Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục tiêu đặc biệt

~*~

Sáng sớm một ngày đầu thu, những tia nắng khẽ len lỏi qua ô cửa kính chiếu thẳng vào căn phòng ngủ ấm áp. Tại nơi này một đôi nam nữ đang say sưa giấc nồng, ôm lấy nhau thật hạnh phúc. Chợt người con gái mở mắt, nhìn lên chiếc đồng hồ ở đầu giường rồi vung chăn ra ngồi dậy.

"Thôi chết, muộn giờ mất rồi." Cô vội vàng chạy ra khỏi giường chui vào phòng tắm. Loay hoay trong đó mất gần mười phút, khi trở ra trông cô đã rất chỉnh tề với bộ vest đen lịch sự mà không mất đi nét duyên dáng. Cô lại gần bàn trang điểm chải lại mái tóc rối bù, cũng quên mất cả người vẫn còn đang nằm trong chăn kia.

"Baby à!" Khua tay không thấy cô người yêu xinh đẹp đâu, anh ngái ngủ lên tiếng. Cô đến lúc này mới chợt nhớ ra, liền nói nhanh.

"Jay, anh mau dậy đi, chúng ta muộn giờ rồi." Cô vừa dứt lời thì anh mở mắt, nhìn cô vẻ khó hiểu. Lúi húi ngồi dậy nhưng thực lòng thì anh vẫn muốn ngủ thêm.

"Em lo gì, chúng ta mới phá xong một vụ án lớn, nghỉ ngơi một ngày không được sao?"

"Trời ơi, anh nhanh lên!" Vừa nói cô vừa chạy ra phòng ngoài, bây giờ có lẽ chỉ kịp làm bữa sáng một cách qua loa thôi. Anh trông bóng dáng cô hấp tấp mà không nhịn được cười, đúng là bạn gái anh rất có tinh thần trách nhiệm. Thôi thì dậy nào không lát nữa cô ấy vào sẽ lại la ầm lên mất.

~*~

Trụ sở S.I.T.

Hai mươi phút sau cả hai rời khỏi nhà, với tốc độ lái xe của anh họ đã đến nơi vô cùng kịp giờ. Cô mỉm cười hài lòng, giơ thẻ nhân viên lên xác nhận để có thể bước vào văn phòng.

"Chào đội trưởng, chào Jen." Mọi người thấy hai người bước vào liền lên tiếng chào, Vương Du cũng gật đầu chào lại. Đúng lúc đó thì Bùi Chí Hiển — Thanh tra cấp cao và cũng là người quản lý của S.I.T. bước vào, tất cả nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

"Good morning, Sir."

"Good morning!" Ông nói rồi quay qua phía Trịnh Thế Minh. "Chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi."

Toàn bộ nhân viên của S.I.T. tập trung tại phòng họp số 1 để nghe sếp lớn của họ nhận xét về chuyên án vừa diễn ra. Ai cũng tỏ ra phấn khởi vì các sếp rất hài lòng về thái độ cũng như phong cách làm việc của họ. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, vụ án tưởng như phức tạp đã được S.I.T. giải quyết một cách gọn lẹ.

S.I.T. là tên viết tắt của Special Investgation Team — Đội điều tra đặc biệt. Họ đều là những cảnh sát tài giỏi ở khắp thành phố N được tập hợp lại để hình thành nên đội. Điều kiện để có thể trở thành một thành viên của S.I.T. vô cùng khắt khe và khó khăn, đòi hỏi mọi người phải hội tụ đầy đủ sức khỏe, dũng cảm, mưu trí và nhanh nhẹn. Chính vì vai trò đặc biệt của S.I.T. nên tiêu chí lựa chọn mới cao như vậy.

"Rất cám ơn mọi người, cuộc họp của chúng ta kết thúc ở đây." Bùi Chí Hiển dõng dạc nói, mọi người nghe vậy liền mau chóng đứng lên và bước ra phía cửa. "Jayden, Jenny! Hai người đến văn phòng của tôi."

...

"Có biết vì sao tôi cho gọi hai người vào đây không?" Câu hỏi của Bùi Chí Hiển khiến Trịnh Thế Minh và Vương Du quay qua nhìn nhau rồi lại nhìn sếp của mình. Trong đầu cả hai đều đang thầm nghĩ, có lẽ họ sẽ nhận được một nhiệm vụ rất quan trọng sắp tới đây. "Trước tiên hãy đọc cái nãy đi đã."

Bùi Chí Hiển đưa cho cả hai một tập tài liệu. Vương Du cầm lấy và mở nó ra, Trịnh Thế Minh cũng ghé sát vào cô hơn để đọc được mọi thứ ở bên trong. Sau khi đã đọc hết tập tài liệu dài gần mười trang, Vương Du mới lên tiếng.

"Sếp, tại sao lại đưa cho chúng tôi thứ này?"

"Đây là một nhiệm vụ bí mật, chính vì thế tôi không thể công khai trước toàn đội vì sợ bứt dây động rừng. Hai người là những thành viên xuất sắc của S.I.T., chính vì thế tôi mới tin tưởng và giao việc này cho cả hai."

Những lời nói của Bùi Chí Hiển khiến Vương Du có phần hồi hộp. Trong S.I.T. cô là thành viên lâu năm, cũng đã từng nhận rất nhiều nhiệm vụ khó khăn nhưng chưa bao giờ cảm thấy như lần này. Chính sự nghiêm túc của sếp lại càng khiến cô bất an hơn.

"Theo như lời sếp Vu Khải Kỳ của Đội điều tra tội phạm ma túy thì người của họ cài vào tập đoàn mafia của Triệu Thời Nguyên đã mất liên lạc cả tháng nay, ngay trước khi họ chuẩn bị cho cuộc vây bắt tập đoàn này. Tính mạng của người này là một vấn đề, nhưng thêm vào đó nữa là những gì bọn họ làm trong hơn hai năm qua sẽ thành công cốc."

"Vì thế, nhiệm vụ của chúng tôi là phải tìm ra anh ta?!"

"Đúng vậy, bên đó cần khẳng định lại là người này đã chết hay còn sống. Có thể anh ta đã bị phát hiện và bị thủ tiêu. Nhưng dù có là lí do gì đi chăng nữa, điều họ muốn biết nhất vẫn là tại sao anh ta lại biến mất?" Bùi Chí Hiển nhìn chăm chú vào cặp trai gái đang ngồi trước mặt mình, nhắc đi nhắc lại về sự bảo mật của nhiệm vụ lần này. "Hãy nhớ kĩ, ngoài hai người ra không ai được biết về hồ sơ này, nếu nó lọt ra ngoài, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được."

"Chúng tôi biết rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra anh ta."

"Tôi đợi tin vui từ hai người."

~*~

Trụ sở tập đoàn TNT

"Chú, Max và Như Mỹ đã về đến rồi." Chàng trai cao ráo trong bộ vest đen bước vào một căn phòng lớn, hơi cúi đầu nói với người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế bành. Ông ta tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn khá phong độ, và đặc biệt là có phong thái của người lãnh đạo. Nghe chàng trai nói vậy, ông chỉ gật đầu, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

"Bố, con gái nhớ bố quá!" Cô gái tên Như Mỹ trong bộ váy màu hồng phần xinh tươi chạy đến ôm chầm lấy ông, miệng cười hớn hở. Theo sau cô, Max bước lại gần cúi chào ông, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Con chào bố!"

"Ừ, hai đứa đi hưởng tuần trăng mật thế nào, có vui không?"

"Vui lắm bố, con gái cám ơn bố!" Như Mỹ dìu bố đứng lên và tiến về phía sofa. Ông ra hiệu cho Max và cả chàng trai khi nãy ngồi xuống.

"Con gái bố vui là được rồi." Ông vừa nói vừa cười, đưa ánh mắt nhìn về phía con rể. Max vẫn ngồi im, không tỏ rõ thái độ của mình. "Từ mai con có thể về phụ giúp ta được rồi chứ?"

"Bố, bọn con mới cưới mà." Vừa nghe bố nói đến việc yêu cầu chồng mình đến tập đoàn làm việc Như Mỹ đã tỏ vẻ không vui. Cô nhìn bố mình ánh mắt có chút hờn dỗi nhưng ông không nói gì. Cô lại quay sang nhìn Max, như chờ đợi anh lên tiếng đồng tình với mình.

"Vâng, con biết rồi thưa bố!"

"Tốt, ta sẽ thăng chức cho con." Triệu Thời Nguyên nói có phần vui vẻ, ông quay sang người thanh niên nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng. "Quyền, hãy sắp xếp cho Max giùm ta."

Dương Vỹ Quyền gật đầu rồi vỗ vai Max, hai người đi ra ngoài trước để Như Mỹ ở lại với Triệu Thời Nguyên. Cô vẫn còn giận về chuyện ông bắt chồng cô đi làm ngay, khuôn mặt tỏ ra không vui.

"Hai đứa đã kết hôn rồi, con còn lo gì không giữ chân được nó."

"Nhưng bọn con chưa có nhiều thời gian ở bên nhau. Đi làm rồi anh ấy sẽ lại lao vào công việc mà không để ý gì đến con nữa."

"Nó dám à, nếu Max đối xử như vậy với con thì ta sẽ cho người xử lý nó."

"Bố!" Vừa nghe đến hành động đáng sợ của bố, Triệu Như Mỹ giật mình. Cô nói thì nói vậy chứ đời nào lại muốn để chồng xảy ra chuyện.

"Đúng là, con gái lấy chồng rồi như bát nước đổ đi."

"Đâu có, con và anh Max sẽ phụng dưỡng bố thật chu đáo mà." Như Mỹ lại gần dựa đầu vào vai bố mà nói. Cuộc đời này của cô thật hạnh phúc khi có hai người đàn ông yêu thương và bảo vệ cô như vật báu, như vậy còn cầu mong gì hơn nữa.

...Giây phút đẹp đẽ này

Con luôn mong nó sẽ tồn tại mãi...

~*~

Ngoại ô thành phố N

Sau giờ cơm trưa, Trịnh Thế Minh và Vương Du theo những tài liệu được cung cấp đã đến nhà của người cảnh sát tay trong kia điều tra. Căn hộ của anh ta nằm ở tầng mười tám của một chung cư rộng lớn, tuy nhiên chuyến đi này dường như không khiến họ hài lòng. Căn nhà trống không, bụi bám đầy lên các vật dụng và chẳng có một dấu hiệu nào chứng tỏ đã có người từng ở đây suốt một thời gian dài.

Vương Du bước lên chiếc xe BMW của mình đầy thất vọng, khuôn mặt cô đăm chiêu tỏ rõ sự chán nản và bất lực. Trái ngược với cô, Trịnh Thế Minh không thể hiện thái độ quá nhiều. Anh vẫn đang suy nghĩ về nhiệm vụ được giao nhưng có vẻ như trong đầu đang hình thành nên một suy nghĩ táo bạo. Suốt đường đi thấy người yêu chỉ tập trung lái xe, Vương Du liền quay qua phía anh, nghi hoặc hỏi:

"Anh đã tìm ra manh mối gì rồi sao?"

"Hả? À, chỉ là anh đang có chút suy đoán." Trịnh Thế Minh hơi giật mình khi Vương Du hỏi nhưng anh cũng nhanh chóng giải đáp cho cô. "Chúng ta chắc phải nghĩ sự việc theo cái cách mà nó không thể nào xảy ra."

"Cách mà nó không thể xảy ra? Ý anh là...?!"

"Thông tin về tập đoàn TNT chắc chắn rất cần thiết vào lúc này đấy." Sau câu nói của Trịnh Thế Minh, cả hai người đều im lặng. Dường như trong đầu cả hai đều đang có cho mình những suy nghĩ riêng và họ đều chỉ đang hướng đến một mục đích duy nhất, đó chính là tìm ra tung tích của người cảnh sát kia.

~*~

Tòa nhà KA

"Vui lòng lùi lại cho cảnh sát làm việc."

"Xin chào, tôi là An Vĩnh Tường, thành viên S.I.T., đội chúng tôi đến để tiếp nhận vụ án?" Trong khi Trịnh Thế Minh và Vương Du đi điều tra về vụ việc mất tích của viên cảnh sát kia thì ở trụ sở S.I.T. mọi người nhận được lệnh phải đến tòa nhà KA chi viện. Không chần chừ, những thành viên còn lại của đội dưới sự chỉ huy của An Vĩnh Tường đã lên đường đến ngay địa điểm yêu cầu. Đến nơi, họ có thể ngay lập tức trông thấy hiện trường tan hoang của một vụ cướp. Địa điểm gây án là tiệm vàng nằm ở tầng một toàn nhà này, toàn bộ trang sức đã bị lấy đi. Nghiêm trọng hơn, đã có hai con tin bị giết, đó chính là lí do S.I.T được yêu cầu chi viện cho hành động lần này.

"Tình hình hai nạn nhân giờ thế nào rồi?" Đặng Nhất Giang — chuyên gia tâm lí của S.I.T. lên tiếng.

"Đã đưa đi cấp cứu nhưng xem ra không khả quan cho lắm, họ mất rất nhiều máu."

"Vậy còn bọn cướp, đã có thông tin gì về chúng chưa?" An Vĩnh Tường quan sát khắp chung quanh căn phòng và anh nhận ra, ở đây có camera hoạt động 24/24.

"Tổng cộng có bốn tên nhưng đều bịt mặt kín mít, tạm thời vẫn chưa biết chúng là những ai?" Tưởng Hồng Tâm — nữ cảnh sát xinh đẹp của S.I.T. nói một cách thất vọng. Cô nhìn sang các đồng nghiệp của mình, họ cũng không có biểu hiện nào hơn. Duy chỉ có An Vĩnh Tường, nãy giờ anh vẫn theo dõi băng ghi hình một cách rất chăm chú.

"Châu Việt, điều tra về hồ sơ tội phạm năm 2006 cho tôi." Lời nói của An Vĩnh Tường khiến mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, anh rời mắt khỏi màn hình, nghiêm túc nói. "Tôi thấy trong số bốn tên này có một tên cách hắn dùng súng rất quen, có lẽ tôi đã từng chạm chán với hắn."

~*~

Trụ sở S.I.T.

Trong văn phòng của mình, Trịnh Thế Minh cùng Vương Du chăm chú nghiên cứu tài liệu về tập đoàn TNT. Được thành lập vào năm 2000 bởi Triệu Thời Nguyên, một người đàn ông nổi tiếng độc đoán và lạnh lùng trên thương trường. Cho đến nay TNT đã vươn lên trở thành một trong mười tập đoàn lớn nhất cả nước. Sự thành công của nó là con đường mà các tập đoàn khác muốn học tập theo. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài và được che giấu một cách tài tình qua lớp vỏ bọc hoàn hảo. Ở bên trong, TNT đáng sợ và ma quái hơn người ta tưởng rất nhiều.

Đội điều tra tội phạm về ma túy đã theo chuyên án này hơn hai năm nay mà vẫn chưa thu thập đủ các bằng chứng để đưa tội ác của TNT ra trước ánh sáng. Tay trong họ gài vào đến nay chưa rõ tung tích, có thể thấy rằng đây là một tập đoàn tội phạm vô cùng ranh ma và xảo quyệt, không dễ dàng gì để đối phó với bọn chúng.

Cạch

"Henry, vụ án ở tòa nhà KA sao rồi?" Mặc dù được giao một nhiệm vụ riêng nhưng Trịnh Thế Minh cũng không vì thế mà bỏ bê công việc ở đội. Sau một hồi tra cứu mà chưa tìm ra được manh mối nào, anh để Vương Du ở lại trong văn phòng và bước ra ngoài họp với các thành viên khác.

"Chúng tôi đã tìm hiểu, trước khi vụ án xảy ra không thấy đối tượng khả nghi nào xuất hiện. Lúc đó là giờ ăn trưa, đùng một cái bọn cướp xông vào nên không ai kịp phản ứng."

"Theo suy luận của anh Henry, tôi đã lật lại các hồ sơ của năm 2006, đây là số đối tượng bị bắt và đã được thả ra đến nay." Châu Việt đưa cho Trịnh Thế Minh tập tài liệu dày cộm mà anh vừa mới tốn bao công sức lấy được từ phòng lưu trữ. Trịnh Thế Minh xem qua rồi đưa cho An Vĩnh Tường.

"Tên này có vẻ đáng ngờ nhất. Hãy đi điều tra tung tích của hắn."

Trở lại văn phòng, Vương Du vẫn đang cặm cụi lật giở từng trang hồ sơ. Khi nãy khi xem qua tài liệu về viên cảnh sát kia, trong đầu cô bất chợt nảy sinh một ý nghĩ. Cô thậm chí đã phải gọi điện cho một người bạn học cùng ở trường cảnh sát trước kia để xác minh. Và sự thật dường như khiến Vương Du không tài nào tin được.

"Em điều tra đến đâu rồi?" Lời nói của Trịnh Thế Minh cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp của Vương Du, cô ngẩng lên nhìn anh đang bước về phía chiếc bàn làm việc và ngồi xuống. Cô đoán chắc rằng anh cũng biết cô đã có suy đoán riêng cho mình.

"Đúng như anh nói, một ý nghĩ táo bạo."

"Ồ, nói thử xem liệu hai chúng ta có thần giao cách cảm không?" Vương Du mỉm cười nhìn người yêu, cô bắt đầu cất tiếng nhẹ nhàng.

...Không phải ở đâu xa

Sự thật ở ngay những thứ ta không ngờ tới...

~*~

Quán bar SES

Tiếng nhạc ồn ã vang lên trong một không gian rộng lớn. Bao nhiêu con người tụ hội tại đây cùng nhau nhảy múa, ca hát, uống rượu. Họ say sưa lắc lư theo điệu nhạc, dường như quên hết mọi ồn ào của cuộc sống ngoài kia. Nơi đây, đúng là thiên đường giải trí.

Trong phòng VIP trên tầng hai, một người thanh niên cao ráo, đẹp trai nhìn xuống phía dưới sàn nhảy và nở một nụ cười lạnh lùng. Người ta đến đây để vui chơi, còn anh là vì công việc. Ban ngày thì là một chàng trai lịch sự hào hoa, ban đêm lại trở thành một đàn anh khét tiếng. Luôn là như vậy, cuộc sống hai mặt đã gắn chặt với anh bao năm nay.

Cạch

Cánh cửa gỗ được bật mở, một cô  gái thân hình quyến rũ trong bộ váy hai dây ngắn cũn cỡn màu đỏ rực bước vào. Cô ta lại gần phía anh, cúi chào rồi ngồi xuống. Anh liếc qua cô ta một cái rồi chẳng thèm để ý đến, lôi chiếc Ipad trong túi ra check lại công việc. Cô ta không dám lên tiếng, rót cho anh một ly rượu rồi lẳng lặng đi ra.

Một lát sau, cánh cửa lại được mở và một người khác tiến vào, anh ta khép nép gọi anh:

"Anh Quyền, bọn em có chỗ nào chưa tốt ạ?"

Anh ngẩng lên nhìn cậu ta có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng hiểu ra, ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống cạnh mình.

"Không có gì!"

"Em đã cho con bé đó một trận rồi ạ, xin anh bỏ qua cho, lần sau sẽ không có nữa đâu."

"Uhm, hôm nay tôi không có hứng. Tôi đi trước, công việc để mai báo cáo." Anh nói rồi cho Ipad vào túi, bước ra cửa không hề ngoảnh lại. Người kia cúi thật thấp chào anh, thầm thở phào vì đã không gây ra lỗi lầm gì, nếu không chắc cũng không còn sống được trên thế gian này.

Tiếng nhạc xập xình vẫn vang lên cho đến khi Dương Vỹ Quyền ra đến cửa. Anh chợt dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng của cô gái lúc nãy. Cô ấy đang đứng co ro nơi góc cửa, hai hàng mi đẫm lệ nhưng vẫn phải cố kiềm chế. Đôi bàn tay nhỏ bé cứ chốc chốc lại đưa lên gạt nước mắt, điều này khiến cho gương mặt xinh đẹp trở nên lấm lem. Dương Vỹ Quyền bước lại gần hơn, rồi đột nhiên anh lên tiếng:

"Cô, đi theo tôi."

Lời nói của anh khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên, ngay cả cô gái cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng anh chỉ nói có vậy, xong liền cất bước rời đi. Cô gái sau vài giây thất thần vội đuổi theo anh. Những người ở đó thì dù không hiểu nhưng cũng cho rằng cô đã gặp may. Còn bản thân cô, đơn giản cô chỉ biết làm theo vì lời nói của anh ở đây chính là mệnh lệnh.

...Bước đi vội vã phía sau anh

Em không biết rằng từ nay cuộc đời mình đã đổi thay...

 

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net