Chương tám mươi mốt: Tuyết đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng cung Tây Lương, tại Chưởng Nghi điện.

Màn lụa lay động, cả cung điện sáng rực dưới ánh nến hồng.

Dưới bầu trời đêm lạnh lẽo, hai hàng người nô tài trong cung cúi đầu đi theo sau bóng lưng bạch y thêu hình rồng chỉ vàng của Nhiếp Chính Vương. Mái tóc trắng xõa dài của y theo gió lượn lờ, gỡ xuống chiếc mặt nạ bằng ngọc, lộ ra đôi mắt âm u như cả màn đêm hôm nay, cánh mũi khẽ phập phồng, đôi môi bạc lạnh lùng. Một bên dung nhan chứa đựng vết sẹo xấu xí bị che lấp đi, để lại bên kia anh tuấn cao ngạo.

Từng bước từng bước, y càng đến gần Chưởng Nghi điện.

Bước chân y dừng lại trước cánh cửa đóng cao lớn của cung điện, nô tài nha hoàn tại đó ra sức phủ phục dưới thềm đất lạnh lẽo của mùa đông, âm thanh hô Nhiếp Chính Vương thiên tuế vang vọng cả một Chưởng Nghi điện to lớn ấy.

''Nàng ở đâu?''

Âm thanh y khàn đặc như từng chịu qua hư hỏng, không ấm áp, không lạnh nhạt, chỉ như thờ ơ nhưng lại khiến người ta e ngại.

''Bẩm Nhiếp Chính Vương, người vẫn trước sau ở bên trong điện không rời.''

Thái giám cai quản cung điện lưng cong thật thấp cung kính trả lời.

Nhiếp Chính Vương dường như khẽ ngẩn người, sau đó chỉ nhẹ nhàng phất tay áo bào, đẩy cửa bước vào bên trong điện.

Chưởng Nghi điện đèn sáng khắp nơi, tuy nhiên không khí lại lạnh lẽo như bên ngoài trời mùa đông. Nhiếp Chính Vương chân mày khẽ chau lại, y đứng đó, đưa mắt nhìn nơi bệ cửa sổ mở toang đằng kia.

Gió trời tự do thổi vào lay chuyển màn lụa, tại nơi bệ cửa có bóng người ngồi đấy. Mái tóc đen buông xõa tự do như thác nước, ba vạn tóc đen lay động theo từng cơn di chuyển nhẹ nhàng. Một thân tử y lung linh như bướm đêm, váy dài chạm đất, đôi chân bó sen ngọc ngà như ẩn như hiện dưới tà váy mỏng của nàng. Một bên sườn mặt tinh xảo trắng ngần, đôi mắt hạnh trong như mặt hồ soi gương nay như bị sương mù che lấp đi, lạnh lẽo và thờ ơ, hướng về phía không trung vô tận mơ màng nhìn.

Đột nhiên bên vai nặng trĩu, nàng nhìn tấm áo choàng màu trắng cao quý, chỉ thêu vàng hình rồng, hơi ấm cùng hơi thở nam nhân lưu luyến vờn quanh.

Nhiếp Chính Vương nhìn dung nhan khuynh thành của nàng, vì hứng trọn khí trời mà trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Đôi con ngươi của nàng nhìn thẳng vào y, không như ngày xưa trong vắt sáng như bầu trời đêm đầy tinh tú, mà hiện tại chỉ là một mảng bình thản, ung dung, như người nàng nhìn vốn thật xa lạ.

''A Nam.''

Âm thanh y gọi nàng, trìu mến cỡ nào, lưu luyến cùng không nỡ cỡ nào. Tuy nhiên dù vậy, vẫn không thể chạm vào đáy lòng nàng, chỉ có thể đem tới sự hằn học, sự giày vò, và sụp đổ cho nàng.

Trần A Nam nhìn mái tóc trắng của y, nhìn dung nhan anh tuấn của y, vạt áo luôn mở rộng dù khí trời có lạnh cỡ nào, khóe môi luôn lười biếng lại ôn nhu. Vì sao tất cả vẫn như trước, nhưng nàng lại cảm thấy trớ trêu thay?

Nàng khẽ cong khóe miệng, cười cười nói nói:

''Thân phận bị người phát hiện rồi, không tiếp tục giấu nữa sao? Mái tóc trắng độc tôn cao quý thái sư của Đại Tấn, dung nhan bị hủy vẫn không giấu được sự phong lưu của một trong ngũ đại nam thần Đại Tấn, Đại Tấn a Đại Tấn a. Nhìn xem người đã thành Vương một cõi Tây Lương rồi.''

Nàng cười khanh khách, dung nhan như bừng sáng, chân mày chau lại, đáy mắt trào phúng chỉ muốn phá hủy hết thảy.

Tất cả như một lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim sắt của y. Y bước tới đưa tay bắt lấy hai vai nàng, mím môi nhìn vào đáy mắt của nàng, ngoài sự trào phúng và điên cuồng, y chẳng thể nhìn ra được điều gì khác.

''Mọi chuyện, tất cả, sau này bổn vương sẽ nói với nàng. Đợi bổn vương, được không? Chỉ cần nàng đợi.''

Y lầm bầm, liên tục tự nhủ, như nói cho nàng, lại đang tự bảo bản thân.

Trần A Nam hai mắt lạnh lùng nhìn y, khóe môi cười trào phúng mỉa mai.

''Vương gia, ngài muốn gì ở tiểu nữ?''

''Tiểu nữ có thứ gì có thể giúp ngài đạt được thứ mình mong muốn sao? Thân phận? Ràng buộc? Con tin? Tiểu nữ là gì?''

Nhạn Bắc ngẩng người nhìn nàng, vẻ mơ màng trên dung nhan y, khác xa với sự cao ngạo cùng lạnh lùng ngày thường khi thượng triều, càng không như sự thị huyết khi càn quét từng sự kiện bằng tâm cơ thâm độc của mình.

Đại não Trần A Nam dường như trở nên tê rần, nàng cảm thấy khó thở, chèn ép nghẹn lồng ngực, dung nhan khuynh thành trở nên vặn vẹo, chau lại mày liễu, mở to con ngươi, bắt lấy cánh tay của y, móng tay xuyên qua da thịt, hằn sâu vào tạo huyết nhàn nhạt.

Khóe môi nàng run rẩy, đáy mắt như có lời van nài, cầu xin người trước mắt hãy nghĩ lại, đừng bước tiếp nữa, đừng khiến bản thân vạn kiếp bất phục, đẩy mọi người vào tình cảnh tâm đau vô tận.

''Thả ta đi. Ta vô dụng với ngài, để ta rời đi.''

Nhạn Bắc dung nhan trắng tựa giấy Tuyên thành, y nhìn nàng, khóe môi y khẽ cong, đôi mày kiếm chau lại, đáy mắt âm u điên cuồng, dung nhan nửa họa nửa quỷ vặn vẹo, bóp mạnh lấy tấm vai đơn bạc của người trước mắt, khàn giọng gầm.

''Mơ tưởng!''

Tia sáng trong mắt của A Nam trở nên ảm đạm đi, nàng yên lặng, hai tay buông thõng mặc người lay động. Dung nhan nàng lạnh như sương, ngoài trời đột nhiên đổ tuyết. Trận tuyết đầu mùa tại Tây Lương cuối cùng cũng rơi xuống, từng bông tuyết trắng xóa lập lờ theo gió thổi vào trong điện, vây lấy hai người, vươn lên bờ vai cùng tóc.

Thật lạnh lẽo.

''Chính ngài tự quyết định thế cục sau này. Đừng trách A Nam tàn nhẫn.''

Âm thanh nàng du dương như tiếng hạc trên trời, nhưng lại lạnh lẽo và tàn khốc như muốn đào cả máu huyết của Nhạn Bắc.

Y lẳng lặng nhìn nàng, buông bỏ đôi vai nhỏ bé ấy. Chỉ thấy y khôi phục lại bộ dạng Nhiếp Chính Vương thường ngày, hướng nàng ôn nhu cười, nhẹ nhàng thay nàng vấn lên suối tóc tán loạn, khàn khàn bảo:

''Bổn vương không bao giờ hối tiếc điều gì. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở lại nơi này là được.''

Dứt lời phất tay áo rời đi, đem theo cái lạnh của trận tuyết đầu mùa.

Trần A Nam hai chân như bị chôn đứng tại đó, nàng đưa mắt nhìn ra bệ cửa sổ bên cạnh. Tuyết đầu mùa rơi rồi, trắng xóa cả một vùng trời, giữa màn đêm lạnh lẽo ấy, bóng dáng đỏ rực như ngọn lửa trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Tây Hoàng dung nhan xinh đẹp rực rỡ đứng dưới thềm tuyết rơi, ngẩng đầu nhìn hình ảnh lung linh tử y của người trên kia, nàng váy tím lay động theo gió tuyết, ba vạn tóc đen như tiên linh, dung nhan khuynh thành, lạnh lùng cao ngạo.

Bốn mắt chạm nhau, đã không cùng một chiến tuyến.

''Trẫm thật hối hận, vì ngày ấy đã đưa ngươi vào cung.''

Âm thanh nữ nhân vang vọng, lạnh lẽo tiêu điều.

Trần A Nam nhìn nàng, chỉ có thể khẽ hạ mình phúc vấn, nhẹ giọng trả lời.

''Tây Hoàng cát tường.''

Tây Hoàng đưa mắt nhìn nàng, sau chỉ lặng lẽ quay người rời đi. Để lại nơi đó dấu chân không có tuyết phủ phục.

Trần A Nam đáy mắt vô thần nhìn về phía Đại Tấn.

Mễ Bối: nhà nhà hóng đá banh, tôi xách mông đi viết truyện, thật tôi cảm thấy mình viết càng lúc khó hiểu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net