Chương 2: Tiểu Thạch, hòn đá biết nói.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn học Bạch Khả Hân trố mắt, cầm viên đá biết nói lên, đâm đâm chọt chọt hòng tìm ra công tắc. Bỗng nhiên viên đá run rẫy, phát ra tiến rên rỉ:

- "Cô nương, đừng sờ người ta ngượng ngùng".

Bạch Khả Hân hét toáng lên, vứt viên đá xuống. Trời đất quỷ thần ơi, nó còn biết e thẹn kìa. Bạn Bạch Khả chuyển từ trố mắt sang trừng mắt:

-" Ngươi biết nói?". Bạn Bạch Khả Hân bò lại gần viên đá, nhặt nó lên, tiếp tục sờ soạng.

Im lặng...

Lát sau hắn mới nói, giọng cơ hồ đang kiềm chế điều gì, hơi run run :

-"Vạn vật đều có tri giác, cô nương ta là người, không phải viên đá này". Thật là ủy khuất cho viên đá nhỏ như hắn mà.

-" Ngươi từ đâu đến?". Tâm thần không nên chạy loạn nha.

-" Ta á? Ta đến từ Đông thổ đại Đường... à thỉnh chân kinh... tên là gì nhỉ.... khụ... xin lỗi... dạo này ta xem Tây du ký hơi nhiều, hì hì, thực ra ta là Thụ tướng quân, đến từ Hoa thần quốc, là một soái ca đẹp trai ngời ngời".

-"..." . Bệnh tự kỷ quả thật ... chữa khá khó.

-" Ngươi không tin?". Hắn quát, xem chừng máu sắp lên não rồi.

-" Rốt cuộc tên nhà khoa học nào phát minh ra cái vật biến thái như ngươi?". Thật sự khong có não, bạn học Bạch Khả Hân vẻ mặt đầy khinh bỉ.

-" Nhà khoa học là gì?.

Nhìn kìa, hắn còn bị mất nhận thức nữa.

-" Nói, nhà ngươi ở đâu? Ta còn nhặt của rơi trả người bị mất" Nghĩ một lúc, Bạch Khả Hân lại nói: " Nói không chừng là sản phẩm thất bại rồi, mẹ sẽ cưu mang con, mau mau gọi ta là mẫu thân". Lòng mẫu tử của bạn học Bạch Khả Hân bỗng chốc nổi lên, trôi lềnh bềnh.

-"...".

-" Hay là bị chạm mạch rồi?". Bạch Khả Hân tiếp tục cầm Tiểu Thạch lên, chọt chọt.

-" Mẫu thân của ngươi thật anh dũng". Hắn lệ rơi đầy mặt nha, thật sự khâm phục mẫu thân của Bạch Khả Hân, bà thật có dũng khí sinh ra cái cực phẩm này. Nàng thật ba chấm =="

-"...". Lại chạm vào nỗi đau.

-" Có lẽ ngươi không tin, ta là tướng quân Hoa thần quốc thật, phụng lệnh thiếu gia tìm vợ, chậc... đừng nhìn ta như thế...". Bạch Khả Hân cứ dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hắn, hắn thở dài, nói: "Ngươi không tin là điều dĩ nhiên, vì cơ bản rất khó tin". Hắn cần giải thích, bệnh thiếu muối là bệnh rất nghiêm trọng. Khoa học đã chứng minh.

Bạn Bạch Khả Hân cái hiểu cái không, gật bừa như tiếp thêm niềm tin, trẻ nhỏ rất dễ bị trầm cảm.

Tiểu Thạch thầm nghĩ, dù sao nàng cũng không tin, hay là cho nàng làm vợ thiếu gia cũng được. Hoa bà bà có nói, chỉ cần người dị quốc đều được, nàng tuy có ngốc nhưng dung nhan xinh đẹp hơn người, hắn nằm mốc meo ở sở thú như vậy, xem chừng kết rêu luôn cũng chưa thấy ai xinh đẹp hơn nàng.

Hắn quyết tâm lên level max, bèn nói: " Ngươi có gan cùng ta sang đó không?".

Bạn Bạch Khả Hân bỗng chốc nổi lòng thương hại, nhưng hắn đã tâm thần rồi, cô cũng không nên tâm thần theo hắn, cười hì hì nói: " Ngươi ngồi chơi với bé Voi đi, ta đi nấu cơm".

Ngày thứ hai sau khi trong nhà bạn học Bạch Khả Hân có thêm một thành viên, khụ... một viên đá. Cả ba đang ngồi xem phim kiếm hiệp, Bạch Khả Hân dùng hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau, mồ hôi chảy đầm đìa, tỏ vẻ rối rắm khi em nhỏ Tiểu Thạch đang nằm trong bát cứ thao thao bất tuyệt, kể lại nào là hắn phong lưu tiêu sái cỡ nào, đất nước hắn đẹp đẽ ra sao, còn thiếu gia nhà hắn... khụ ... yểu điệu thục nữ đến mức độ nào. Không lẽ nơi đó giống như Nữ nhi quốc, bạn học Bạch Khả Hân tiếp tục rối rắm-ing. Chịu không nổi đành mở miệng hỏi:

-" Ngươi từ hôm qua tới giờ chưa hề ăn cơm, lấy đâu ra sức nói nhiều như vậy hả?". Thật là rối rắm mà, kỹ năng sống thật tốt nha.

-"...". Không có văn hóa, rất bất hạnh. Khinh bỉ N lần.

Bạch Khả Hân câm nín. =.=

-" Ta hỏi cô lần cuối, có đi theo ta không? Hm?". Tốn nước bọt gần chết, chỉ mong nàng cầu xin hắn, nhưng gỗ mục không thể đẽo. Nếu nàng không đi, hắn có thể bắt cóc, khỏi nỗi bât giờ hắn vẫn chưa có gương mặt, làm sao dọa trẻ em? Là sai sót, sai sót quá lớn. Nhưng thiết nghĩ bộ mặt kia của hắn chỉ thích hợp dùng mỹ nam kế thôi, người ta vẫn còn là ... trai tân, ách, xấu hổ chết.

Tuy Bạch Khả Hân không tin nhưng vẫn phải lấy cái cớ, không nên tổn thương người bệnh, nghĩ vậy nên nói: " Ta vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong".

-" Ví dụ như?".

-" Ta chưa trả truyện, chưa tiết kiệm đủ tiền mua photo book, rồi tháng sau có anh cosplay X về Việt Nam nữa, đẹp trai lắm, không xem thì rất uổng phí". Bạch Khả hân thành thật đáp, à, còn có bé Voi nhà cô nữa, nó nhỏ như vậy, kẻo bị sụt cân thì chẳng còn miếng thịt nào, đem đi bán sẽ bị lỗ vốn. Bạn Voi lập tức nước mắt đầm đìa.

-" Thiếu gia ra cũng rất đẹp, rất soái".

-"..." Bệnh tự kỷ của hắn có vẻ nặng thêm.

Nhìn cái bản mặt thông cảm của Bạch Khả Hân, hắn có khao khát muốn bớp chết cô gái này, người gì đâu ngố quá trời.

-"Bà cô, đi thôi". Hắn tức chết, bị nàng làm cho xuất huyết não, nhưng hắn còn trẻ như vậy, lại chưa có vợ, tuyệt đối không thể chết sớm, tóm nàng về rồi quăng cho thiếu gia nhà hắn. Có trời mới biết, hắn ước ao sao cho thiếu gia nhà hắn là một Tú bà kỹ viện ngang ngửa Dung mama. Sẽ thẳng tay vùi dập nàng, không như hắn, quá bất lực.

Thế là bạn học Bạch Khả Hân cứ như vậy bị bắt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net