tanlocdinhky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tựa hồ như định nói gì đó, rồi đột nhiên lão già ngã mạnh xuống đất, chết không nhắm mắt.

Một nhát chí mạng này là do Mao Thập Bát dùng hết toàn bộ khí lực còn sót lại mà chém, cho nên khi lão già vừa chết thì nhất thời hắn cũng ngã xuống đất thở phì phò.

Một lúc sau, Mao Thập Bát đắc ý, cười nói: “Còn ai muốn vào đây chịu chết nữa không ?” Bên ngoài vừa nghe lời này của Mao Thập Bát nhất thời liền ồn ào hẳn lên, nhưng tuyệt nhiên không ai dám bước chân vào.

Mắt thấy tình hình đang chiếm lợi thế, Mao Thập Bát liền hét lớn một tiếng: “Nếu khoogn ai vào thì lão tử ra ngoài mần thịt hết các ngươi.” Lời này vừa nói ra, bọn người Thanh bang nhất thời liên bỏ chạy, không ai dám quay đầu nhìn lại.

Mao Thập Bát vui vẻ cười đắc ý, nhưng lại động đến vết thương liền kêu một tiếng úi chà, ngã xuống đất.

Trần Đấu vội vàng đóng cửa phòng lại nhỏ giọng nói: “Mao ca, anh không sao chứ?”

Mao Thập Bát cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút, liền ngẩng đầu nhìn Trần Đấu, nói: “Ngươi biết ta sao?”

Trần Đấu nhất thời cả kinh, liền sực nhớ đến một việc quan trọng đó là, lúc này Mao Thập Bát còn chưa quen biết Vi Tiểu Bảo. Hắn vội vàng nói: “Thông báo truy nã anh dán đầy trên đường, làm sao mà tôi không nhận ra anh chứ.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mao Thập Bát cười cười, chỉ vào cái đầu quấn đầy khăn của hắn, nói: “Ta đã ngụy trang kỹ như vậy, tưởng rằng không ai nhận ra, vậy mà ngươi có thể nhận ra ta. Xem ra sau này ta phải nghiên cứu thêm về kỹ thuật ngụy trang mới được.”

Trần Đấu cố gắng nhịn cười, thầm nói trong lòng: “Ta kháo, ngươi tưởng quấn đại một cái khăn lên đầu là ngụy trang được sao? Rõ ngu ngốc, hèn gì ngươi bị Vi Tiểu Bảo lừa cho quay vòng vòng.”

Trần Đấu cười cười, tiến lên đỡ Mao Thập Bát đứng dậy, nói: “Mao ca, tôi sợ chốc nữa bọn Thanh bang sẽ trở lại trả thù, hơn nữa anh cũng đã bị thương, hay là để tôi giúp anh tránh đi chỗ khác.”

Mao Thập Bát cười cười nhìn Trần Đấu, nói: “Không cần đâu, tự ta có thể đi được, nếu bọn Thanh bang thấy ngươi đi cùng ta, sợ rằng bọn chúng sẽ không để yên cho ngươi.”

Trần Đấu nhất thời nổi máu đại trượng phu, nhìn thẳng vào mắt Mao Thập Bát, nói: “Con mẹ nó, lão tử không sợ, lão tử không thể thấy chết mà không cứu.”

Mao Thập Bát nghe vậy liền cười hắc hắc nói: “Tốt, tốt, tiểu huynh đệ, ngươi là người đáng kết giao, chúng ta cùng đi nào.”

Trần Đấu liền dìu Mao Thập Bát đi ra khỏi phòng, mọi người vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền hoảng hốt không thôi. Vi Xuân Phương cả kinh, vội vàng kêu lên: “Tiểu Bảo, con không muốn sống nữa sao mà đứng ở đó, mau lại đấy với mẹ.”

Trần Đấu nhàn nhạt nói: “Mẹ, con cùng lão ca này đi ra ngoài một chuyến, khi con trở về nhất định sẽ đem cho mẹ một núi vàng.”

Trần Đấu đã thuộc lòng bộ truyện Lộc Đỉnh Ký, cho nên những lời hắn nói ra tuyệt đối không phải là nói suông, đừng nói là một núi vàng, sau này hắn cho cả chục thậm chí cả trăm núi còn được.

Hai người dìu nhau ra khỏi Lệ Xuân Viện,lập tức đi vào một con hẻm nhỏ, Mao Thập Bát khoát tay ý bảo dừng lại, chậm rãi nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi giúp ta thuê một chếc xe…”

Trần Đấu nghe vậy vội vàng nói: “Mao ca, chúng ta đi đâu.”

Mao Thập Bát nhìn chằm chằm Trần Đấu, vẻ mặt có chút luyến tiếc, hắn chậm rãi đưa tay vào túi áo móc ra một thỏi bạc đưa cho Trần Đấu, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi trở về đi, ngươi đi theo ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, số bạc này xem như ta trả ơn ngươi đã giúp ta.”

Cầm thỏi bạc trong tay, Trần Đấu cảm thấy nó nặng khoảng chừng 1 hay 2 cân, theo trí nhớ của hắn thì hình như một thỏi bạc như thế này có thể đủ cho một gia đình sống trong một năm…

Nhưng nói gì thì nói, mục đích chính của Trần Đấu chính là Song Nhi mà người đưa hắn đến gặp Song Nhi chính là Mao Thập Bát, cho nên một thỏi bạc làm sao có thể khiến cho hắn động lòng được.

Vừa nói đến đây, Trần Đấu vội vàng đưa thỏi bạc trả lại cho Mao Thập Bát, nhẹ giọng nói: “Mao ca, chúng ta là huynh đệ tốt, tội không cần tiền của anh, hơn nữa lúc này anh đã bị thương, rất cần có người bảo vệ.” Trần Đấu liền xổ ra một đoạn vô cùng nghĩa khí mà hắn học trong TV nói với Mao Thập Bát.

Mao Thập Bát sảng khoái cười, nói: “Huynh đệ tốt!”

Trần Đấu vội vàng gọi một chiếc xe ngựa ở gần đó, Mao Thập Bát vừa thấy phu xa đã vội vàng nói: “Đến thành Tây, Đắc Thắng Sơn.”

“Không được đi.” Trần Đấu hơi biến sắc, vội vàng nói.

Mao Thập Bát vẻ mặt có chút khó hiểu liền hỏi: “Tại sao không được đi?

Trần Đấu dở khóc dở cười, thầm nói trong lòng: “Ta kháo, chỗ đó là nơi quan binh đang đóng quân, hơn nữa ở đó còn có tên st võ công rất cao cường, lúc Mao Thập Bát còn khỏe mạnh chưa chắc đã là đối thủ của hắn nói chi lúc này, nếu cứ đi theo lộ tuyến cũ, không biết chừng giữa đường thì cả hai đều đã mất mạng, phòng bệnh hơn chữa bệnh, ta phải lừa hắn an toàn dẫn ta đến Bắc Kinh gặp Song Nhi.”

Vừa nghĩ đến đây, Trần Đấu vội vàng nói: “Mao ca, chắc huynh chưa biết chuyện này, mấy ngày nay có rất nhiều quan binh diễn tập ở Đắc Thắng Sơn, hơn nữa huynh còn đang bị trọng thương, nếu bây giờ chúng ta đến đó, có khác nào đưa đầu vào chỗ chết.”

Tuy rằng Mao Thập Bát không biết diễn tập là cái gì, nhưng hắn vừa nghe có rất nhiêu quan binh, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắn đo suy nghĩ.

Mắt thấy thần sắc Mao Thập Bát không tốt, Trần Đấu thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta nên tìm một chỗ để trị thương cho huynh trước đã, khi vết thương đã bình phục thì huynh muốn làm gì cũng dễ dàng hơn mà.”

Mao Thập Bát hừ một tiếng, nói: “Không được, ta có hẹn với một người bạn, ngày mai lên Đắc Thắng Sơn tỷ võ, nếu làm theo ngươi khác nào ta thất hứa.”

Trần Đấu nhàn nhạt, nói: “Có nhiều quan binh ở Đắc Thắng Sơn như vậy, huynh làm sao mà tỷ vọ được, cho dù huynh võ công cái thế, không sợ bọn họ, nhưng nhiều người như vậy, chẳng phải cũng phá hủy việc tỷ võ của huynh sao?”

Lời này vừa nói ra, Mao Thập Bát hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi bảo ta làm sao bây giờ, ta cũng không thể thất hứa với người anh em đó được.”

Trần Đấu âm thầm mừng rỡ, xem ra Mao Thập Bát quả thật là dễ dụ. Hắn chậm rãi nói: “Hay là như thế này, chúng ta tìm một chỗ ở gần Đắc Thắng Sơn để chữa trị vết thương của huynh. Sau đó tôi sẽ tìm cách dẫn người anh em của huynh đến, rồi hai người từ từ mà chọn địa điểm yên tĩnh hơn để tỷ võ, như vậy có được không?”

Mao Thập Bát mừng rỡ, nói: “Huynh đệ tốt, ta nghe lời ngươi.”

Ra khỏi thành được hơn 40 dặm đường, đi tới một trấn nhỏ, phu xe báo với hai người là trời đã tối, không thể đi tiếp được. Vì vậy phu xe đưa hai người đến một khách điếm nghỉ ngơi.

Trần Đấu nằm trên giường, hắn không ngừng nghĩ về nguyên nhân tại sao hắn có thể chu du vào được đây, hắn nhớ rất rõ lúc đó hắn thấy 1 cái khoen sắt, sau đó hắn kéo cái khoen, kết quả là đến nơi này. Nếu nói như vậy thì có thể cái khoen kia chính là thông đạo dẫn hắn đến đây, nhưng nghĩ như thế nào hắn vẫn không thể hiểu nổi chuyện này.

Hai tay Trần Đấu vò đầu bứt tóc, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hắn cảm thấy bên tai trái đụng phải cái gì đó lành lạnh.

“Ha ha ha, thì ra là cái đồng hồ, khoan đã nếu như cái đồng hồ này cũng theo ta đến đây thì ta có thể mang tất cả mọi thứ đến đây so?” Trần Đấu vô cùng đắc ý, trong đầu hắn liền mơ tưởng đến viễn cảnh, hắn nắm trong tay hàng vạn thủy quân lục chiến mang quân đi đánh các nước xung quanh.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Đấu liền đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, âm thầm suy nghĩ: “Lúc ta vừa xuất hiện là trong Lệ Xuân Viện, nói như vậy thì có lẽ là thông đạo trở về cũng nằm ở đó. Ta nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra cái thông đạo đó.”

 



15.07.2011

ShopTrumKey

-=[ Kim Ngư Thủy Binh ]=-

 

Ngày gia nhập: 12.01.2009

Bài viết: 1179 / Điểm: 1944

Tâm trạng:

Quyển 1

Chương 4

Cô Bé Ven Đường

Nguồn: Tu Chân Giới

Đả tự: Lucabarazi - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

 

Trần Đấu rốt cục cũng quyết định đi về Lệ Xuân Viện tìm thông đạo, hắn vội vàng gọi Mao Thập Bát đang ngủ say như chết dậy, nói: “Mao ca, bây giờ tôi đi lên Đắc Thắng Sơn thông báo cho người anh em của anh, anh cho tôi mượn mấy lượng bạc dùng tạm.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mao Thập Bát mơ mơ màng màng móc trong túi ra 2 thỏi bạc đưa cho Trần Đấu, rồi hắn lăn đùng ra ngủ tiếp.

Sau khi nhận được bạc của Mao Thập Bát, Trần Đấu liền đi đến chỗ ở của phu xe bảo hắn cấp tốc đi đến thành Dương Châu.

“Chazz chazz !”

Trần Đấu vừa đi ra khỏi khách điếm chưa được bao xa thì có hai gã đại hán mặc một bộ nho sam, đầu đội khăn trắng, đúng là bọn người ngày hôm qua náo loạn Lệ Xuân Viện, đang thúc ngựa gấp gáp chạy về thành Dương Châu.

Khuôn mặt Trần Đấu liền biến sắc, tự nói trong lòng: “Ta kháo, tại sao lại gặp bọn chúng, nguy rồi thì ra bọn chón theo dõi ta, bây giờ khẳng định về báo tin cho bọn người Thanh bang. Con mẹ nó sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ. Ta phải tìm cách ngăn chúng, không cho bọn chúng đến được thành Dương Châu.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng nghĩ mãi mà Trần Đấu vẫn không nghĩ ra cách, hắn đành hối phu xe mau chóng đánh ngựa chạy về thành Dương Châu. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Vừa vào đến cửa thành Dương Châu, có một đám quan binh chạy ngang qua xe ngựa của Trần Đấu, hắn đảo mắt nhìn đám quan binh, liền nảy ra một sáng kiến, vội vàng hô to: “Vị quan gia này, xin dừng bước.”

Đội quan binh nọ nhất thời dừng lại, một người giống như thủ lĩnh liền xoay người, thúc ngựa đi tới cạnh xa ngựa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trần Đấu, liền hỏi: “Thằng nhóc, ngươi gọi chúng ta lại có việc gì.”

“Vị quan gia, xin cứu mạng.” Trần Đấu vừa khóc vừa kêu gào, bộ mặt vô cùng thảm thương, nhìn vị thủ lĩnh nói tiếp : “Có người muốn giết tôi.”

Vị thủ lĩnh này tức giận, nói: “Con mẹ nó, lão tử có bao nhiêu đại sự cần phải làm, không rãnh để đùa bỡn với ngươi.” Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.

“Bọn họ là người của Thiên Địa Hội.” Mắt thấy vị thủ lĩnh chuẩn bị bỏ đi, Trần Đấu vội vàng hô to một tiếng.

Lời này vừa nói ra, tên thủ lĩnh liền xoay người lại, vội vàng hỏi: “Bọn chúng tên gì? Có bao nhiêu tên, hiện giờ đang ở đâu?”

Trần Đấu biết tên thủ lĩnh đã trúng kế, hưng phấn nói: “Bọn chúng có hai người, chẳng biết tên gì, đang ở ngoại thành phía Bắc, hình như đang chuẩn bị vào thành.”

Đám quan binh vừa nghe có hai người liền mừng rỡ nói: “Sử ca, bọn chúng chỉ có hai người, phen này chúng ta lập công to rồi, chúng ta mau đi mần thịt bọn chúng.”

Vừa nghe đám quan binh nhao nhao nói xong, sắc mặt Trần Đấu hơi biến đổi, vội vàng nhìn bên hông gã thủ lĩnh quan binh, thì ra tên này chính là Sử Tùng, kẻ mà đáng lẽ Vi Tiểu Bảo sẽ giết, không ngờ lần này Trần Đấu còn giúp hắn lập công.

Sử Tiến nghe anh em nói vậy, vẻ mặt vô cùng hưng phấn hô to: “Các anh em, đi!”

Nói xong Sử Tiến lập tức thúc hai chân vào bụng ngựa, vội vàng chạy ra ngoài thành, những quan binh còn lại lập tức đuổi theo, đảo mắt cái là không còn thấy bóng dáng.

Trần Đấu thở dài một tiếng, liền quay đầu bảo phu xe đánh xe đến Lệ Xuân Viện.

Không bao lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa Lệ Xuân Viện. Lệ Xuân Viện buổi sáng không có tiếp khách cho nên cửa đóng then cài. Trần Đấu không còn cách nào khác hơn là leo tường chui vào trong.

Trần Đấu rón rén đi vào phòng của hắn, cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng. Sở dĩ hắn phải lén lút như vậy vì buổi chiều vừa vỗ ngực rất oai phong nói rằng khi về sẽ mang một núi vàng cho Vi Xuân Phương. Bây giờ vàng chưa có đã lết xác về còn mặt mũi nào đối mặt với mẫu thân?

Sau khi đã lẻn vào trong phòng, Trần Đấu bắt đầu lục lọi xung quanh căn phòng, nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra chút đầu mối nào, điều này khiến cho hắn vô cùng buồn bực, nếu như không tìm ra thông đạo thì cả đời này hắn chỉ có thể chôn chân ở nơi đây. Tuy rằng sau này hắn tam thê tứ thiếp, vàng bạc nhiều vô kể nhưng ở một nơi như thế này mà ôm một đống bạc cùng một đám mỹ nhân thì có thể làm được gì.

Trần Đấu vừa lên xe ngựa liền vội vàng nhìn chằm chằm phu xe đang ngủ gà ngủ gật, nhàn nhạt nói: “Đại thúc, thúc mau đi theo đường cũ trở lại Đắc Thắng Sơn.”

Phu xe liền tỉnh dậy, cười cười nhìn Trần Đấu vội vàng đánh ngựa đi ra khỏi thành Dương Châu, chỉ là xe ngựa vừa ra khỏi thành được 5 dặm liền thấy một cô bé đang ôm một xác chết khóc lóc thảm thương, Trần Đấu vừa nhìn thấy cô bé này liền kích động không ngừng liền bảo phu xe dừng lại, hắn không ngờ cô bé này còn nhỏ mà có thể đẹp đến như vậy.

Cô bé đảo mắt nhìn Trần Đấu một chút rồi lại cúi đầu khóc, tiếng khóc có phần thê thảm hơn trước.

Mắt thấy tiểu mỹ nhân khóc lóc thảm thương, Trần Đấu có hơi xao lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc đừng khóc, có chuyện gì thì nói cho huynh biết, huynh làm chủ cho muội.”

Một lúc sau, tiểu mỹ nhân vẫn không chịu trả lời Trần Đấu, điều này khiến cho hắn cảm thấy tức giận, vội vàng nói: “Nhóc, nhóc có chuyện gì thì nói với huynh, huynh sẽ giúp nhóc.”

Rốt cuộc lời này cũng khiến cho tiểu mỹ nhân mở miệng, nàng nhìn chằm chằm Trần Đấu, hai mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ thì có thể giúp gì cho ta chứ.”

Lời này vừa nói xong, Trần Đấu liền cả kinh. Đúng vậy Vi Tiểu Bảo lúc này cũng mới chỉ 12, 13 tuổi, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả tiểu mỹ nhân kia mà hắn lại ra giọng người lớn, chả trách sao tiểu mỹ nhân không thèm để ý đến hắn.

Trần Đấu thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Muội đừng thấy huynh còn nhỏ mà khinh thường, muội cứ nói đi chắc chắn huynh sẽ có biện pháp giúp muội.”

Tiểu mỹ nhân đảo mắt nhìn xác chết gần đó, liền ôm mặt khóc, nức nở nói: “Cha ta đã chết.”

Kỳ thật từ lúc mới dừng xe, Trần Đấu đã hiểu sơ qua sự tình của nàng, nhưng khi nghe chính miệng nàng nói,hắn vẫn có chút xao động, vội vàng nói: “Người tại sao lại chết, là ai giết ông ấy, muội mau nói rõ cho huynh biết.”

Tiểu mỹ nhân ngẩng đầu nhìn Trần Đấu một chút, cắn nhẹ mội nói: “Có một đám quan binh bảo cha ta là phản tặc, cho dù cha ta nói gì cũng không nghe, cuối cùng bọn chúng ra tay giết chết cha ta.” Nói xong, tiểu mỹ nhân lại ôm mặt khóc lớn hơn.

Sắc mặt Trần Đấu hơi biết đổi, hắn tự hỏi đám quan binh này có phải là bọn Sử Tiến hay không?

Nghĩ đến đây, Trần Đấu nhẹ nhàng hỏi: “Nhà muội ở đâu, trong nhà muội còn người thân nào không?”

“Không có, cha ta vừa chết, trong nhà ta chẳng còn người thân nào nữa hết.” Tiểu mỹ nhân nức nở nói.

Bỗng nhiên trong lòng Trần Đấu liền có cảm giác muốn bảo vệ cho cô bé này, hắn liền vội vàng nói: “Vậy muội có dự tính gì chưa!”

Lời này vừa nói ra, tiểu mỹ nhân càng khóc thảm hơn trước.

Trần Đấu liền hiểu là cô bé này chưa có dự tính gì bèn quay đầu nhìn phu xe, nói: “Đại thúc, cô bé này thật dang thương, tôi sẽ chăm sóc cho nàng, số bạc này xem như tôi mua cỗ xe của thúc, còn làm phiền thúc lo hậu sự cho cha nàng.” Nói xong, Trần Đấu liền móc trong túi ra 2 thỏi bạc cho phu xe.

Phu xe cầm 2 thỏi bạc trong tay, chậm rãi nói: “Tiểu huynh đệ ngươi thật tốt bụng, nếu ngươi cứ bỏ đi thì nhất định cô bé này sẽ chết đói. Ta tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng có điều rất nể phục tấm lòng của ngươi. Ngươi yên tâm, ta hứa sẽ lo hậu sự cho cha nàng đàng hoàng.”

Trần Đấu gật đầu nhìn phu xe, sau đó nhìn lại tiểu mỹ nhân, hỏi: “Muội tên gì ?”

Tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng nói: “Mọi người thường gọi ta là Tiểu Liên.”

Trần Đấu nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Tiểu Liên, muội đi theo huynh, huynh sẽ chăm sóc cho muội, hậu sự của cha muội hãy để cho vị đại thúc này xử lý giúp muội.”

Tiểu Liên nghe vậy liền vội vàng nói: “Nhưng mà, … ta …ta !”

Trần Đấu liền cắt ngang lời của Tiểu Liên, chậm rãi nói: “Muội yên tâm, huynh sẽ đối xử tốt với muội, hơn nữa huynh hứa sẽ giúp muội trả thù kẻ đã giết cha muội.”

Lời vừa nói ra liền khiến cho Tiểu Liên có chút xao động, nàng suy nghĩ một chút liền quay đầu nhìn chằm chằm Trần Đấu, nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Đấu mỉm cười nhìn Tiểu Liên, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ huynh còn có một số việc cần giải quyết, không thể ở mãi đây được. Hơn nữa, người chết thì cũng chết rồi, muội có ở đây tiếc thương cũng vô ích. Chi bằng bây giờ muội hãy đi theo huynh, sau khi xong việc, nếu có dịp chúng ta sẽ đến đây bái tế cha muội.”

Tiểu Liên lại ôn nhu gật đầu lần nữa, liền đi theo Trần Đấu lên xe ngựa, chỉ là nàng không ngừng ngoái đầu nhìn lại xác chết của cha nàng, tựa hồ như rất nuối tiếc.

Trần Đấu thở dài một hơi, liền vội vàng thúc ngựa đi về hướng Bắc, tuy rằng đây là lần đầu hắn điều khiển xe ngựa, nhưng cũng may là con ngựa này khá nghe lời cho nên không có chuyện gì xảy ra.

 



15.07.2011

ShopTrumKey

-=[ Kim Ngư Thủy Binh ]=-

 

Ngày gia nhập: 12.01.2009

Bài viết: 1179 / Điểm: 1944

Tâm trạng:

Quyển 1

Chương 5

Mối Tình Đầu

Nguồn: Tu Chân Giới

Đả tự: Lucabarazi - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

 

Lên xe, Trần Đấu không ngừng trò chuyện với Tiểu Liên, hắn nói từ chuyện trên trời dưới đất chuyển sang thần phật ma quỷ khiến cho Tiểu Liên cười khúc khích. Rất nhanh nàng đã vơi bớt nỗi buồn mất cha.

Trong thời gian trò chuyện với Tiểu Liên, Trần Đấu đã nắm được một số chuyện trước kia của nàng…

Thì ra Tiểu Liên là người Sơn Tây, cha nàng hành nghề buôn bán nhỏ tuy sinh ý không lớn nhưng cũng đủ sống. Có điều cả năm phải bôn ba khắp nơi, chỉ đến ngày tết mới về để lại cho hai mẹ con một ít ngân lượng nhất định để sinh sống qua ngày rồi lại đi. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng không ngờ năm nay xảy ra một trận ôn dịch, làm vô số người mắc bệnh qua đời, trong đó có cả mẫu thân của nàng. Tiểu Liên quỳ trước thi thể mẫu thân khóc sướt mướt mấy ngày liền, hàng xóm quanh nhà nàng sợ bệnh dịch lây lan nên đành cuốn gói bỏ đi, không có ai giúp nàng lo hậu sự cho mẹ. Nói gì thì nói, cũng khó trách bọn họ, thân còn chưa giữ được, hơi sức đâu mà lo đến một cô bé như nàng. Trong cái rủi có cái may, vừa lúc đó cha nàng về mừng năm mới theo thông lệ, thấy vậy cũng chẳng biết làm sao đành phải dẫn nàng theo.

Tưởng rằng đến đây thì Tiểu Liên sẽ được hạnh phúc, nhưng ai ngờ rằng khi hai cha con vừa đi đến thành Dương Châu thì xuất hiện một đám quan binh, đằng đằng sát khí bảo cha nàng là phản tặc, chẳng nói chẳng rằng vung đao chém giết. Sau khi cướp sạch tài sản trên người cha nàng, bọn chúng xách thủ cấp của ông, thúc ngựa bỏ đi. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bỗng nhiên, Trần Đấu trầm giọng hỏi: “Đám quan binh có mang theo người nào không ?”

“Có hai người mặc nho sam, đều bị trói lại.” Tiểu Liên hồn nhiên đáp.

Lời này vừa nói ra, Trần Đấu liền khẳng định đám quan binh này nhất định là đám Sử Tiến chứ chẳng ai vào đây, chắc bọn chúng nghĩ bắt hai người công lao chưa lớn, lại tiện đường thấy hai cha con Tiểu Liên, nên bọn chúng mới ra tay mang đầu cha nàng về lập công.

Nghĩ tới đây, Trần Đấu nghiêm túc nói: “Tiểu Liên, muội yên tâm, thù giết cha của muội, huynh sẽ đòi, huynh nhất định sẽ đâm chết đám quan binh đó.”

Tiểu Liên nhìn Trần Đấu đầy cảm động nói: “Cảm ơn, huynh…. huynh .”

Nhìn nét ngượng ngùng của Tiểu Liên, Trần Đấu âm thầm bật cười, nhẹ nhàng nói: “Ta tên là Vi Tiểu Bảo, Tiểu Liên, sau này hãy gọi huynh là Tiểu Bảo nhé.”

Tiểu Liên cười cười, hai má ửng đỏ trông vô cùng xinh xắn, ôn nhu nói: “Tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asdasd