Cậu quyết định "hốt" ảnh thật à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại minh tinh hạng A x nhân viên an ninh nhỏ bé ở sân bay

Tác giả: 富察复兴
Link gốc: https://red45442.lofter.com/post/309fc3e0_1cc19397d

Là một nhân viên an ninh tại sân bay, người nổi tiếng mà Rikimaru Chikada từng gặp không phải một nghìn thì cũng là tám trăm người, càng không nói đến việc anh đã xét cơ thể họ để qua cổng an ninh.

Đồng nghiệp của anh thường tụ tập để tám với nhau, đang trò chuyện xem minh tinh nào có dáng người cao ráo, đẹp trai, dù sao đây cũng là công việc có thể tiếp xúc gần nhất với các ngôi sao, ai mà không thích những người đẹp kia chứ.

Nhưng Rikimaru chưa từng tham gia vào những cuộc trò chuyện này.

Bởi vì anh cảm thấy không có minh tinh nào có thân hình đáp ứng được gu thẩm mỹ của anh cả, mỗi ngày chăm chỉ làm việc để nhận lương, còn minh tinh hả... loại duyên phận chỉ được gặp có một lần thì tốt nhất không nên đụng vào.

Ngày 16 tháng 5 năm 2021

Rikimaru, người đang chăm chỉ làm việc như thường ngày đã được sắp xếp để giúp một ngôi sao mang hành lí vào sân bay.

Vị đó là Santa Uno, một diễn viên nổi tiếng của Nhật, đồng nghiệp là các cô gái nghe được tin từ anh không khỏi thét lên chói tay, đáng tiếc là công việc mang hành lí nặng nhọc này chỉ đều do nhân viên nam làm.

"Cậu này nổi tiếng lắm ư?" Rikimaru tò mò chọt tay một cô gái hỏi.

Kết quả là khi anh vừa dứt lời thì mọi người bắt đầu nháo nhào tranh nhau kể về thần tượng ——

"Anh không biết hả? Anh ấy là người vừa đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất đó! Ảnh vào vai một phi công và fans thích nhất là cảnh hôn của ảnh đó a a a."

"Đúng rồi, đúng rồi, anh ấy là đứng thứ nhất bảng xếp hạng "Người đàn ông mà các cô gái muốn lấy làm chồng" liên tiếp mấy năm rồi đó anh!"

Tại sao lại có cái bảng xếp hạng ba chấm như thế chứ... trong lòng Rikimaru không khỏi ớn lạnh.

"Chị thật hâm mộ Chikada-kun khi được gặp cậu ấy đó ~ Em có thể xin chữ kí cho mọi người được không?"

"Không tốt lắm đâu chị ơi, quy định là không được giao lưu với người nổi tiếng mà."

"Đó là quy định đối với riêng đàn bà con gái tụi chị thôi, tại họ sợ sẽ gây loạn. Em thì khác, họ sẽ không đuổi những chàng trai xin chữ kí đâu, tin chị đi."

"Được rồi... Em sẽ cố."

Mang theo trọng trách nặng nề của các cô gái, Rikimaru đi đến cửa sân bay, anh phát hiện cả bên trong lẫn bên ngoài đều là những fan đang giơ cao camera và điện thoại chờ Santa xuất hiện.

Một lúc sau thì xe của Santa cũng đến.

Fan ùa ra khiến Rikimaru sợ đến sững người tại chỗ, nếu không phải đồng nghiệp bên cạnh đẩy anh một cái thì có lẽ anh đã quên mất việc phải đón cậu ngôi sao này trước khi cậu xuống xe.

"Ôi trời, mọi người cũng đừng chen lấn như thế chứ..."

Rikimaru vất vả luồn lách qua đám người, nếu không phải do anh phản ứng chậm một bước thì cũng không đến nỗi này.

Dáng người của anh vốn nhỏ, bị mọi người đẩy qua đẩy lại, đến bản thân anh cũng không biết mình bị đẩy đến đâu, chỉ nhớ sau một trận quay cuồng đầu óc thì anh va vào trong lòng của một người.

Vì để tránh bị ngã nên Rikimaru đặt hai tay lên một thứ gì đó, ừm, xúc cảm rất tốt nên bóp mạnh một cái, sao cái này giống như... cơ ngực vậy?

"Anh..."

Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông đầu đội mũ len màu xanh đang nhìn anh đầy hàm xúc qua cặp kính đen.

Xong đời rồi, thì ra là anh bị đẩy vào người này.

Cái anh vừa bóp là ngực của cậu ta...

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý." Rikimaru nhanh chóng đứng thẳng người và nhận lỗi, "Là tôi đang vội đi đón một người nổi tiếng, lại bị mọi người chen lấn đẩy va vào cậu, tôi xin lỗi..."

"Đón người à? Hiểu rồi. Anh (trợ lí), đưa hành lí cho anh ta đi."

"Hả?" Rikimaru còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã được giao cho ba cái vali.

Đồng nghiệp thấy anh quay lại thì nhanh chóng vẫy vẫy tay với anh, hắn nói rằng người mà Rikimaru vừa mạo phạm chính là khách hàng của họ - Santa Uno.

Anh thật sự xong đời rồi.

Tuy vậy, Rikimaru rất vui vì bản thân là đàn ông nên đã không bị các fan đem ra xâu xé.

Anh thật thà mang theo ba cái vali và đi vào bên trong phòng vip cùng với mọi người.

Trong khoảng thời gian đó, thi thoảng anh sẽ bắt gặp Santa đang quay lại nhìn anh, chẳng lẽ cậu ta ghi hận chuyện anh làm lúc nãy sao?

Chắc là không đâu, đừng nghĩ nhiều nữa nào, Rikimaru tự nhủ rồi cúi đầu bước tiếp.

Khi vào được bên trong phòng vip thì bầu không khí an tĩnh hơn rất nhiều.

Rikimaru đang chuẩn bị đi báo cáo kết quả công việc, anh thật sự muốn thoát khỏi người này càng nhanh càng tốt, thế mà anh lại nghĩ đến ánh mắt háo hức chờ mong nhận được chữ kí của các cô gái đồng nghiệp, cũng nên hoàn thành nhiệm vụ họ giao nhỉ?

Vì thế Rikimaru đứng lại trong phòng, đợi Santa nói chuyện xong với trợ lí thì sẽ đến xin chữ kí.

"Tổ tông của tôi ơi, hôm qua cậu suy nghĩ cái gì vậy?"

"Tôi không muốn nhận, không có tâm trạng quay cảnh ân ái."

"Nhưng fan của cậu thích xem cảnh cậu thân mật với bạn diễn."

"Đừng lấy fan ra để lừa tôi. Nữ chính của bộ này là thân thích của đạo diễn, rõ ràng là muốn lợi dụng tôi để quay cảnh lên giường, tôi muốn bảo vệ bản thân một chút cũng không được à?"

"Được rồi được rồi... là tôi không khuyên được cậu."

Santa khoát tay đầy ghét bỏ, nói với những người còn lại đừng quấy rầy cậu nghỉ ngơi: "Mọi người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn ngủ một chút. Chờ chút, anh qua đây."

"Tôi hả?" Rikimaru nghi hoặc chỉ vào mình.

"Ừ, nói anh đó, lại đây."

Rikimaru không biết vì sao anh lại bị gọi, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cậu và lịch sự hỏi: "Ngài cần gì sao?"

"Mùi trong phòng này khiến tôi khó chịu, đổi mùi khác được không?"

Quả thật là trong phòng vip có sử dụng trầm hương, nhưng có vẻ Santa không thích mùi này.

Rikimaru gật đầu rồi quỳ rạp trên đất, cong mông lên tìm trầm hương.

Không biết sao lại cất kĩ như thế, Rikimaru phải cố gắng cúi thật thấp mới lấy được, lúc này Rikimaru mới phát hiện Santa không biết đã đứng lên từ khi nào, lại một lần nữa va vào trong lồng ngực của cậu ta khiến anh giật bắn người mà tránh ra xa.

"Nhân viên ở sân bay đều thích ôm ấp nhau thế này à?" Santa cúi đầu nhìn Rikimaru, thầm nghĩ lúc anh bảo an nhỏ giật bắn ra khỏi người cậu khá là thú vị đó chứ.

"Tôi không phải cố ý đâu."

"Không phải cố ý sao?" Santa nhìn Rikimaru đầy ẩn ý, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cậu liền phất tay, nói: "Anh mang trầm hương ra ngoài đi, tôi muốn ngủ một chút."

"Được rồi." Rikimaru vừa định mang trầm hương ra ngoài thì chợt nhớ ra là chưa xin được chữ kí nên anh quay lại hỏi, "Có thể cho tôi xin chữ kí được không?"

"Anh cũng là fan của tôi à?"

Rikimaru lắc đầu: "Không có. Nhưng, đồng nghiệp của tôi thích cậu lắm."

"Anh không thích tôi, đau lòng ghê." Santa bĩu môi nhưng vẫn nhận giấy bút kí tên cho anh.

Cậu kí hai bảng cho đồng nghiệp của anh, còn một cái đặc biệt dành cho Rikimaru: "Cái này là cho anh, tên tôi là Santa Uno, đừng có quên tôi đó."

Người nổi tiếng bây giờ đều dùng cách này để kiếm thêm fan à?

Rikimaru không hiểu nhưng vẫn đáp lại cậu bằng một nụ cười rồi rời khỏi phòng.

Sau khi "hầu hạ" đại minh tinh Santa thì Rikimaru quay lại vị trí của mình.

Liên tục quét máy dò khắp cơ thể hành khách, đồng thời kiểm tra xem họ có quan hàng cấm hay không.

Các nguyên tắc kiểm tra bất biến dẫn đến anh cũng biến thành một cái máy quét vô hồn.

Thế nhưng lại có một người không hợp cảnh xuất hiện, cả trong mắt anh lẫn những người khác.

Bờ vai rộng cùng chiếc áo sơ mi mỏng màu xám làm ẩn hiện lớp cơ bắp trên người cậu. Đặc biệt tay áo chỉ dài đến bắp tay, làm lộ ra cánh tay rắn chắc và bàn tay thon dài.

Tay cậu ta chắc là lớn hơn anh, nếu cậu nắm tay anh thì chắc chắn sẽ nắm hết được cả bàn tay anh.

Dáng người đẹp như thế nên khi anh không cẩn thận bóp trúng ngực của cậu ta lại cứng thế kia.

Xong rồi xong rồi, cậu ta đến rồi, là muốn qua cổng an ninh ờ đây.

Chờ chút, không phải cậu ta là khách vip sao? Có một khu riêng dành cho khách vip kia mà?

Rikimaru còn chưa kịp phản ứng thì Santa đã giang hai tay đứng trước mặt anh, dưới kính râm là biểu cảm hối thúc anh rõ ràng.

"Sao cậu lại dến đây kiểm tra?" Rikimaru tò mò hỏi.

"Phúc lợi cho fan, dù sao bọn họ cũng vất vả lắm mới đến được đây để gặp tôi." Santa mỉm cười, khẽ kề sát bên tai Rikimaru, "Còn có, tôi muốn gặp anh lần cuối."

"Gặp tôi ư?" Rikimaru khó hiểu, anh không nghĩ rằng bản thân sẽ đến lượt được một đại minh tinh yêu thích đâu.

Santa nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của anh không khỏi nghĩ, dễ thương quá, anh ta thật thú vị. Sờ mó cậu đã đành, lúc nãy còn nằm vểnh mông lên trong phòng chờ, cậu hận không thể tét một cái.

Thật là muốn bắt đem về mà.

Tiếc là ở đây đông người quá, không thể ra tay được.

"Tôi nói này, anh cho tôi biết tên của anh được không?"

"Cậu hỏi làm gì vậy?"

"Sau này có thể sẽ không gặp lại nữa, anh không thể cho tôi biết sao?"

"Ừ thì... được rồi, là Rikimaru Chikada."

"Tôi sẽ nhớ kĩ, lần sau gặp lại tôi sẽ gọi anh là Riki."

"Lần sao?" Anh còn chưa kịp phản ứng với câu nói này của Santa thì việc kiểm tra đã kết thúc.

Trước khi đi Santa còn lén vỗ mông anh một cái, đắc ý nở nụ cười rồi vẫy vẫy tay với fan đang ở phía xa.

Cái... cái gì thế này?!

Diễn viên các cô yêu thích là một tên biến thái thích vỗ mông người khác đó!

Khi Rikimaru đưa những bức ảnh có chữ kí cho đồng nghiệp thì các cô trông có vẻ rất vui, nói rằng không bõ công chờ chữ kí của "chồng iu", họ còn đòi trả công cho Rikimaru bằng cách mai mối cho anh.

"Không cần, không cần đâu!" Rikimaru sợ đến nỗi liên tục từ chối rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc để tan làm.

Ngồi tàu điện ngầm về nhà, Rikimaru theo thói quen sờ túi của mình.

Hả? Cái gì vậy? Sao trong túi mình lại có một mảnh giấy?

À, nhớ ra rồi, là chữ kí của Santa.

Nhưng mà Rikimaru không thích truy tinh thì phải làm sao, chữ kí này giữ lại cũng vô dụng, muốn ném đi thì không hiểu sao lại có chút luyến tiếc.

Lí do chủ yếu là dáng người của Santa thật sự quá thu hút, quá nổi bật trong một đám đông.

Làm việc ở sân bay cũng đã lâu rồi nhưng Rikimaru chưa từ thấy ai thu hút ánh nhìn đến như vậy.

Vì thế nên Santa rất là đặc biệt.

Thảo nào nhiều cô gái thích cậu ta đến thế.

"Hửm? Đây là..."

Rikimaru đột nhiên chú ý tới mặt sau của tờ giấy có một dãy số nhỏ, còn có một câu được đặt bên trong ngoặc đơn viết bên cạnh.

"Mong rằng anh sẽ gọi cho tôi"

Số điện thoại sao? Cậu ta viết lên từ lúc nào vậy?

Vì sao, anh lại chờ mong được gọi cho cậu ta chứ?

Tai của Rikimaru đột nhiên đỏ ửng lên.

Về đến nhà, Rikimaru theo bản năng lên mạng tìm cái tên "Santa Uno".

Anh thấy rất nhiều đoạn video do fan của cậu cut ra từ bộ phim Santa đóng, và video được xem nhiều nhất có tên là "Những cảnh hôn đầy kích thích của Santa Uno".

Dù sao thì... anh cũng đang ở một mình, người lớn xem cái này chắc không sao đâu nhỉ?

Rikimaru vì tò mò mà bật video lên.

Không nghĩ đến đó lại là một cảnh hôn siêu tình cảm!! Anh sợ đến nỗi quăng cái điện thoại đi sau đó ôm lấy gối trên sô pha mà vùi đầu vào, mặt ửng đỏ.

Thật xấu hổ...

Rõ ràng là cậu ta đang hôn một người khác nhưng anh lại có cảm giác bản thân anh bị thế vào vị trí đó, cứ như Santa đang hôn anh vậy.

Video này thật có ma lực, dù Rikimaru đã ném điện thoại đi nhưng vẫn muốn cầm lên xem.

Tổng cộng hơn năm phút, sao cậu ta có nhiều cảnh hôn vậy?

Cảnh nào cũng đều nhập tâm nên sau khi xem xong, khuôn mặt Rikimaru đỏ ửng như trái cà chua.

Hmm... muốn liên hệ với cậu ta hay không? Rikimaru tự hỏi.

Sau khi xem xong, Rikimaru cuốn quýt tìm tờ giấy kia.

Mà thôi, quên đi, dù sao cũng không phải người cùng một thế giới, tốt nhất vẫn nên tránh xa cậu ta ra một chút.

Một tuần cứ thế mà trôi qua.

Sau ngày hôm đó, Rikimaru lại trở về với công việc vô vị, buồn chán ở sân bay.

Ở sân bay cũng không còn xuất hiện một ai có thể thu hút ánh nhìn của anh, Santa thì càng không thấy.

Các cô gái đồng nghiệp lại tiếp tục thảo luận về bộ phim mới của cậu ta.

Thỉnh thoảng Rikimaru sẽ ngồi lại nghe một hai lần, lúc đầu anh không có hứng thú nhưng cũng bắt đầu tìm hiểu một chút về Santa.

Cho đến ngày hôm nay, anh lại được cử đi lấy hành lí.

Rikimaru hoảng hốt khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa sân bay, anh không thể ngờ là giữa biển người mênh mông của phi trường lại còn có thể gặp được Santa.

Chỉ là hình như cậu không nhận ra anh, cả chặng đường Santa chỉ cúi đầu vô cảm lướt điện thoại, chỉ đến khi vào phòng vip mới cau mày.

Rikimaru biết là cậu không thể chịu được mùi trầm hương nên chưa đợi cậu mở miệng thì anh đã tự giác lấy trầm hương đặt dưới bàn ra.

"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn ngủ một lát."

Cậu ta lại đuổi mọi người ra rồi.

Rikimaru quay đầu định đi thì nghe thấy thanh âm từ phía sau, "Anh, lại đây."

Những người còn lại đã rời đi hết, chỉ còn lại Rikimaru.

Anh đi từ từ đến bên cạnh Santa, giây tiếp theo thì cả người của anh bị Santa kéo xuống ghế rồi bị giam lại trong lồng ngực của cậu.

"Anh quên tôi rồi." Giọng Santa có chút bất mãn, ôm chặt Rikimaru không buông.

"Cậu thả tôi ra, tôi vẫn còn đang trong giờ làm việc." Rikimaru cố gắng thoát ra nhưng tiếc thay là Santa không chịu buông.

"Nói đi, anh có quên tôi hay không?"

"Không có quên mà."

"Cũng đúng, anh vẫn nhớ tôi không thích mùi này." Tâm trạng Santa bắt đầu tốt lên, cậu xoa xoa cổ của Rikimaru, đột nhiên hỏi: "Sao anh không gọi điện cho tôi?"

"Bởi vì... cậu là một diễn viên, minh tinh nổi tiếng, còn tôi chỉ là nhân viên ở sân bay, chúng ta không cần phải... liên lạc đâu."

"Cần đó!" Tâm tình vừa mới vui vẻ được một chút đã bị anh làm cho giận dỗi, Santa ôm đầu anh nhìn thẳng vào mắt cậu: "Nếu không muốn liên lạc với tôi thì vì sao ngay từ lần gặp đầu đã nhào vào tôi, lại còn cho tôi nhìn mông của anh nữa chứ?!"

"Tôi, tôi cho cậu nhìn mông khi nào chứ?" Rikimaru sợ đến run rẩy, nhưng bản thân lại đang ngồi trên đùi Santa, không cẩn thận mà lỡ giãy giụa vài cái để rồi cọ mông lên người cậu ta.

"Lần trước, lần này nữa." Santa vương tay vỗ vỗ nơi nào đó, cười xấu xa, "Tôi không thích người khác chạm vào tôi đâu, nhưng ngay từ lần đầu mà anh đã dám đụng vào tôi như thế, khiến tôi không thể nào quên anh được."

"Tôi cũng đâu có cách nào... Cậu buông tay ra đã." Rikiamru chỉ muốn chạy khỏi người này càng nhanh càng tốt.

Cậu ta thật đáng sợ... bị cậu ta giữ chặt như vậy khiến anh nhìn rõ được đôi môi vẫn hay diễn cảnh hôn, trong lòng đột nhiên lại ngứa ngáy.

Anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mất.

"Tôi không buông." Santa vẫn cố chấp, "Anh đã lưu số của tôi chưa? Đưa điện thoại đây tôi kiểm tra coi."

"Tôi lưu rồi..." Rikimaru nói dối.

"Cho tôi kiểm tra đi."

"Chuyện này, không ổn lắm đâu."

"Không phải anh lưu rồi sao? Đưa đây tôi xem."

Dưới ánh mắt đầy đe dọa của Santa, Rikimaru không còn cách nào khác mà phải đưa điện thoại cho cậu.

Kết quả là ——

Số điện thoại của cậu tất nhiên là chưa được lưu rồi.

"Thì ra là gạt tôi, bé lừa đảo này, mau lưu đi, lưu xong rồi thì nhớ phải gọi cho tôi."

"À, được..." Rikimaru ngoan ngoãn lưu số của Santa, đến khi nhập cái tên "Santa Uno" thì điện thoại lại hiện lên một cụm từ khóa từng được truy cập ——

#Những cảnh hôn đầy kích thích của Santa Uno#

"! ! ! !" Rikimaru vội vàng tắt màn hình điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng thật ra Santa đã nhìn thấy từ lúc nãy rồi, khóe miệng cậu cong lên, nhẹ nhàng nâng cằm anh rồi trực tiếp hôn lên.

Cậu đánh cược rằng Rikimaru sẽ không thể cưỡng lại nụ hôn tiến công dồn dập của cậu.

Cứ như thế, Rikimaru lần đầu tiên được nếm trải kĩ năng hôn của người đàn ông trong video một cách chân thực nhất mà không phải là tưởng tượng.

Santa Uno không hổ là Santa Uno.

Trong lúc hôn, Rikimaru có cảm giác như bản thân thật sự đã sa ngã, không tự chủ được mà choàng tay ôm cổ đối phương, khi Santa ngừng tấn công thì cũng là lúc anh như một con mèo nhỏ không muốn rời khỏi nụ hôn.

"Tôi còn muốn, muốn hôn nữa..."

Dù sau thì sau này cũng không gặp được nữa, muốn hôn thì cứ hôn, anh không thể thua thiệt được.

Santa hôn lên khóe môi của Santa, yêu cầu hợp tình kiểu này thì cậu phải thỏa mãn cho anh rồi. Hai người triền miên qua lại, một tay Santa còn bóp mông Rikimaru, tay còn lại thì giữ chặt gáy của anh.

Đây là người dễ thương nhất mà cậu từng hôn.

"Chờ, chờ đã... để tôi thở..."

Rikimaru không nghĩ đến bản thân là người chủ động đòi hôn mà lại là người chịu không nổi.

Anh chầm chầm hô hấp, còn chưa được hai giây thì anh lại bị kéo vào một nụ hôn khác.

"Thật mềm." Trong lúc hôn, Santa cũng không quên trêu chọc anh vài câu, cậu thích nhìn anh đỏ mặt, càng thích cách anh chủ động đáp lại nụ hôn, "Làm vợ của em đi."

"Không... Không được... chúng ta, mới quen thôi..."

Miệng vừa nói vừa quấn quýt triền miên.

"Nhưng em có tình cảm với anh, em yêu anh."

"Thật sao? Có phải, quá qua loa rồi không..."

"Em là diễn viên, công việc của em rất bận, không có thời gian để bồi dưỡng tình cảm. Nhưng em bây giờ biết rõ rằng mình có tình cảm với anh, đã lâu rồi em chưa từng yêu ai cả, em sẽ không dễ dàng buông tay tình cảm khó khăn lắm mới có này đâu."

"Vậy cậu, lỡ một ngày nào đó, thích người khác mà bỏ mặc tôi không..."

"Không đâu." Santa mĩm cười rồi hôn một cái lên môi của anh, "Trong vòng giải trí này, em gặp được bao nhiêu loại người rồi chứ, từ lần đầu gặp em đã thích anh, chính là vì anh đặc biệt trong mắt em."

"Tôi đặc biệt chỗ nào chứ?"

"Em không biết nữa. Có lẽ anh là người duy nhất đến cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi cho em."

Santa nhớ lại trước đây có vô số người muốn trèo lên giường của cậu, từ nhà đầu tư đến fan tư sinh.

Chỉ có Rikimaru là dù cho cậu đã cho ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà lại không thèm hiểu.

Không, ai biết được là do anh ta không hiểu hay là đang muốn vờn với cậu chứ.

"Vậy thì, anh có muốn quen em không?" Santa có hơi sốt ruột mà hỏi lại.

"Tôi không biết." Rikimaru thì thầm, "Tôi phải suy nghĩ đã."

"Em sẽ không đối xử tệ với anh đâu, em thề, sau này em sẽ sắp xếp nhiều thời gian rảnh hơn để ở bên anh. Đương nhiên là em cũng sẽ giữ mình, sau này sẽ không còn đóng mấy cảnh hôn hay lên giường nữa đâu."

"Ừm... thật ra tôi không ngại cái đó đâu." Rikimaru suy nghĩ cẩn thận và nói, "Tôi cảm giác cậu bây giờ đang muốn tìm một người yêu hợp đồng thì đúng hơn, cậu thật sự thích tôi sao?"

"Tất nhiên rồi!" Santa không biết nên giải thích với anh thế nào để anh không còn nghi ngờ cậu.

Bởi vì Rikimaru càng hiểu lầm thi cậu càng muốn chuyên tâm giải thích cho anh, mà cậu càng giải thích thì chỉ càng muốn được ở bên anh nhanh thật nhanh thôi.

Rikimaru nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu không khỏi bật cười, anh thay đổi chủ đề, "Chuyến bay của cậu sắp cất cánh rồi, cậu không đi à?"

"Không đi. Nếu anh không đồng ý thì em sẽ không đi đâu."

"Nhưng công việc của cậu..."

"Dù sao em cũng cầm được giải thưởng rồi! Bây giờ đến cả vợ cũng không chiếm được thì làm việc gì nữa..."

"Hửm ~" Rikimaru tiếp tục cười, không trả lời cậu.

"Vậy anh có đồng ý hay không?"

"Cái này thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi." Rikimaru kề sát bên tai cậu, tay giật nhẹ cúc áo sơ mi của Santa, nhỏ giọng nói, "Cảnh hôn của đại minh tinh đúng là danh xứng với thực lực, không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net