CHAP 15: CAY ĐẮNG MỘT CUỘC TÌNH (PHẦN 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt nhanh chóng đỡ Bạch Hiền vào phòng, hắn thấy cậu vẫn chưa hết sợ hãi bèn bế cậu lên giường, ôn nhu nói:

-Bạch Bạch ngoan, đừng sợ. Anh về với em rồi, sẽ không ai làm hại em nữa đâu.

-Xán Liệt, em rất sợ. Em sợ mình sẽ không còn gặp lại anh thêm một lần nào nữa. Cô ta giết tất cả mọi người trong dinh thự, còn cố tình hại chết em. Nhưng em thắc mắc một chuyện...

-Chuyện gì thế Bạch Hiền?

-Dinh thự này anh nói là không ai biết trừ ba mẹ ra. Vậy làm sao Lâm Diệp Nghi biết được chổ này?

-Ngoài ba mẹ ra còn có Thế Huân nữa. Ngày đó, Thế Huân lên đây hỏi chuyện, em quên rồi sao?

-Khốn kiếp, thì ra mẹ con họ bày mưu nói chổ ở của chúng ta cho ả biết để ả lên tận đây giết em. Xán Liệt, bạn thân nhất của anh đã bán đứng anh rồi đó. Vậy mà anh vẫn không nhận ra hay sao? Nếu biết mọi chuyện như thế thì em đã không nói tung tích của Nghệ Hưng cho cậu ta biết rồi.

-Bạch Bạch, Thế Huân là người như thế nào, anh là người hiểu rõ nhất. Em không thể buộc tội người ta khi không có bằng chứng, em hiểu không? Anh đã xử lý cô ta và mọi chuyện đã ổn thỏa rồi cơ mà, cớ sao em lại "suy bụng ta ra bụng người" vậy hả?

-Vậy là anh đợi mẹ con Thế Huân giết chết tôi thì anh mới tin phải không? Chuyện xảy ra mười sáu năm về trước anh quên rồi hay sao? Chính mẹ của Thế Huân đã hãm hại gia đình tôi và bà ta vẫn đang truy lùng tôi với mục đích "giết người diệt khẩu" đó, anh có biết hay không hả?

Bạch Hiền gào thét trong vô vọng trước mặt Xán Liệt. Cơn ác mộng năm xưa luôn xuất hiện trong giấc mộng và không hề phai mờ. Bạch Hiền hứa với chính bản thân rằng sẽ dùng mọi cách để trả thù, nợ máu thì phải trả bằng máu. Ba mẹ cậu đều chết thảm trong đám cháy năm đó nhưng may mắn là em trai cậu còn sống sót sau đám cháy. Đứa trẻ bị bà ta bế đi năm ấy tên Biện Bạch Ân và đó cũng chính là Ngô Nghệ Hưng bây giờ. Biện Bạch Hiền nhớ rõ: cha mẹ Xán Liệt đã cứu sống cậu và đưa sang nước ngoài sinh sống. Nếu không nhờ có họ thì cậu đã đi theo ông bà từ lâu rồi. Sau sinh nhật 18 tuổi, Bạch Hiền trở lại chốn xưa với mục đích tìm tung tích em trai và chuẩn bị cho kế hoạch trả thù. Với sự giúp đỡ của Xán Liệt, tung tích em trai cậu được tìm kiếm nhanh nhất trong vòng hai tuần. Từ đó, cả hai anh em đều liên lạc nhau qua SMS, bàn bạc kế hoạch rất lâu. Những chuyện này Xán Liệt không hề hay biết, hắn nghĩ anh em thất lạc đã lâu nên cần nhiều thời gian để hàn duyên tâm sự.

Trở lại với hiện thực, Biện Bạch Hiền đang thu gom hành lý để rời khỏi đây liền bị Xán Liệt ngăn cản. Hắn bực tức nói:

-Biện Bạch Hiền, em không được đi. Anh không cho em đi đâu hết. Em có nghe anh nói không hả?

-Phác Xán Liệt, cảm ơn anh vì khoảng thời gian qua đã chăm sóc tôi, vất vả đóng một vở kịch với tôi. Có lẽ, chúng ta giờ đã không còn chung hướng nữa rồi. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Kể từ giờ phút này trở đi, chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Sống chết của tôi ra sao cũng không cần anh bận tâm.

-Bạch Bạch, ở bên ngoài rất nguy hiểm. Em không thể vì tính trẻ con của mình mà không suy nghĩ thấu đáo. Bạch Hiền là sinh mệnh của anh, anh không thể sống thiếu em được.

-Những lời nói đó tôi sẽ chấp nhận trừ phi anh có thể trả thù thay tôi. Còn không thì tôi sẽ coi như mình chưa từng nghe gì cả. Yên tâm, việc nhà anh giúp đỡ tôi dù có chết, tôi sẽ không nói với ai bất cứ một lời nào. Mà bà ta chỉ muốn giết tôi nên sẽ không hãm hại gia đình anh. Cứ như vậy đi, tạm biệt anh, Xán Liệt!

Bạch Hiền đội nón lưỡi trai, trên vai xách ba lô, nghiêm túc đi ra ngoài. "Phụt" nhưng chưa đi được vài bước, cậu cảm thấy nhói ở cổ. Dường như có cái gì đó đâm vào ở sau gáy, đầu óc cậu choáng váng rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Phác Xán Liệt tiến đến chổ Bạch Hiền, rút cây kim ra rồi ném xuống sàn nhà. Hắn bế cậu theo kiểu công chúa, vừa đi vừa huýt sáo, gương mặt vẫn lạnh như băng tuyết ngàn năm. Đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường, tiện thể thay y phục khác cho cậu. Sau đó, hắn lấy còng sắt khóa chặt cổ chân của cậu, dây xích phía sau được cố định ở một nơi bí mật chỉ mình hắn biết. Hắn nhìn "thành quả" của mình, thì thầm bên tai Bạch Hiền, nói:

-Bạch Hiền, em là của anh, mãi mãi không được nghĩ đến việc rời bỏ anh. Nếu em cố chấp thì anh sẽ chặt hết tay chân của em, đến lúc đó đừng trách anh nhé Bạch Bạch!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net