi, "Ho khan cũng là giả?"

Từ đầu đến cuối Doãn Hạo Vũ vẫn duy trì trầm mặc.

"Tôi không biết có nên tiếp tục tin tưởng cậu không." Hắn gằn từng chữ một.

Châu Kha Vũ đang chờ đợi câu trả lời thì bỗng phía sau lại vang lên một tiếng động thu hút sự chú ý của hắn.

Doãn Hạo Vũ lùi lại, dựa lưng trên cửa rồi quỵ xuống, hai mắt cậu nhắm nghiền, bờ môi khô nứt nẻ, mặt cắt không còn hột máu.

"Fck!" Châu Kha Vũ vội tiến đỡ Doãn Hạo Vũ. Người trong lòng hắn nóng đến dọa người, trong vô thức rùng mình một cái, toàn thân mềm nhũn vô lực.

Hắn lấy áo khoác trên sofa trùm lên người Hạo Vũ rồi bế cậu chạy ra ngoài.

Chết tiệt! Khoảng thời gian này ít khi ở bên ngoài thành ra ô tô đậu khá xa.

Lòng Châu Kha Vũ nóng như lửa đốt, vội chạy tới bãi đỗ xe trường Đại học, nhét Doãn Hạo Vũ vào ghế phụ rồi nhanh chóng khởi động xe.

Vì cái gì mà ban đêm ngoài đường còn nhiều xe thế!? Hắn lái xe như thể hận không thể bay lên tới nơi, tận dụng mọi khoảng trống có thể lách qua, điên cuồng ấn còi.

Người bên cạnh mơ mơ màng màng ngoẹo đầu, ngay cả hơi thở cũng thấy nóng.

Trái tim hắn co lại, gằn giọng nói, "Doãn Hạo Vũ, cậu tỉnh ngay cho tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu xong đâu!"

Làm sao có thể đi hết một đoạn đường thì hắn cũng không nhớ, chỉ biết là lúc đến bệnh viện thì Châu Kha Vũ vội vàng bế cậu xông thẳng vào khoa cấp cứu, sau một loạt các thao tác cấp tốc thì cuối cùng cũng đem người bố trí ổn thỏa.

Doãn Hạo Vũ yên lặng nằm trên giường truyền dịch.

Tụt huyết áp, cộng thêm phát sốt, máu lên não không đủ sinh ra hôn mê tạm thời.

Châu Kha Vũ đứng cạnh giường bệnh, sắc mặt thâm trầm, các khớp xương ngón tay trắng bệch.

Hắn đang rất bực bội tức giận. Tức giận Doãn Hạo Vũ bị cảm mà không ăn tí cơm nào, một mực đi theo hắn. Tức giận chính mình vì quá ấu trĩ ngang bướng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net