10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"taehyung, xin lỗi"


lời xin lỗi từ miệng em làm taehyung giật mình, chẳng lẽ hắn thất bại thật rồi sao. nụ cười trên khuôn miệng vụt tắt trong phút chốc, hắn điêu đứng nhìn em mà tay vẫn ôm chặt bó hoa lớn trong lòng. trái lại với hắn, jungkook vẫn tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhìn em còn vô cùng vui vẻ nữa là đằng khác, điều này làm cho cả hắn những người xung quanh khó hiểu


"jungkook..."


em cười, rồi tiến đến nhận lấy bó hoa trên tay taehyung, đặt lên trán hắn một nụ hôn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người


"ừ, xin lỗi vì đã để cậu phải chờ lâu như vậy mới nói được câu này"


bây giờ hắn mới thở phào một hơi, nhanh nhẹn bắt lấy gáy em kéo vào nụ hôn sâu lắng đầy nồng nàn làm những người xung quanh điên đảo, họ vỗ tay rồi hò hét chúc mừng hai người, nhưng ở phía xa, có một người đang nhìn họ với một ánh mắt vô cùng căm phẫn


"đồ khốn jeon jungkook!"


cuối ngày, taehyung đưa em đến một cánh đồng hoa yên ả, hai người cùng ngồi xuống một bãi cỏ nhô cao để có thể ngắm nhìn bao quát mọi thứ. trong cái nắng nhẹ của buổi hoàng hôn, taehyung nắm chặt lấy tay em nhìn về phía cuối chân trời


"cục cưng biết gì không? lúc nãy cậu làm tôi lo muốn chết đi ấy"


"vui mà"


"vui cái đầu nhà cậu! có biết là tôi suýt nữa thì khóc lăn ra đó không?"


em chẳng nói lại gì, chỉ đăm đăm nhìn về phía xa xăm


"này"


"hửm?"


"tôi có thể gọi cậu là em không?"


"nhìn tôi nhỏ lắm à?"


"ừ, nhỏ bé lắm. cậu làm tôi chỉ muốn đi theo bảo vệ cậu mỗi ngày, tôi không muốn đồ bé nhỏ nhà cậu bị bất kì tổn hại gì, jungkook rất quan trọng với tôi đó"


"vậy thì chắc là nhỏ thật rồi, anh người yêu"


"cục cưng, anh yêu em"


hai người chẳng ai nhìn ai, chỉ có tay nắm tay và đôi mắt cùng nhìn về hướng hoàng hôn tuyệt đẹp. hắn quay sang ngắm nhìn gương mặt nhỏ bên cạnh mình, ánh nắng nhẹ nhàng của hoàng hôn chiếu tới jungkook làm gương mặt em thêm phần xinh đẹp, hắn ngắm nhìn em rất lâu, cứ như là taehyung bị hớp hồn bởi vẻ đẹp đó vậy.


hai người, hai trái tim, một thế giới. nếu như không có jungkook, chắc taehyung sẽ chỉ là một kẻ dốt nát quậy phá. nếu như không có jungkook, thì cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được một kim taehyung với những nỗ lực không ngừng. em chính là tất cả thay đổi của hắn


làn gió se lạnh của mùa thu cuối chiều khiến jungkook khẽ run nhẹ, taehyung liền choàng áo khoác của mình cho em


"bé nhỏ, tối rồi, ta về thôi"


hai người dừng lại trước cổng nhà em thì cũng là lúc ba mẹ jeon trở về, nhìn hai người từ xa, ông bà nói thầm cho nhau những gì mình thấy


"ba nó có nghĩ điều em đang nghĩ không?"


"sớm muộn gì cũng dắt về ra mắt thôi"


bên này taehyung và jungkook vẫn chưa nhận ra sự có mặt của ba mẹ em, taehyung cởi mũ cho em, hôn nhẹ lên môi em một cách ngọt ngào rồi xoa xoa lên đầu em


"chúng ta đều đã nhẹ nhõm cả rồi, ngày mai anh đưa bé đi chơi thật nhiều nhé?"


"ngày mai em còn phụ ba mẹ em làm việc nữa"


"vậy ngày mai anh mua đồ ăn tới cho em"


jungkook gật đầu đồng ý, hôn lên chóp mũi taehyung, nhìn hắn đi xa rồi mới quay lại mở cửa nhà


"ôi hết hồn!"


"b-ba mẹ, ba mẹ về khi nào vậy ạ"


jungkook quay người lại là ba mẹ jeon đang đứng lù lù phía sau nhìn em với ánh mắt dò hỏi


"thằng bé đó, người yêu của con hả?"


"đâu..có, là bạn của con thôi"


"bạn gì? bạn  hả?" ba em nhướn mày


nhìn vẻ mặt lo lắng của jungkook, ông bà cười rộ lên làm em hơi bất ngờ. sở dĩ jungkook không dám nói với ba mẹ taehyung là bạn trai em vì gia đình em còn khó khăn, em không muốn chuyện yêu đương ảnh hưởng tới công việc hay ba mẹ của em. nhưng chắc jungkook đã lo hơi xa rồi


"mẹ thấy thằng bé đó yêu con lắm đó, cách nó quan tâm con, lo lắng cho con, tất cả mẹ đều cảm thấy đến từ tận đáy lòng. con sẽ chẳng thể tìm được một người như vậy trên thế gian này nữa đâu, hãy cố gắng bên nhau nhé"


đêm đó, hai người nói chuyện với nhau từ 11 giờ đêm tới tận 4 giờ sáng, điện thoại có hết pin vẫn không kết thúc cuộc gọi của nhau mà nguyện vừa sạc vừa để cuộc gọi như vậy nhân tiện kiểm tra xem điện thoại của mình có tốt không


"bé ơi"


"jungkookie"


"cục cưng của anh ngủ rồi hả?"


không có tiếng đáp lại, bên kia đầu dây chỉ còn tiếng thở đều của em. 


"ngủ ngon, anh yêu bé jungkook nhiều lắm" 


hắn nói thầm rồi bấm tắt máy, trùm chăn nằm cười tủm tỉm một mình. trong lòng taehyung thật mong tới sáng để được gặp em. cả đêm đó hắn không tài nào ngủ được, hình ảnh em cứ lảng vảng trong tâm trí khiến taehyung thức cả đêm để nhìn ngắm những bức ảnh của em


hắn vẫn không thể tin được rằng jungkook đã thật sự là người yêu của hắn, trước tới giờ taehyung vẫn tưởng em đã có ai đó bên mình hoặc jungkook sẽ chẳng bao giờ thích hắn, hắn cứ bám theo em như vậy thôi. 


hi vọng thì có, được đáp lại thì tốt còn không thì bản thân hắn cũng đã ý thức được rồi. hắn luôn tự dặn mình nếu như bị từ chối thì cũng không sao cả, hai người có thể làm bạn và hắn vẫn sẽ được bên cạnh bảo vệ em


nhưng điều này thật khó, bởi ai mà lại muốn làm bạn với người mình yêu chứ? thật ngớ ngẩn. kim taehyung tự cho mình hi vọng và nỗ lực để bản thân hắn xứng đáng với em, dù cho có quậy phá hay ngỗ nghịch nhưng hắn muốn em nhìn hắn ở khía cạnh một đối thủ kiến thức chứ không phải một tên đầu gấu luôn đánh nhau và phạm lỗi, vậy nên taehyung đã cố gắng rất nhiều. và tất cả những thử thách ấy đã mang lại jungkook cho hắn, hỏi hắn có xứng đáng không thì hắn sẽ không biết, chỉ bây giờ hắn cảm thấy mãn nguyện là đủ rồi.























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC