Chương 27: Tỉnh dậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là điều duy nhất có thể che lấp đi đau thương và hận thù. Có tình yêu khiến người với người biết cách chịu trách nhiệm với nhau và với cuộc sống của mình hơn. 

Khi yêu một người, mọi thứ chẳng hề dễ dàng, sẽ có thật nhiều khó khăn, nhưng trải qua những điều như thế mới biết trân trọng người bên cạnh. Một quá trình yêu đúng chẳng phải là quen nhau, đến với nhau, gặp vấn đề thì từ bỏ nói rằng không hợp nữa. Những mối quan hệ vĩnh cửu tạo ra bằng việc gặp được nhau, yêu nhau, có sảy ra sóng gió thì cùng nhau trải qua cảm thông cho người kia, cuối cùng là hạnh phúc cả đời. Điều ấy mới thật sự là phép nhiệm màu của cuộc sống ban tặng, mang tên tình yêu. 

Giây phút khi nghe cậu học sinh kia nói rằng có người tên Kim Taehyung muốn gặp mình, Jungkook cảm thấy giây phút này không thật một chút nào. Các tế bào trên cơ thể dần tê liệt rồi lại sôi sục lên. Cậu không màng đến một điều gì nữa mà chạy ra khỏi văn phòng.

Ở cuối dãy hành lang ấy là một người con trai đang ngồi trên chiếc xe lăn, có lẽ vì cơ thể vừa tỉnh dậy còn mệt mỏi nên chưa thể đi lại trau chuốt.

"KIM TAEHYUNGGG."

Jungkook vừa hét lên vừa chạy về hướng ấy, nụ cười trên môi chưa bao giờ rạng rõ đến như thế.

Từng bước chân cậu chạy qua như từng oan ức, hờn tủi đang dần được thu ngắn lại. Đến khi chạm tới được Taehyung, mọi những nỗi khổ tâm trong quá khứ đều tan biến. Tràn đầy trong tim là hạnh phúc vỡ òa.

Taehyung nheo hai mắt vui vẻ nhìn Jungkook chạy về phía mình, nếu không phải anh còn hơi mệt một chút thì anh cũng sẽ chạy lên. Nhưng để bé yêu chủ động cũng rất vui, rồi Jungkook hơi quỳ gối xuống, mặt đối mặt, ôm chặt lấy Taehyung.

"...Anh dậy rồi.."

"Bé ngoan, đừng khóc." Giọng nói hơi khàn nhưng rất trầm ấm.

"Hức...Không tính khóc... mà anh nói..aaa..."

Taehyung nghe em nói thế bật cười bất lực, lấy tay xoa đầu Jungkook.

"Được rồi, là anh sai."

"Đúng rồi đấy, hức... oaaaa."

Taehyung cứ thế im lặng, một tay ôm chặt, một tay xoa đầu. Mong cho giây phút này trôi qua lâu hơn một chút.

"Anh yêu em."

"... Em giận anh lắm.. aa... đồ đáng ghét.."

Khóc lóc sướt mướt khi cuối cùng cũng đã được nhìn thấy anh người yêu khỏe lại đã xong. Giờ cậu phải hỏi tội.

Jungkook khịt khịt mũi, để Taehyung lau đi những giọt nước mắt tèm nhèm trên mặt rồi bắt đầu lên tiếng.

"Sao anh..."

"Khoan đã nào, em đưa anh đến một nơi nào đấy mà em có thể ngồi đi. Quỳ như vậy đau chân lắm."

"Hứ... tạm nghe anh đấy." Jungkook bĩu môi một cái, đứng lên ra đằng sau đẩy xe lăn cho anh. Đến văn phòng của hội học sinh.

"Em làm hội trưởng à?"

Jungkook nghe Taehyung hỏi thế cũng tự dưng thắc mắc.

"Ai nói với anh là em làm hội trưởng mà lại biết đường tới đây tìm?"

"Lúc anh tỉnh dậy đầu buổi chiều, đã không thấy em đâu. Anh mất một khoảng thời gian ngắn để dần làm quen với việc đi lại. Rồi anh nghe được người hầu trong nhà nói rất nhiều về em.

Đại loại nói rằng có một bạn nhỏ ngày nào cũng chạy tới Kim Gia để chăm sóc và lo lắng cho anh.

Lúc ấy anh liền nhận ra giờ này rồi mà em chưa về, bảo tài xế nhanh chở anh đi đến trường. Rồi anh đi hỏi một bạn học sinh về người tên Jeon Jungkook, nói tên của anh cho bạn ấy và em đã xuất hiện."

Jungkook gật gù, hóa ra là thế. Rồi Jungkook trả lời.

"... Em làm hội trưởng là vì chẳng muốn ai thay thế vị trí của anh, bây giờ anh tỉnh lại rồi, em hoàn toàn có thể trả lại được."

Taehyung nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh lấp lánh vẫn còn vương ánh nước vì trận khóc vừa xong, hai đôi tay nắm lấy nhau.

"Không cần lo cho anh, vấn đề là em có muốn hay không thôi."

"Không được, phải là cả hai đều muốn, vậy anh làm nốt năm nay rồi ra trường, năm sau em làm là được chứ gì."

"Haha... vậy cũng được."

Cười nhe răng một cái Taehyung lại phải ngậm miệng lại vì gương mặt của Jungkook trong một giây thay đổi vô cùng.

"Sao anh dám làm một điều nguy hiểm như thế?" Đây là điều Jungkook muốn hỏi rất rất lâu rồi.

"Dạ?" Taehyung rụt cổ lại như rùa.

"Sao lại dám đỡ đạn cho em?"

"...Anh không làm thế anh sẽ hối hận cả đời đấy."

"May là vì em yêu anh không thì em sẽ bỏ mặc anh luôn."

"Ya.. Bé nỡ lòng nói thế thật à. Anh phải chịu đựng cơn đau bao nhiêu ngày tháng như thế mà em nặng lời với anh." Taehyung giả vờ đau đớn, một tay ôm tim, một tay đưa lên lau giọt nước mắt vô hình.

"Anh..."

"Aaa... đau quá đi thôi, đau quá rồi nè."

"..." Cậu nhớ là người yêu cậu bị bắn vào lưng, chứ có bị bắn vào đầu đâu mà tư duy thay đổi dữ vậy.

"Aizzz... thôi không nói chuyện này nữa, bao giờ em thích em sẽ đào lại đấy."

"Oke bé yêu."

_

"Aaaa.... Jimin ah, Taehyung nó tỉnh lại rồi kìa." Yoongi nhận được thông tin từ Taehyung hồi nãy, liền nhanh chóng báo cho Jimin.

"Hở? Thật à anh?"

"Tối nay chúng ta phải đến nhà Jungkook để quẩy tưng bừng thôi." Jimin cười khà khà.

"Ừm."

_

"Aaaaa.... Mẹ ơi, bố ơi, Jin ơi, cua ơi, Kim Taehyung tỉnh lại rồi."

Jin đột nhiên bị tiếng ồn từ người bên cạnh đập thẳng vào tai, nhíu mày khó chịu nhưng cũng rất vui vì thông tin ấy.

"Ừ, nãy anh mới thấy Jimin gửi tin nhắn xong, để anh mày nhắn cho Hoseok nữa. Tối sẽ đến nhà Jungkook."

"Vânggg."

.

.

.

.

.

_floranguyen1002_

Hôm qua Jungkookie live, xong có một đoạn ẻm nói là:

"Ahhh vui ghê, mình thấy vui thật á. Các cậu à...mình cũng yêu các cậu...chẳng còn câu chữ nào hơn ngoài nói rằng mình thực sự rất yêu các cậu, đó là những gì mình cảm nhận....Nếu mình không trở nên mạnh mẽ hơn thì không có lý do gì để mình được yêu hay ủng hộ cả. Về việc trò chuyện thì...mình sẽ cố gắng hết sức. Ngay cả khi mình nói những điều như này thì mình vẫn cố gắng...để được yêu quý. Chúng ta yêu nhau đó."

Xong tôi ngồi cười. Kim V à, anh có thể chấp nhận cuộc tình hình tam giác này kh...

Người dùng @thv: "Mày khỏiiii."

Tôi:

Bái bai mọi người, hãy ủng hộ cho Seven nhé. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net