Chương mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết định cuối cùng, Điền Chính Quốc vẫn là đi theo Kim Thái Hanh, đi tiếp rượu và xã giao với mọi người. Dù sao thì hắn vẫn là tổng giám đốc, hơn nữa bữa tiệc này lại là của công ty mình, hắn phải đi tiếp khách từng người một.

Mà khi người bên cạnh lúc nào cũng đi theo hắn thế này, hắn lại nghĩ diễn cảnh này chẳng khác lễ cưới là bao. Cười thầm trong bụng một tiếng, Kim Thái Hanh lén đưa mắt sang nhìn cậu, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, mà khuôn mặt cậu dưới ánh đèn vàng nhạt lại có chút đo đỏ.

"Sao vậy?"

Điền Chính Quốc lắc đầu:"Không sao, chắc là do uống nhiều rượu."

Liếc mắt xuống ly rượu đã rỗng từ lâu của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không hài lòng nhíu mày, cúi người xuống thì thầm:"Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo một chút đi."

"Được rồi."

Điền Chính Quốc rút tay ra, xoa thái dương một cái liền xoay người rời đi, có vẻ như cậu nên nghe lời hắn nói, cậu chẳng nên uống nhiều rượu khi tửu lượng của bản thân quá sức kém cỏi. Cậu cũng không muốn uống ngụm nào đâu, nhưng khi xã giao tiếp khách, uống rượu là điều không thể tránh khỏi, huống hồ người ta còn cụng ly với mình, mời mình nữa, cậu từ chối có phải là thất lễ?

Nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, Điền Chính Quốc lần lượt tát những đợt nước lạnh vào mặt mình, để giúp cho bản thân tỉnh táo một chút. Cậu cùng lắm chỉ là cảm thấy chóng mặt một tí thôi, hầu như cũng chẳng cảm thấy buồn nôn hay thứ khác. Chỉ là lúc chiều tới giờ vẫn chưa được ăn gì, bụng cậu hiện tại có chút cồn cào.

Điền Chính Quốc đói sẽ liền ăn, vậy nên khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu không trở lại tiếp khách với Kim Thái Hanh mà tìm thứ gì đó bỏ bụng. Uống rượu mà chưa ăn gì có lẽ không phải là một việc thật hay ho, vậy nên cậu chẳng thể nhịn nổi khi chiếc bụng rỗng này cứ từng đợt từng đợt kêu lên khó chịu. Thế là cậu không thèm báo cho hắn một tiếng, đã tự mình đi lòng vòng lấy đồ ăn bỏ bụng.

"Là Chính Quốc? Hôm nay em cũng tới? Anh không nghĩ một người ghét ồn ào như em lại đến đây đâu."

Trương Hiểu Nhiên bỗng dưng xuất hiện, trên người diện vest sang trọng, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười. Anh ta cầm lấy hai ly rượu trên tay người phục vụ vừa mới đi qua, đưa tới cho cậu một ly.

Điền Chính Quốc theo phép tắc nhận lấy, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không nở nổi một nụ cười. Nhìn xem cái cách anh ta nói chuyện với cậu kìa, có phải anh ta quá hiểu rõ về cậu không? Còn biết rõ cậu không thích những nơi ồn ào? Trong kí ức của Điền Chính Quốc, cậu và anh ta hầu như chẳng lấy một chút liên quan nào, vậy thử nghĩ mà xem, tại sao anh ta lại bày ra bộ dạng thế này?

"Con người không phải không có ngoại lệ."

Điền Chính Quốc chạm nhẹ ly của mình vào ly người đối diện, tạo ra loại âm thanh nghe thật êm tai. Cậu nhướng một bên mày, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.

"Vậy ngoại lệ của em là?"

Trương Hiểu Nhiên lấp lửng câu, đưa ánh nhìn tò mò của anh ta sang cậu, rõ ràng trong đáy mắt anh ta đọng lại một chút băng lãnh, nhưng lại bị anh ta dễ dàng giấu đi. Tay Trương Hiểu Nhiên từ lâu đã siết chặt lấy ly rượu vang đỏ, im lặng chờ đợi câu trả lời từ cậu.

Nghe Trương Hiểu Nhiên hỏi như vậy, Điền Chính Quốc mới để tâm tới và suy nghĩ. Rốt cuộc, ngoại lệ của cậu là gì? Có phải là Kim Thái Hanh? Chẳng phải là do cậu là bạn nhảy của hắn hay sao? Vậy nên cậu mới đến đây, tham gia vào sự kiện ồn ào, mà ồn ào lại chính là cái bản thân không thích?

Nhưng suy cho cùng, ngoại lệ đó vẫn là Kim Thái Hanh. Là do hắn mời cậu đến cùng, với tư cách là bạn nhảy chứ không phải là nhân viên của công ty. Vậy nên, chốt lại vẫn là hắn, cậu đến đây là do hắn.

"Là anh ta."

Điền Chính Quốc liếc mắt thấy Kim Thái Hanh đứng ở gần, liền hất mặt về phía hắn. Nói xong, nâng ly rượu lên nhấp một miếng, ánh mắt từ ban đầu vẫn dán chặt lên tấm lưng ấy.

Anh ta tất nhiên nhận ra người đó là ai, còn không phải là Kim Thái Hanh- tổng giám đốc vừa mới nhậm chức không lâu sao? Còn là người bên cậu nhiều nhất trong mấy hôm nay.

Trương Hiểu Nhiên âm thầm nghiến răng, hàn khí tỏa ra xung quanh càng lúc càng nhiều, ánh mắt anh ta tựa như muốn giết người mà đặt lên thân ảnh cao lớn của Kim Thái Hanh ở đằng xa.

Thế nhưng một giây sau, ánh mắt Trương Hiểu Nhiên ngay lập tức nhu hòa trở lại, như có như không nở nụ cười.

"A, xin lỗi quý khách xin lỗi quý khách."

Điền Chính Quốc nhíu chặt mày, nhanh chóng lấy khăn giấy lau đi vệt rượu vừa mới đổ vào tay mình, rút thêm một miếng nữa lau đi rượu trên quần áo. Bên tai vang lên liên tục những tiếng xin lỗi xin lỗi, nghe thật nhức tai.

Gạt tay anh chàng phục vụ kia, Điền Chính Quốc nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh.

Vụ việc vô tình đổ rượu cũng không phải là vấn đề thu hút sự quan tâm lắm, thế nên không ai thèm để ý đến, họ vẫn tiếp tục công việc của mình. Kim Thái Hanh không ngoại lệ.

Nhưng lòng hắn ngập tràn sự lo lắng, thời gian cậu đi không phải là ngắn, cho tới hiện tại cũng chẳng thấy đâu. Nếu như hắn không phải tiếp một vị khách đặc biệt, thì hắn đã đi tìm cậu từ lâu.

Điền Chính Quốc xả nước ngập bồn rửa mặt, trực tiếp ấn mặt mình xuống. Đến khi ngẩng đầu lên khỏi bồn, sự nóng nực này vẫn không biến mất. Khuôn mặt cậu hiện tại đỏ bừng, không những mặt, mà cả cơ thể cũng đang nóng hừng hực.

Cậu liên tục tát nước vào mặt, nhưng không có tác dụng, hầu như nước còn làm cho cậu thêm khó chịu.

Khó khăn thở ra từng hơi thở đứt quãng, Điền Chính Quốc nắm chặt bồn rửa mặt, khiến các đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Không tự chủ được, Điền Chính Quốc đưa tay cởi áo vest bên ngoài, cởi luôn chiếc cà vạt vướng víu cùng hai cúc áo sơ mi.

"Nóng quá..."

Cổ họng giờ đây khô khan, âm thanh vì thế mà trở nên khản đặc. Điền Chính Quốc đến thở cũng thở không xong, cái nóng nực muốn thiêu đốt cậu giờ đây xâm chiếm hết cả cơ thể, đã vậy bên dưới tựa như có ngàn con kiến bò qua, thật quá ngứa và khó chịu.

"Chính Quốc, em làm sao vậy?"

Trương Hiểu Nhiên một lần nữa xuất hiện, một cách đúng lúc. Thật trùng hợp làm sao khi cậu bắt đầu xảy ra những triệu chứng khó diễn tả thì anh ta lại có mặt.

Điền Chính Quốc cậu, sẽ không nghĩ đây là một sự trùng hợp.

Ly rượu là do anh ta đưa, và người phục vụ ấy quen mắt làm sao khi gã vừa là người đem ly rượu đó tới và vừa là người làm đổ rượu trên người của cậu. Điền Chính Quốc không ngu ngốc tới mức mà chẳng nhận ra điều vô lý này. Thế nhưng cậu lại không nhận ra từ sớm, đến khi nhận ra bản thân đã bị tên khốn Trương Hiểu Nhiên này bỏ thuốc.

"Tôi không sao." Điền Chính Quốc đưa tay lên phía trước:"Đừng đến gần tôi."

Sau đó lùi thêm hai bước, kéo dài khoảng cách giữa cả hai. Cậu chỉ sợ một giây nữa thôi cậu sẽ không kiềm chế được mà nhảy vào lòng anh ta, việc đó chả khác nào cậu tự đào hố chôn mình.

"Tại sao tôi phải nghe theo em?"

Trương Hiểu Nhiên nhếch môi, một bước rồi lại một bước ép sát cậu vào tường, đến không còn đường lui nữa thì khuôn mặt nóng rực của cậu đã bị anh ta giữ lấy, mạnh mẽ ép cậu hôn môi.

Điền Chính Quốc do tác dụng của thuốc mà sức lực chỉ còn lại con số âm, hầu như chẳng thề vùng vẫy, mặc kệ Trương Hiểu Nhiên đưa chiếc lưỡi không xương của anh ta vào khoang miệng cậu trêu đùa.

"Buông ra..."

Điền Chính Quốc kêu lên, nhưng thực chất giọng lại bé như mèo nhỏ.

"Em có biết, tôi đã chờ ngày hôm nay như thế nào chưa? Tôi đã chờ 4 năm rồi! Tại sao em lại lạnh lùng đến thế? Tại sao em lại chẳng thèm để ý đến tôi dù chỉ một chút? Tôi rất yêu em, rất yêu em, em có biết không?"

Dứt lời liền áp môi mình xuống, bao nhiêu mạnh bạo, bao nhiêu sự căm phẫn anh ta dường như đều đặt vào nụ hôn. Anh ta đã cố gắng thế nào, âm thầm quan tâm cậu ra sao, cuối cùng lại chẳng được kết quả gì. Điền Chính Quốc không hề để tâm đến anh ta, cho dù anh ta cố gắng lấy đi sự chú ý của cậu. Luôn luôn ở phía sau bảo vệ cậu, dõi theo cậu, vậy tại sao thứ anh ta nhận lại là gì chứ? Là sự thờ ơ, khuôn mặt lạnh lùng. Anh ta không chịu đựng được nữa, hôm nay anh ta nhất định phải biến cậu thành của anh ta, một mình anh ta mà thôi!

Cả cơ thể cậu đã nóng nay còn đặc biệt nóng hơn khi cảm nhận được bàn tay to lớn và lạnh lẽo đang vuốt ve lấy làn da nhẵn nhụi sau lớp áo sơ mi. Điền Chính Quốc cố dùng sức thế nào vẫn không thể đẩy anh ta ra, cậu gần như bất lực, chịu đựng đến bật khóc.

Giữa những suy nghĩ mông lung, Điền Chính Quốc chợt nhớ đến khuôn mặt của Kim Thái Hanh. Và cậu ước rằng hiện tại hắn sẽ xuất hiện ở đây, bảo vệ cậu. Từ trước tới giờ cậu chưa từng tiếp xúc nhiều với ai ngoài Lâm Mạng Hi, vậy người thứ hai còn ai khác là Kim Thái Hanh? Chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cậu, ngay lúc này.

"Thái Hanh..."

Tiếng thì thào của cậu lạc hẳn vào âm thanh vang dội vì va đập mạnh của cánh cửa. Đôi mắt ngập nước và tối tăm cửa Điền Chính Quốc gần như bật sáng khi nhìn thấy thân ảnh to lớn và khuôn mặt góc cạnh của Kim Thái Hanh.

Hắn tới rồi, thật sự tới rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net