[18+][Tẫn Tô] Đoàn viên - Trung thu part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Đoạn in nghiêng trong phần này đều là hồi tưởng quá khứ. Những cảnh quá khứ đan xen hiện tại rất cần thiết cho phần này. Mọi người lưu ý giúp mình nhé.

------------------------------------------------------------------------------------

A Mật lại phá phách rồi.

Cây táo Thượng Thanh Thần Vực không hiểu tại sao bị bật gốc. Cây táo này là cây táo mà Minh Dạ và Tang Tửu kiếp trước nên duyên. Khi được hỏi, Tử Mật chỉ nói một câu:

"Con muốn đem cây táo này đến Hành Dương Tông"

Mới đi Hành Dương Tông có mấy tháng, đứa trẻ không hiểu sao thật sự coi Hành Dương Tông là nhà thứ hai của mình. Từ gây quỹ bằng việc trình chiếu "cơm chó" nhà Dạ Tửu, giờ thì đem hẳn cây nhà mình đưa đến Hành Dương Tông.

Có lẽ Công Dã sư huynh thật sự đã dạy đồ đệ rất tốt hoặc là thành công trả thù cho mối thù cướp vợ ngày nào.

Đàm Đài Tẫn yên lặng ngồi thưởng trà nhìn Tô Tô dạy con. Sau đó, Tô Tô đem roi định trừng phạt, quát con: "Quỳ xuống"

Bịch!

Tô Tô tròn mắt ngạc nhiên.

Tử Mật quỳ xuống rồi, sao còn thấy Đàm Đài Tẫn quỳ xuống nữa?

Tô Tô giơ tay lên trán, nói với chồng:

"Đàm Đài Tẫn, chàng đứng lên đi! Ta đang dạy con cơ mà!"

Đàm Đài Tẫn cũng rất ngạc nhiên. Không hiểu tại sao mình tự dưng quỳ xuống ngay sau khi nàng cất tiếng nữa. Chẳng nhẽ do mấy đêm gần đây họ chơi...

Chuyện này nhất quyết không được để người khác biết được, không thì thể diện của Cửu Mân Thần Quân để đi đâu?

Chàng liền liếc nhìn xung quanh, may không có ai ngoài gia đình họ. Nhưng rồi, chàng liếc nhìn đứa con gái của chàng đầy cảnh giác.

"Cha yên tâm. Con sẽ nhất quyết không kể việc này cho ai cả." - Tử Mật nhanh nhẩu đáp.

Từ lúc cha trở lại, Tử Mật hiểu thêm về người cha luôn cao cao tại thượng này. Trước mặt người khác thì lúc nào cũng rất uy nghiêm, không ai đụng vào được. Cũng chính xác, vì cha bé vừa là Ma Thần vừa là Chân Thần, chẳng ai dại mà đụng vào, không thì tự dưng biến mất lúc nào không hay. Ngay cả trước mặt bé, cha cũng là con người uy nghiêm, mẫu mực, là chuẩn mực của người chồng, người cha, lãnh đạo mà tam giới ai cũng cần noi theo. Nhưng trước mặt mẹ bé, bé đôi khi nghi ngờ liệu có cùng một người không. Biểu cảm của cha trước mặt mẹ bé đặc sắc vô cùng, từ hiền lành như một con cún, yếu đuối đến mức gió có thể thổi mất, có thể nhỏ nước mắt để mẹ bé mủi lòng, khi giận mẹ bé thì như một đứa trẻ con. Tuy nhiên, để đảm bảo thể diện và uy nghiêm của một vị Thần, bé vẫn nên im lặng về điều này, vì bé sợ cha bé giận dữ hơn nhiều. Dù sao, tam giới bình yên cũng nhờ một tay cha bé vừa kiêm vai phản diện vừa kiêm vai chính diện mà thành.

Màn dạy dỗ của Tô Tô vẫn rất dứt khoát. Tuy cầm roi, nhưng tuyệt đối không đánh con, chỉ giảng giải cho con thế nào là đúng, thế nào là sai. Tuy Hành Dương Tông là nhà của nàng, nhưng không nên tự tiện mang đồ từ Thần Vực đi Hành Dương Tông mà không được sự cho phép của nàng. Nàng giảng cho con lẽ phải, sự đúng đắn, hướng con đến con đường Thần Minh đúng đắn. Đàm Đài Tẫn yên lặng nghe Tô Tô nói, sau đó đứng lên, xoa đầu đứa trẻ:

"Con phải nhớ nghe lời mẹ. Con đường thành Thần Minh không dễ dàng, nên nghe người đi trước để giữ vững Đạo tâm của mình"

Tử Mật xúc động nói: "Cám ơn cha mẹ"

Rồi sau đó, đứa trẻ liền rời đi.

-----------------------------------------------------------------

Tết Trung thu này thật sự nhộn nhịp. Nàng chuẩn bị bữa cơm gia đình, mời cả Minh Dạ và Tang Tửu lên Thần Vực Thượng Thanh ăn cơm. Bình thường, sẽ có cả Diệp Thanh Vũ, Phiên Nhiên cùng các đứa con của họ lên ăn cùng. Nhưng lần này, Diệp Thanh Vũ gửi quà đến vợ chồng Tẫn Tô, do ăn Tết cùng gia đình ở Cảnh Quốc.

Sau khi ăn bữa ăn đoàn viên, họ liền bóc quà của Diệp Thanh Vũ. Khi Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô mở ra, họ tự dưng quay lại Diệp Phủ.

Khác với Bát Nhã Phù Sinh năm đó, chàng và nàng thực sự ở Diệp Phủ do Diệp Thanh Vũ làm lại.

"Diệp Thanh Vũ, cảm ơn đệ" - Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô thầm nghĩ.

Nhìn thấy pháo hoa đó, họ dường như trở lại đêm pháo hoa Tết năm đó. Nàng ước rằng chàng không trở thành Ma thần, chàng suy nghĩ đến việc từ biệt nàng.

Trong Bát Nhã Phù Sinh chàng tạo ra khi đang là Ma thần, nàng từng tổn thương chàng biết bao. Nhìn lại pháo hoa cùng người chồng thật sự bên cạnh nàng, nàng buồn bã nói:

"Ta xin lỗi, ngày trước ta đã nói những lời tổn thương như vậy với chàng. Ta lúc đó chỉ muốn dò, người chồng đứng trước mặt ta liệu có phải bị Ma thần chiếm thân xác, hay là Đàm Đài Tẫn. Suốt 500 năm, trong Bát Nhã Phù Sinh của chàng, ta luôn suy nghĩ, lúc đó, nếu ta có thể nói lời tử tế hơn với chàng, chàng đã không phải tự biến ra ta chỉ để nghe thấy lời yêu. Ta đối xử với chàng tốt quá ít, để chàng chỉ có thể đem ảo ảnh như vậy mà ra đi. "

"Ta chưa bao giờ trách nàng. Nàng phải làm vậy, và ta cũng ép nàng phải làm thế. Tam giới không thể không có một vị thần trông coi bờ cõi. Làm sao ta không biết nàng yêu ta đến mức thế nào, khi nàng mãi vẫn không thể luyện Vô tình đạo? Nhưng tam giới có thể không có Ma thần, nhưng phải có một vị Chân Thần. Chỉ có nàng mới thật sự phù hợp với tình hình đó."

Pháo hoa bắn càng ngày càng nhiều.

"Lê Tô Tô, rõ ràng người bị lừa dối năm đó là ta. Khi nàng dạy ta vẽ bùa Kiến Sinh, dù có cố thế nào, ta cũng không thể vẽ được, không phải sao?"

"Kiến Sinh Phù nhìn thấy là thứ đẹp nhất, thuần khiết trên thế gian. Lòng không tạp niệm mới có thể thành công. Ta biết chuyện này khó khăn đối với ngươi, nhưng ta thật lòng hy vọng rằng, ngươi có thể thành công"

"Một ngàn năm trước, chàng đã từng tạo Kiến Sinh Phù thành công đúng không?" - Lê Tô Tô hỏi.

"Sao nàng biết?" - Đàm Đài Tẫn hỏi

"Nếu như tất cả những gì chàng nói để kích thích ta tu Vô tình đạo, vậy chắc chắn việc chàng nói không vẽ được là giả, để khiến ta nghĩ chàng không thể cứu được nữa."

Đàm Đài Tẫn cười: "Nàng thật sự thông minh"

Nàng mải mê đau đớn mà không nhìn thấy khóe miệng của Đàm Đài Tẫn nâng lên. Chàng đã mỉm cười. Hy vọng của nàng đã thành. Ở Diệp Phủ, sau khi dựa vào nàng, người chàng tin tưởng, chàng đã không có tạp niệm, thành công vẽ được Kiến Sinh Phù.

Tô Tô mỉm cười. Thật tiếc, những ngày tháng đó, nàng không hề biết chàng đã vẽ được.

Ngươi yên tâm, sau này có ta ở bên ngươi, sẽ không một ai ức hiếp được ngươi nữa. Năm nào chúng ta cũng có thể vui thế này.

Nàng mỉm cười khi nghĩ đến câu nói đêm pháo hoa Diệp Phủ ngàn năm về trước. Cuối cùng, sau bao đau thương khổ ải, nàng đã thực sự ở bên chàng, năm tháng không rời xa.

Nhớ đến việc chàng luôn muốn thay thế những kỷ niệm buồn bằng kỷ niệm vui, nàng liền hỏi chàng:

"Chàng định diễn nốt đêm động phòng đầu tiên của chúng ta không?"

Đáp lại nàng là nụ hôn của chàng và chiếc ôm ấm áp.

"Đã đến nước này rồi, nàng bảo ta làm sao quay đầu?" - Đàm Đài Tẫn nhìn nàng đầy âu yếm.

Chàng hôn nàng mãnh liệt hơn, một tay vung xuống, họ liền trở lại chiếc giường nọ của Diệp Tịch Vụ.

Tô Tô hoảng hốt giữ chàng lại, nói chàng: "Từ từ, ta phải nói chia tay..."

Đàm Đài Tẫn bỏ tay nàng ra rồi hôn nàng ngấu nghiến, dường như từ "chia tay" là từ nàng không bao giờ nên nói, cởi từng lớp quần áo của nàng và chàng, trùng khớp với đêm viên phòng đầu tiên của chính họ.

Chỉ khác lần này, chàng cởi từ từ để vừa cảm nhận lại đêm đầu, vừa để kích thích vợ mình.

Ánh mắt nàng hiện rõ sự bối rối. Rõ ràng nàng là người đề nghị đêm "chia ly" này, nhưng tâm trí nàng chỉ còn nỗi đau đớn. Họ yêu nhau đến vậy, cứ ngỡ sẽ đầu bạc giang long, mãi không chia ly. Nhưng chàng vẫn là Ma thần, nàng không thể yêu Ma thần.

Người trên thân thể nàng là Đàm Đài Tẫn, hay là Ma thần?

Chàng hôn mũi, hôn môi, hôn má, hôn cổ. Ánh mắt chàng có sự chiếm hữu, giữ tay nàng lại, nhưng hành động của chàng thì nâng niu và trân trọng nàng, sợ nàng bị tổn thương.

Đêm nay là sự khởi đầu, cũng là sự kết thúc. Hãy để đêm nay, chàng là chồng của nàng, đem cho nàng tình yêu vô bờ bến.

Nghĩ thế, chàng liền dùng mũi, vân vê đôi má nàng, lưu giữ hương thơm của nàng vào trong tâm trí. Chàng sẽ nhớ mãi hương thơm ấy để rồi ngày mai hoàn toàn tan biến.

Bàn tay nàng đang nắm chặt bỗng dưng thả lỏng. Nước mắt nàng liền rơi xuống. Trong giây phút chàng quyết định buông thả, lý trí của nàng càng ngày càng rõ rệt trên từng hành động tình cảm. Đây vẫn là Đàm Đài Tẫn, người nàng yêu thương hơn cả tính mạng. Nhưng thời thế đổi thay, chàng đã thành Ma thần, không còn cách nào cứu vãn được nữa. Tình yêu, lời hứa với nàng, đối với chàng không thể so được với cám dỗ làm Ma thần. Giữa hai bọn họ, làm gì có ngày mai?

Một ngón tay lau đi nước mắt của nàng.

Thì ra, chàng không chỉ thỏa mãn chính mình mà quên cảm xúc của nàng. Hành động của chàng như thể nói với nàng: "Đừng suy nghĩ nữa. Hãy cháy hết mình đêm nay. Dù kết quả thế nào, chúng ta vẫn đã từng có nhau".

Nàng nhắm mắt lại, giữ chặt chàng hơn. Đúng thế, cho dù ngày mai đau thương ra sao, đêm nay, chàng là Đàm Đài Tẫn, chồng của Lê Tô Tô. Không còn gì quan trọng nữa.

Như được sự đồng ý của nàng, chàng liền trở nên mạnh bạo hơn. Rèm bị chàng dùng phép đóng lại. Lớp áo của nàng và chàng từ từ bỏ ra hết. Đêm nay, chàng và nàng sẽ chính thức là vợ chồng.

----------------------------------------------

Trước đám cưới một ngày, khi Tô Tô còn đang bất tỉnh...

"Bẩm Ma Quân, thuộc hạ kính dâng một cuốn Xuân Cung Đồ, chúc Bệ Hạ và nương nương con đàn cháu đống!"

Một Ma tướng dưới trướng Kinh Diệt nhanh nhẩu lấy lòng Đàm Đài Tẫn.

Đàm Đài Tẫn nhìn cuốn Xuân Cung Đồ đầy phức tạp. Mình sắp sửa biến mất rồi, cần cái cuốn này làm gì? Tô Tô làm sao có thể cho phép mình chạm vào trước khi cưới mà thực hiện?

"Giữ lại vật phẩm này. Ban thưởng cho vị tướng này" - Đàm Đài Tẫn nói

Dù thế nào, cũng không được để ai phát hiện đám cưới này là cái bẫy, đành nhận món quà "độc lạ" này vậy - Đàm Đài Tẫn nghĩ.

Nghĩ là thế, nhưng ngay trong đêm đó, Đàm Đài Tẫn vẫn chăm chú đọc hết cuốn sách, và tưởng tượng chàng và nàng làm gì trong đêm động phòng nếu nó thực sự xảy ra.

Cuộc đời chàng quá khổ rồi, nhưng cũng không thể không cho chàng tưởng tượng sâu xa chứ?

Tuy nhiên, trong đêm Bát Nhã Phù Sinh, chàng thầm cảm ơn vị Ma tướng "tinh tế" này, nếu không, chắc chàng đã quên kiến thức cách đây 500 năm trước rồi, làm sao có thể đem cho nàng trải nghiệm lần đầu tuyệt vời được?

Hai nụ hoa lần đầu tiên chàng nhìn thấy quả thật xinh đẹp. Chàng mải mê trên ngọn đồi đó, vừa gặm vừa hôn, làm nàng nhột nhột. Tiếng rên tiêu hồn trùng khớp với đêm đầu tiên đó khiến chàng cảm thấy hoài niệm.

"Nàng biết không? Cho dù chúng ta đã hạnh phúc, nhưng ta thật hoài niệm đêm đầu này. Vì lúc đó, nàng thực sự là của ta, và ta thực sự là của nàng"

Tô Tô dường như không tỉnh táo, vẫn đang đê mê trên những chiếc hôn của chàng trên ngực và cái chạm tay vào nơi tư mật.

Lần đầu chàng chạm vào, nàng thấy nhột nhột vô cùng, xấu hổ chỉ muốn chui vào trong chăn, liền nghiêng đầu ra một bên để che đậy tiếng rên. Nhưng Đàm Đài Tẫn thì kiên quyết, quay mặt nàng về phía chàng, thì thầm với nàng:

"Đừng lo, đây là chuyện bình thường của vợ chồng. Đừng kìm nén, hãy cho ta biết nàng vui thế nào!"

"A!" - Tô Tô kêu một tiếng rất dài rồi lịm đi.

Vẫn là hành động cũ, nhưng chưa bao giờ làm nàng hết mê mẩn. Có lẽ, chỉ có chàng mới đem lại trải nghiệm cực lạc như vậy.

Tiếng húp hàu bỗng càng ngày càng rõ rệt.

"Chàng!..."

Thật là xấu hổ. Ngày xưa, nàng chỉ nhầm vảy Hộ Tâm là con hàu, cho nhầm vào lửa. Chàng hồi sinh, nhưng tuyệt đối không hề quên việc mình bị nhầm thành hàu. Trong đêm viên phòng ngày cưới, trong lúc làm chuyện cần làm, chàng thì thầm với nàng đầy bá đạo:

"Nàng dám nhầm ta với con hàu, vậy thì đời này, kiếp này, ta sẽ luôn húp hàu nàng!"

Giờ đây, mỗi lần ân ái, chàng chưa bao giờ quên húp hàu nàng. Thật là con người thù dai, nhưng mà nàng thích vô cùng. Tiếng húp hàu đầy kích thích cộng với cảm giác đê mê chàng dẫn lối khiến nàng lại đi lên tới đỉnh.

Sau đó, chàng liền ở trên, nhìn vào mắt nàng, khàn giọng nói:

"Cho ta được không?"

Bỗng dưng nàng xúc động. Thực sự trở lại nơi ngày xưa mình từng sống, người ở trên người nàng là người chồng nàng tâm tâm niệm niệm suốt bao nhiêu năm. Tuy sau khi chàng hồi sinh và cưới nàng, nàng và chàng đã chung chăn chung gối nhiều lần, nhưng sau mỗi lần như vậy, sáng sớm dậy, nàng vẫn đôi khi còn cảm thấy lo sợ. Lo sợ rằng tất cả là giấc mơ, nhất là khi về lại Diệp Phủ - nơi đáng lẽ ra không còn tồn tại.

Nàng liền giơ tay vuốt ve khuôn mặt chàng. Hãy để đêm nay là kỷ niệm vui vẻ, loại đi nỗi trống trải hàng trăm năm trước nàng từng phải chịu đựng trong muôn ngàn lần vào Bát Nhã Phù Sinh của chàng. Hãy để đêm nay là sự buông bỏ nỗi trống trải hàng trăm năm, để nhìn vào khởi đầu mới.

"Được!"

~

Sau màn dạo đầu đầy đam mê, chàng liền đi vào trong nơi cho chàng sự tiêu hồn.

Đáp lại là tiếng kêu thất thanh và tiếng rẹt của tiếng cào vào vai chàng.

Cuối cùng nàng đã thuộc về chàng. Chỉ mình chàng.

Lần này, chàng mở to mắt vì cùng một tiếng rên, cùng sự chặt chẽ, như vừa chọc thủng một lớp màng.

"Tô Tô, nàng..."

Nàng liền hôn chàng đầy âu yếm.

Thì ra nàng biết cách chơi như vậy, thật sự làm lại đêm viên phòng đầu tiên của hai người, kể cả lớp màng đó.

Ánh mắt chàng tối lại, cảm tưởng một con thú sắp sửa xổng chuồng. Nhưng chàng vẫn hôn môi, hôn ngực nàng, dùng tay kích thích nơi tư mật thêm nước rỉ ra để tránh cho nàng đau, dù chàng biết rõ, nàng sớm đã quen với kích thước của chàng nhiều lần rồi.

"A... Tẫn..." - Nàng mở miệng to, thở hổn hển, nắm chặt ga giường, như đang chịu đựng một vật thể to chuẩn bị đi vào.

Sau khi nàng được kích thích đến mức thích ứng với kích thước của chàng, chàng liền đẩy toàn bộ vào.

Tiếng thất thanh biến thành tiếng rên rỉ. Chàng thật sự nhẹ nhàng, mở rộng nàng, cho nàng trải nghiệm đê mê. Ánh mắt ấy không ngừng nhìn phản ứng của nàng. Cho dù có phóng túng thế nào, chỉ cần nàng khó chịu, chàng liền làm nàng dễ chịu trở lại.

Lực đẩy của chàng dần dần mạnh lên. Nàng cảm tưởng như thân thể nàng không còn thuộc về nàng, nơi tư mật càng ngày càng rỉ xuống giường.

"A... Đàm Đài Tẫn... Đừng..."

Ngược lại với tiếng kêu của nàng, lực đẩy của chàng càng ngày càng mạnh, làm mặt nàng dần dần đỏ ửng. Lý trí đã hoàn toàn vụn vỡ, tâm trí nàng giờ chỉ còn một màu trắng xóa.

Trở lại căn phòng của nàng năm ấy, cùng nàng trải nghiệm cảm giác đầy mê mẩn này, quả thật không có gì tuyệt vời hơn.

Đàm Đài Tẫn vẫn chăm chú nhìn nàng. Tiếng rên này, những cử động tiêu hồn này, chỉ mình chàng hưởng dụng. Mãi mãi chỉ có chàng được tận hưởng cùng nàng.

Nghĩ đến đây, mắt chàng càng ngày càng tối lại, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Bầu không khí trở nên nóng rực, cả hai bám lấy nhau như dây leo. Tiếng gầm và tiếng rên vang vọng trong phòng. Một lúc sau, tiếng động liền kết thúc bằng tiếng rên đầy thỏa mãn của cả hai người.

Giường lênh láng dịch tình yêu hai người. Sau khi thỏa mãn, cả hai liền nằm xuống giường. Nước ở nơi tư mật của nàng giờ là màu trắng xóa, đầy dịch tình yêu chàng trao cho nàng.

"Tô Tô, nàng thật giỏi" - Đàm Đài Tẫn nằm bên cạnh rồi ôm lấy nàng.

Trong lúc chàng ngủ, nàng đã tỉnh dậy. Thầm sờ mặt của chàng, lưu luyến hơi thở, những đường nét của chàng. Cơ thể của họ đều thẫm đẫm mùi của nhau. Họ đã thuộc về nhau, nhưng rồi thì sao? Ngày mai, nàng phải giết chàng, vì bình yên Tam giới. Nếu như không thể cùng sống, nàng nguyện cùng chết với chàng.

Đêm viên phòng đầu tiên. Đêm chia li. Một cuộc hoan lạc đầy đam mê, nhưng hai người trong cuộc đều đi tìm cái chết.

Nàng liền nhắm mắt lại, đành chờ ngày mai lại đến.

Một lúc sau, Đàm Đài Tẫn tỉnh lại. Chàng đắp chăn lại cho nàng. Nhìn thấy tóc mái của nàng loạn đi, chàng mỉm cười. Cuối cùng, nàng và chàng đã thuộc về nhau. Vận mệnh trớ trêu và tàn ác, nhưng ít ra, họ đã là của nhau.

"Ta biết, việc tiếp theo ta sẽ làm đối với nàng vô cùng tàn nhẫn. Nhưng mà Tô Tô, nàng đừng trách ta. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ít ra còn để lại Bát Nhã Phù Sinh trong linh châu cho nàng làm kỷ niệm. Khi nào nàng buồn, nàng có thể vào đó, tưởng niệm"

Ánh mắt dường như thiếu sức sống, nhìn người chàng yêu thương rồi làm chuyện vô ích.

Tô Tô mệt mỏi dựa vào chàng, ôm chàng không rời. Khác với đêm đầu tiên, chàng rõ ràng mạnh mẽ hơn, thời gian thỏa mãn đôi bên lâu dài hơn. Hồi trước, chàng dám rời giường trước nàng, làm nàng sáng hôm sau tỉnh dậy hoang mang. Lần này, nàng nhất quyết không ngủ trước, không được để chàng có quyền rời giường trước nàng. Nàng nhất quyết phải là người rời giường trước! Nàng không còn chỉ là Tiên tử, nàng là Thần như chàng, tuyệt đối không thể thua!

Nghĩ vậy, nàng liền sờ vào cơ ngực rắn chắc của nàng, mân mê ngón tay trên cơ ngực đó. Cơ ngực ấy cũng chỉ có mình nàng được chạm vào, thật là một cảm giác thành tựu.

Đàm Đài Tẫn cảm thấy bản thân lại cần được nàng an ủi nữa, liền lật nàng lại, tiếp tục các hành động đầy yêu thương. Không biết bao nhiêu lâu, cả hai thỏa mãn lẫn nhau. Chiếc giường rung liên tục, những lời yêu thương được thốt lên, cảm xúc thăng hoa lên một tầm cao mới.

Lần này, đêm ở Diệp Phủ không còn bao phủ bởi tuyết trắng như xưa nữa. Chỉ còn sự đoàn viên của đôi vợ chồng Thần Minh.

P/S: Mình xem rất kỹ tập 39 để viết phân đoạn này. Nhớ lần đầu xem tập này thì nhìn thích thú, nhưng sau càng xem lại càng thấy rất buồn. Đây rõ ràng là đêm chia ly, chỉ có hoan lạc thể xác, nhưng tinh thần thì vừa vui (vì có nhau) xen lẫn đau đớn (vì là sự vĩnh biệt). Người xem mình thấy đắng cho tình cảnh của hai người.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net