Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung thấy tình hình đã ổn hơn, đứa nhỏ cũng không còn khóc quấy nữa. Hắn cũng không muốn nán lại lâu, định đứng lên trở về phòng, xem như cho thằng bé ngủ với Jeon Jungkook một đêm.

Jeon Jungkook thấy Kim Taehyung định bỏ đi thì liền cản lại. Đùa nhau đấy à? Buổi tối còn muốn hành hạ không cho cậu ngủ sao?

" Anh định đi đâu? Không định đem thằng bé về phòng mình à? "

Kim Taehyung nghe cậu hỏi cũng quay lại, liếc mắt nhìn đứa nhỏ đang yên ổn ngủ trên tay Jungkook, bình thản trả lời " Hôm nay để thằng bé ngủ lại với cậu, ai biết chút nữa nó có khóc toát lên tiếp không? Tôi thì dỗ mãi nó không chịu nín, chỉ có cậu mới có ích thôi "

Jeon Jungkook nghiến răng nhìn Kim Taehyung, đúng là hiếp người quá đáng!

Không biết thương người!

Rất thiếu trách nhiệm!

Nhưng lát sau dường như nghĩ ra được điều gì đó, Jeon Jungkook híp mắt nhìn Kim Taehyung, giọng điệu có chút châm chọc " Bản thân anh là bố của nó mà dỗ mãi thằng bé cũng không nín " nói đến đây, giọng Jungkook có phần trào phúng " Đừng nói anh gặp phải trường hợp 'người ta ăn ốc rồi bắt mình đổ vỏ' đó chứ? "

Kim Taehyung xoay người lại, tay đút vào túi quần, không hề né tránh ánh mắt có chút thích thú của cậu mà trực tiếp nhìn thẳng. Một đường bước tới trước mặt cậu cúi đầu nói nhỏ " Vậy cậu là người ăn ốc sao? "

Jeon Jungkook trợn mắt nhìn Kim Taehyung, không nghĩ Kim Taehyung thế mà cũng dám nói ra những lời này! Một câu trực tiếp chặt được cậu.

Jungkook phút chốc thẹn quá hóa giận, phồng mang trợn má. Ý định muốn cưa đỗ cái cây cổ thụ ngàn năm mặt than Kim Taehyung, nào ngờ hắn lại đẩy cái cây ngã ngược hướng về phía cậu.

" Ăn cái gì mà ăn, mau cút về phòng của mình đi " giọng của cậu có chút lúng túng lại mang điệu tức giận.


Kim Taehyung cũng không muốn đôi co với cậu nữa, dứt khoát quay người bước ra khỏi phòng.

Jeon Jungkook nhìn thấy Taehyung đã ra khỏi phòng thì liền buồn bực, đêm nay thế mà lại bị nguyên một cục thiên thạch phiền phức rơi trúng nóc nhà. Nhìn đứa nhỏ đã yên ổn ngủ trên tay mình, Jeon Jungkook không còn cách nào chỉ biết thở dài, xem như cậu xui xẻo.

Thế rồi Jeon Jungkook bế đứa nhỏ đặt lên giường còn bản thân thì nằm kế bên, ích nhất cậu đã biết kéo chăn đắp cho cả hai, không muốn cho đứa nhỏ phải chịu lạnh.

Một đêm không mộng mị cứ thế tiếp diễn.

Đến sáng, căn biệt thự rơi vào tĩnh lặng. Ánh mặt trời đã dần chiếu sáng lan tới tận cửa sổ, thời tiết hôm nay xem ra rất tốt, ấm áp đến mức cả nhà gia đình ba người ngủ đến giờ này vẫn chưa có dấu hiệu động đậy.

Kim Taehyung ngủ mê đến mức bỏ lỡ hai cuộc gọi, đến khi tiếng chuông lại tiếp tục vang lên lần thứ ba mới đánh thức hắn dậy. Hắn lười biếng vươn tay tìm điện thoại của mình, đến khi bắt được nó rồi thì không thèm xem số mà trực tiếp tắt máy.

Thấy Kim Taehyung tắt máy, người kia nhíu mày, quyết định không gọi Kim Taehyung nữa mà chuyển sang gửi tin nhắn lời thoại.

Điện thoại lại vang lên một tiếng " ting ting" hắn mệt mỏi mở mắt nghe đoạn lời thoại.

Đoạn lời thoại là giọng nói của một người phụ nữ, dù bị từ chối cuộc gọi đến ba lần cũng không khiến người thấy tức giận, giọng nói vang lên có chút dịu dàng:

[ Taehyung à! Là mẹ đây, hôm nay thời tiết rất tốt, mẹ muốn đến thăm con và Jungkook, xem cuộc sống hôn nhân của hai đứa đã tiến triển đến đâu rồi. À mà lát nữa con không cần ra mở cửa đâu, mẹ có chìa khóa sẽ tự vào ]

( Chìa khoá đây tức là máy bấm điều khiển, cổng nhà Kim Taehyung là loại cảm biến, không khoá bằng chìa khoá thông thường )

Kim Taehyung nghe mẹ nói sẽ tới đây, phút chốc nghe một tiếng súng nổ đùng đùng vang bên tai.

Lại có một tin nhắn thoại được gửi đến, Kim Taehyung lập tức bấm nghe.

Không biết con đã thức chưa nhưng mẹ vẫn gửi nhắn để con biết, à mẹ đã đến gần tới cổng biệt thự của hai đứa rồi ]

Kim Taehyung giật mình lập tức xốc chăn chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống đã thấy chiếc xe đen loáng đậu trước cổng biệt thự. Kim Taehyung hơi hoang mang, xoay người mở cửa chạy ra ngoài, hắn chạy sang phòng của Jeon Jungkook không một tiếng gõ cửa mà trực tiếp xông vào sau đó leo lên giường chui vào chăn giả bộ nhắm mắt.

Jeon Jungkook đang ngủ nghe tiếng động, lát sau lại cảm giác trên giường có thứ gì đó vừa mới phóng lên trực tiếp nằm xuống ngay sau lưng cậu.

Jungkook hơi khó hiểu, xoay người lại tò mò ngẩn đầu lên nhìn, nhưng chưa kịp biết gì thì đầu đã bị Kim Taehyung ấn xuống không cho nhút nhít.

Jeon Jungkook lúc đầu có hơi tức giận, mắng thầm Kim Taehyung là đang giở trò đê tiện gì với mình, nhưng bên ngoài đột nhiên vang vọng tiếng bước chân, là tiếng của giày cao gót, bước chân ngày một gần với cửa phòng.

Jeon Jungkook tuy không hiểu gì nhưng cũng phối hợp với Kim Taehyung, im lặng nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Cửa phòng lúc đầu vang lên tiếng gõ cửa, sau đó người bên ngoài không kiên nhẫn nên đành tự tay mở cửa đầy vào.

Kim phu nhân nhẹ nhàng bước vào phòng, lực chân có chút nhẹ lại. Bà rón rén tiến đến gần chiếc giường, thấy con trai và cậu dâu hiền đang ngủ ngon lành, cánh tay của Kim Taehyung như có chủ đích đặt ngay cổ của Jeon Jungkook.

Kim phu nhân trộm cười một tiếng, sau đó quay người định bước ra, không muốn phá hỏng màng tình cảm của hai đứa nhỏ nữa. Nhưng vừa mới xoay người, bà lại đột nhiên dừng lại, thấy có gì đó không đúng, dường như trên giường không hẳn là có hai người, hình như còn có một cái đầu nhỏ lấp ló ở phía trong thì phải.

Bà lập tức quay người lại tiến thẳng đến gần giường nhìn kỹ, thấy đúng thật là có một cái đầu nhỏ ló ra từ trong chăn.

Kim phu nhân không nói không rằng lập tức xốc chăn hết cả lên, nguyên một thân ảnh nhỏ xuất hiện.

" Chuyện này là sao? Hai đứa mau thức dậy cho mẹ! "

Giọng nói của Kim phu nhân có chút lớn tiếng, làm Kim Taehyung với Jeon Jungkook có muốn giả bộ cũng không thể nên đành phải mở mắt thức dậy. Đứa nhỏ cũng bị tiếng hét của Kim phu nhân làm cho giận mình liền tỉnh dậy.

Kim Taehyung chớp mắt nhìn mẹ, giọng nói lúc sáng có chút khàn đặc " Mẹ? Có chuyện gì thế? "

Kim phu nhân nhìn Kim Taehyung, sau đó chỉ tay về phía đứa nhỏ " Đứa bé nào đây? Sao lại ở đây? "

Cả hai cùng quay đầu nhìn theo hướng tay của mẹ Kim, đứa nhỏ mới thức dậy có chút lơ đờ. Bé vẫn ngây thơ bò tới chui vào lòng Jungkook tiếp tục ôm cậu ngủ.

" À đứa nhỏ này.....chính là con mới nhận nuôi "

Jeon Jungkook nghe Kim Taehyung trả lời khác với câu lúc trước hắn nói với cậu, khoé môi có chút giương cao, nghiêng đầu nhìn Kim Taehyung.

Kim Taehyung liếc mắt nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Jungkook, trong chăn bàn tay của hắn men đến bóp chặt lấy tay cậu ý muốn bảo cậu tốt nhất là đừng nên nói gì! Triệt để im lặng là được rồi.

Cảm nhận cái nắm chặt của Kim Taehyung, Jeon Jungkook cũng mím môi nhịn cười, định xem Kim Taehyung là đang muốn biến giả thành thật như thế nào.

" Con nhận nuôi? " Kim phu nhân như không tin hỏi lại lần nữa.

Kim Taehyung cũng gật đầu, như tìm được lý do thuyết phục hơn, hắn nhẹ nhàng giải thích với mẹ Kim " Không phải mẹ cưới vợ cho con là một cậu con trai sao? Nếu không nhận nuôi một đứa trẻ thì hai đứa con đẻ con bằng cách nào? Con định đem chuyện này báo lại với mẹ nhưng vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp, dù gì việc này cũng chỉ mới diễn ra ngày hôm qua thôi "

Kim phu nhân suy nghĩ một hồi, cảm thấy việc này không có chỗ nào là không đúng, đánh gật đầu. Sau đó hướng mắt nhìn đứa nhỏ đang an ổn ngủ trong lòng Jeon Jungkook, khoé mắt hơi cong cong mang ý cười.

Như nhận ra tâm ý của mẹ Kim, Kim Taehyung liền lay nhẹ người đứa nhỏ.

" Con trai, mau dậy chào bà nội đi "

Đứa nhỏ đang ngủ, bị làm phiền liền mở mắt, không nói gì mà lập tức khóc lớn.

Kim phu nhân thấy đứa nhỏ khóc, tim cũng nhũn ra, vội vàng tiến đến bế bé trên tay dỗ ngọt.

" Ui chu chu, cháu của bà đừng khóc nha, nín để bà dẫn cháu đi ăn kem có được không? "

Dù là Kim phu nhân có kinh nghiệm làm mẹ đến hai lần, cũng xem như rất biết cách dỗ dành trẻ con, nhưng đối với đứa nhỏ này thì đúng là có chút khó khăn.

Kim Taehyung thấy đứa nhỏ có dỗ kiểu nào cũng không nín, đành đánh nhẹ vào tay Jungkook hất mặt bảo cậu nên đến dỗ thì tốt hơn.

Jeon Jungkook mím môi cam chịu, xem như là anh giỏi!

Cậu đi đến gần ý muốn bế lại đứa nhỏ, Kim phu nhân cũng nghĩ chắc đứa nhỏ này quen với Jungkook hơn nên liền trao trả đứa nhỏ lại cho cậu. Đúng như những gì Kim Taehyung đoán, thằng bé được Jeon Jungkook bế chỉ cần vỗ nhẹ vuốt lưng vài cái là đã nín khóc.

Phút chốc hai mẹ con Kim gia lại nhìn Jungkook bằng ánh mắt vi diệu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net