tanlocdinhky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bảo…!”

Trần Đấu hưng phấn, nói: “Tiểu Liên, trước mắt chúng ta đến khách điếm gần đây đón một người anh em của huynh, võ công của hắn vô cùng cường hãn, nếu chúng ta đi cùng hắn sẽ dễ báo thù cho cha muội hơn.”

Tiểu Liên nghe vậy mừng rỡ, nắm chặt lấy tay Trần Đấu, kích động nói: “Tiểu Bảo, muội nghe lời huynh.”

Mắt thấy bộ dáng càng ngày càng si ngốc của Trần Đấu, Tiểu Liên hơi kinh ngạc, lay lay cánh tay hắn, nói “tiểu bảo, tiểu bảo, huynh sao vậy, đừng làm muội sợ?”

Đôi mắt Trần Đấu mơ màng nhìn Tiểu Liên, si ngốc nói “Tiểu Liên , muội thật đẹp .”

Tiểu Liên vội vàng buông tay ra, nhìn chằm chằm xuống đất, nhất thời hai má ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “tiểu bảo, huynh thật là !”

“Hà !” Trần Đấu đột nhiên phát hiện hắn hơi thất thố, lập tức chăm chú nhìn đường, không dám nói lung tung nữa.

Rất nhanh hai người đã đến khách điếm, Trần Đấu bảo Tiểu Liên chờ trong xe ngựa còn hắn thì đi vào phòng Mao Thập Bát.

Vừa thấy Trần Đấu tiến vào trong phòng, Mao Thập Bát liền đứng dậy, vội vàng hỏi: “Tiểu huynh đệ, việc đó thế nào rồi ?”

Trần Đấu cười cười nhìn Mao Thập Bát, nói “ Mao ca, đệ tên là Vi Tiểu Bảo, huynh không cần phải gọi tiểu huynh đệ mãi như thế, cứ gọi ta một tiếng tiểu bảo là được.”

Mao Thập Bát lập tức nhìn chằm chằm Trần Đấu, hỏi tới : “tiểu bảo chuyện như thế nào rồi? Bọn họ nói như thế nào vậy?”

Trần Đấu cố ý lừa Mao Thập Bát, ánh mắt hắn toát lên một tia giảo hoạt nói: “Đệ gặp được rồi, bọn họ nói huynh bị người ta quần đấu nhưng vẫn ngoan cường chống trả, hơn nữa vì giữ chữ tín mà không quản quan binh tập kích liều chết chạy tới đây, thật sự là khiến người ta bội phục.”

Mao Thập Bát sau khi nghe xong cười đắc ý, nói: “Bọn họ thật sự là nói như vậy sao? Ha ha! Bọn họ thật sự là nói như vậy sao? Ha ha! Ha ha ha!”

Trong đầu Trần Đấu âm thầm mắng Mao Thập Bát đúng là kẻ ngốc,hắn nhàn nhạt nói tiếp: “Bọn họ còn nói, huynh đúng là một vị anh hùng hảo hán, bọn họ vô cùng ngưỡng mộ huynh, muốn cùng huynh kết làm bằng hữu chứ không muốn luận võ nữa.”

Mao Thập Bát thủy chung vẫn giữ nụ cười đắc ý trên khóe miệng, chậm rãi nói: “Bọn họ có nói sẽ đi đâu không? Bọn họ thật sự là nhân tài hiếm có, huynh nhất định phải kết giao bằng hữu với bọn họ cho bằng được.”

Trần Đấu vội vàng nói: “Bọn họ nói là đi Bắc Kinh để làm chuyện đại sự gì đó.”

Vừa nghe xong, Mao Thập Bát liền ngạc nhiên hỏi tới “Đi Bắc Kinh làm chuyện đại sự gì vậy ?”

Trần Đấu vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Hinh như tìm một người tên là Ngao Bái thì phải.”

“Ngao Bái sao ?” Mao Thập Bát khó hiểu hỏi một câu .

“Đúng, Ngao Bái !” Nói xong, Trần Đấu liền kể sơ qua sự tình của Tiểu Liên và cha của nàng cho Mao Thập Bát nghe.

“Con mẹ nó, quan binh cái gì chứ, thổ phỉ thì đúng hơn, ta mà thấy bọn chúng thì ta chém chết con mẹ chúng nó.” Mao Thập Bát tức giận quát.

Trần Đấu vội vàng châm dầu vào lửa, nói: “Mao ca, bọn quan binh đó là thuộc hạ của Ngao Bái phái tới để bắt huynh, nhưng không ngờ bọn chúng không đi bắt huynh lại đi giết cha của Tiểu Liên để lập công, nói cho đúng chính là chúng ta phải lên Bắc Kinh trả thù cho cha nàng.”

Lời này vừa nói ra, Mao Thập Bát vội vàng nói: “Không được, chuyện báo thù này để một mình huynh đi là được rồi. Ngao Bái muốn tìm huynh, hai người đi theo chỉ tổ vướng bận tay chân.”

Trần Đấu không cho là đúng nói: “Mao ca, cha của Tiểu Liên bị thuộc hạ của Ngao Bái giết ngay trước mặt nàng, nếu huynh muốn báo thù cho cha nàng thì tốt nhất phải giết Ngao Bái trước mặt nàng ấy mới đúng chứ.”

Mao Thập Bát lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Đường đi Bắc Kinh xa xôi, trắc trở, mang theo hai đứa con nít sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Trần Đấu lập tức giận dữ quát” “Mao ca, huynh một câu là con nít, nửa câu lại con nít, huynh xem lại huynh đi, trên người toàn là vết thương, từ lúc chúng ta đào tẩu đến bây giờ đệ là người chăm sóc cho huynh thì có, à hay là huynh thấy đánh không lại Ngao Bái nên muốn gạt đệ.”

“Ai nói ta không đánh lại Ngao Bái chứ, được, nếu đã như thế thì ta sẽ dẫn hai người theo xem huynh giết Ngao Bái như thế nào !” Mao Thập Bát tức giận nói. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mắt thấy Mao Thập Bát đã trúng kế khích tướng, Trần Đấu âm thầm vui vẻ trong lòng, nhìn chằm chằm Mao Thập Bát, nói: “Mao ca, huynh đúng là anh hùng vô địch, ngay cả đệ nhất tráng sĩ Trung Nguyên huynh cũng không thèm để vào mắt!”

Một lúc sau, Trần Đấu dẫn Mao Thập Bát xuống gặp Tiểu Liên, vừa nhìn thấy nàng Trần Đấu liền vội vàng đưa tay về phía Mao Thập Bát, nói “Tiểu Liên, đây là Mao ca, một anh hùng vô địch thiên hạ, huynh ấy đã đồng ý giúp muội báo thù.”

“Đa tạ Mao ca !” Tiểu Liên nhìn vóc người to lớn của Mao Thập Bát liền có chút sợ hãi, rụt rè nói một câu.

Mao Thập Bát phất tay, hưng phấn nói: “Không cần đa lễ, chuyện nhỏ như con thỏ hà tất gì muội phải bận tâm.”

Sau đó ba người liền tới thị trấn mua một con ngựa, Mao Thập Bát cỡi ngựa, để Trần Đấu và Tiểu Liên ngồi trên xe ngựa. Kỳ thật ban đầu Mao Thập Bát cũng có ý định ngồi chung xe ngựa với hai người nhưng Trần Đấu lấy cớ bảo Mao Thập Bát phải cưỡi ngựa cơ thể mới vận động được, vết thương sẽ mau lành hơn, tội cho Mao Thập Bát của chúng ta quá ngốc nghếch lập tức tin lời của Trần Đấu đi mua ngựa, hắn nào biết Trần Đấu vì không muốn hắn làm bóng đèn nên mới cố ý nói như thế.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh 10 ngày đã trôi qua, Tiểu Liên nghe những câu chuyện trên trời dưới đất của Trần Đấu nhất thời vơi bớt nỗi buồn mất cha.

Vết thương của Mao Thập Bát cũng dần dần bình phục, ngày hôm nay hắn đã tự tháo băng, thậm chí hắn còn xung phong vào rừng săn thú để cải thiện bữa ăn.

Ba người cứ tiêu diêu tự tại đi đến Bắc Kinh, mặc dù đã qua 10 ngày nhưng Trần Đấu rõ ràng biết hắn sẽ gặp Hải Đại Phú, cho nên cũng không thúc giục Mao Thập Bát.

Trong thời gian này, quan hệ giữa Trần Đấu và Tiểu Liên ngày càng tiến gần hơn, ánh mắt nàng nhìn hắn cũng ôn nhu hơn trước, thậm chí có đôi lúc hắn giả vờ lơ đãng chạm trúng tay nàng, nàng cũng không nói gì mà để mặc cho hắn.

Trần Đấu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng, e thẹn đến đỏ cả mặt của Tiểu Liên thì cảm thấy ngọt ngào không thôi.

Nhưng nói gì thì nói, Trần Đấu chỉ dừng lại ở việc cầm tay, bởi vì hắn biết Tiểu Liên vừa mới mất cha, tuy ngoài mặt nàng cười đùa vui vẻ nhưng hắn chắc chắn trong lòng nàng đang rất đau thương, hắn không muốn phát sinh chuyện gì khiến cho nàng phải đau khổ.

 



15.07.2011

ShopTrumKey

-=[ Kim Ngư Thủy Binh ]=-

 

Ngày gia nhập: 12.01.2009

Bài viết: 1179 / Điểm: 1944

Tâm trạng:

Quyển 1

Chương 6

Xảy Ra Sự Cố

Nguồn: Tu Chân Giới

Đả tự: Lucabarazi - Lương Sơn Bạc

Nội dung thu gọn

 

Càng tiến gần kinh thành, Trần Đấu lại cảm thấy dường như vẫn thiếu chút gì đó nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra. Thật kỳ lạ!

Mao Thập Bát dường như trong lòng có tâm sự nên không nói chuyện nhiều nữa. Trần Đấu âm thầm cười trong lòng, chắc hẳn hắn đang lo lắng chuyện tìm kiếm Ngao Bái.

Vài ngày sau, ba người đã tới kinh thành, Trần Đấu âm thầm trầm trồ không thôi, đây là thành Bắc Kinh sao. Kiến trúc Bắc Kinh mang phong cách cổ điển, hai bên đường quán xá san sát nối nhau kéo dài hết con đường, người đông như trẫy hội. Cầm kỳ phất phới, chiêng chống rền vang, người người mua bán tấp nập, thật là náo nhiệt!

Tiểu Liên cũng lần đầu nhìn thấy một thành thị lớn như vậy, cho nên đối với nàng cái gì cũng mới mẻ cả, thậm chí có nhiều đồ vật nàng chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng lại không dám hỏi nhiều, cũng may là Mao Thập Bát ngao du khắp nơi nên kiến thức khá rộng, hắn thấy Tiểu Liên bỡ ngỡ thì hưng phấn mà giới thiệu đến mỏi cả miệng.

Một lúc sau, Trần Đấu thúc giục mọi người mau chóng tìm chỗ nghĩ ngơi. Ba người khó khăn lắm mới tìm được một khách điếm, sau khi sắp xếp vật dụng cá nhân xong, ba người liền lăn ra ngủ.

Trần Đấu ngủ thẳng một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, hắn rửa mặt qua loa cho tỉnh táo rồi lâm vào trầm ngâm, trong đầu điên cuồng vạch ra kế hoạch tiếp theo: “Trước tiên ta phải bố trí cho Tiểu Liên ổn thỏa đã. Nếu bây giờ ta vào trong hoàng cung, ít nhất cũng phải mấy tháng sau mới có thể trở ra, Tiểu Liên ở lại đây một mình ta sao đành lòng. Nếu để nàng theo Mao Thập Bát ta lại càng lo lắng thêm. Người ta nói phàm là đàn ông đều có sắc dục nhưng đối với vợ bằng hữu thì quyết không động thủ, nhưng con mẹ nó, hắn cũng là đàn ông, như thế nào lại không có sắc dục. Ta không thể mạo hiểm như vậy, nhưng mà nói gì thì nói, bây giờ ta đi đâu để tìm Hải Đại Phú cơ chứ. Trong truyện chỉ nói là Vi Tiểu Bảo gặp Hải Đại Phú tại một tửu điếm tại thành Tây, nhưng thời gian, địa điểm lại không hề nói rõ…. Haizzz!”

Trần Đấu thở dài một hơi, đột nhiên hai mắt hắn bừng sáng, lẩm nhẩm nói: “Đúng rồi, trong truyện có nhắc đến tại Mộc vương phủ có mời một đoàn kịch đến biểu diễn, chẳng trách sao từ lúc đến kinh thành đến giờ ta luôn có cảm giác không đúng thì ra là nếu ta và Mao Thập Bát không đến đây thì sẽ không được gặp mặt Khang Hi.” Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nghĩ đến đây, Trần Đấu liền vỗ trán một cái vội vàng đi đến kéo Mao Thập Bát thức dậy, kéo hắn đi đến thành Tây Bào, nhất thời Trần Đấu quên không nói với Tiểu Liên một tiếng.

Mao Thập Bát ngơ ngác hỏi: “Tiểu Bảo, chúng ta đi đâu vậy? Sao không mang Tiểu Liên đi theo?”

Tên này quả nhiên là có ý xấu, mở miệng ra là Tiểu Liên, Tiểu Liên.

Trần Đấu không trả lời Mao Thập Bát, hắn đảo mắt khắp nơi tìm kiếm tửu quán. Vòng vo một hồi cũng không tìm thấy chỗ nào có bóng hai kẻ một già một trẻ đó.

Mao Thập Bát thấy Trần Đấu dắt hắn đi lòng vòng khắp nơi mà chẳng buồn mở miệng nói câu nào liền nóng nảy khoát tay: “Rốt cục là đệ muốn đi đâu? Đi một hồi cũng không chịu nói câu nào. Nếu đệ không nói rõ, huynh nhất quyết không đi nữa.” Nói xong, Mao Thập Bát liền ngồi xuống bậc thềm phía trước một tửu quán.

Trần Đấu thấy thế bèn tìm cách gạt hắn, chậm rãi nói: “Không phải chúng ta tới đây để tìm Ngao Bái hay sao.”

Mao Thập Bát nghe thế cười cười, nghiêm mặt, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đệ không nhắc thì thiếu chút nữa huynh quên mất. Kinh thành này có rất nhiều tửu quán, chúng ta mau chia nhau đi tìm thôi.”

Trần Đấu thầm mắng trong lòng, cái tên Mao Thập Bát này đúng là khờ khạo hết chỗ nói. Một kẻ giống như Ngao Bái làm sao lại đến cái nơi này chứ. Tên Mao Thập Bát này đúng là rất sợ Ngao Bái, đi theo ta chỉ lãng phí thời gian, chỉ là cũng vừa đúng lúc Trần Đấu cần đến hắn nếu không đã đá hắn đi từ lâu rồi.

Hai người loay hoay một tí đến xế chiều, bắp chân rã rời, bụng sôi ùng ục cũng không có kết quả, mới nhớ ra là hôm qua vào khách điếm đến giờ vẫn chưa có ăn cơm, chỉ sợ Tiểu Liên cũng đang đói bụng.

Bỗng nhiên Trần Đấu hét lớn: “Tiểu Liên! Chết rồi! Sao ta lại quên mất Tiểu Liên thế này. Chắc là bây giờ nàng đang rất đói bụng, hơn nữa nàng ngủ dậy không thấy hai chúng ta đâu nhất định là lo lắng lắm.”

Trần Đấu vội vàng kéo Mao Thập Bát chạy về quán trọ, trong lòng không ngừng tự trách mình. Vừa đến cửa khách điếm, Trần Đấu liền thấy Tiểu Liên đang ngồi ngoài cửa cúi đầu khóc, cơ thể nhỏ bé của nàng không ngừng run lên, bất giác trong lòng hắn nổi lên một tia chua xót.

Trần Đấu hô to một tiếng: “Tiểu Liên !”

Lập tức Tiểu Liên liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Đấu, nức nở nói: “Tiểu Bảo !” Nói xong, Tiểu Liên liền chạy đến chỗ Trần Đấu, gắt gao ôm chặt hắn.

Tiểu Liên vùi đầu vào lòng Trần Đấu, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Bảo, huynh đi đâu thế? Muội tưởng huynh không cần Tiểu Liên nữa nên bỏ mặc Tiểu Liên ở đây, hu hu hu!”

Trần Đấu ôm chặt Tiểu Liên trong lòng, tay phải không ngừng vỗ nhẹ vào lưng nàng, chậm rãi nói: “Làm sao huynh có thể bỏ muội chứ. Tiểu Bảo ta cần muội, cả đời này huynh sẽ không rời xa muội, muội là người con gái trong lòng huynh, huynh thà hi sinh tính mạng mình chứ không muốn mất muội. Huynh sẽ quan tâm, chăm sóc muội cả đời mà.”

Mao Thập Bát đứng bên cạnh không biết làm sao, ấp a ấp úng nói: “Này, chúng ta ăn cơm được chưa?”

Trần Đấu cùng Tiểu Liên đột nhiên nhớ rằng đang ở trước mặt tửu quán, chung quanh có vài người đang chỉ chỉ trỏ trỏ ra điều chê trách. Trần Đấu vội vàng buông Tiểu Liên ra, hai má nàng đã ửng đỏ từ lúc nào, lập tức cúi đầu thật sâu giống như muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui vào.

Trần Đấu xấu hổ cười cười, nói: “Đúng đúng, mọi người đều đói bụng rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi.”

Sau khi trải qua chuyện này, Trần Đấu và Tiểu Liên lại càng thân thiết hơn trước. Trần Đấu rõ ràng biết bây giờ nàng đã không từ chối hắn nữa. Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng bây giờ hắn và Tiểu Liên đã ở cùng một chỗ, điều này khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Trần Đấu tranh thủ trong lúc ăn nói qua một chút sự tình lúc trưa, vậy mà sau khi Tiểu Liên nghe xong lại không hề có ý trách móc, thậm chí nàng tựa hồ như ở cạnh Trần Đấu còn hạnh phúc hơn cả báo thù cho cha.

Nhưng mà nói gì thì nói, tình huống hai người thân mật trên đường cái đã khiến Tiểu Liên xấu hổ không ngừng, gương mặt cứ ửng đỏ không thôi.

Trần Đấu nhìn Tiểu Liên e thẹn, trong lòng hắn nhất thời ngọt như uống nước đường, không ngừng gắp thức ăn cho nàng.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Đấu đều lôi kéo Mao Thập Bát ra thành Tây đi dạo. Tiểu Liên muốn đi theo nhưng hắn không cho đi, bảo là nàng phải chờ ở khách điếm.

Tiểu Liên liền ngoan ngoãn vâng lời hắn, không nói gì thêm. Mỗi khi thấy Trần Đấu trở về thì bưng trà, hầu hạ hắn rửa mặt, ăn cơm. Buổi sáng hắn vừa rời khỏi giường, nàng liền chải tóc, chuẩn bị y phục cho hắn. Trần Đấu được nàng hầu hạ ân cần như vậy, trong lòng thầm mong cuộc sống cứ êm ả như vậy mà trôi đi, nên cũng không vội vàng tìm Hải Đại Phú nữa.

Rất nhanh 10 ngày nữa lại trôi qua nhưng tuyệt nhiên một chút dấu vết của Hải Đại Phú cũng không có. Mao Thập Bát bắt đầu sốt ruột tìm cớ thoái tác. Trần Đấu âm thầm tự nói trong lòng: “Cứ tìm kiếm thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển, hơn nữa nếu tìm được thì sao? Tiểu Liên hiện nay còn chưa thu xếp ổn thỏa.”

Nghĩ đến đây, Trần Đấu liền kéo Mao Thập Bát vào một tửu điếm, vừa ngồi xuống hắn liền nói thẳng vấn đề: “Mao ca, chúng ta cứ lang thang tìm kiếm Ngao Bái thế này cũng không phải là cách hay. Hơn nữa ở khách điếm, người ra kẻ vào nườm nượp, chỉ sợ sớm muộn sẽ gặp chuyện không hay.”

Mao Thập Bát tựa hồ như từ sớm đã chờ Trần Đấu nói ra những lời này, hắn không cho Trần Đấu nói hết câu liền cướp lời, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ngươi cũng thấy đấy, Ngao Bái cả ngày không dám ra khỏi cửa, cứ tìm kiếm thế này thì cả đời cũng không thể nào gặp được hắn, hay là hai người..”

Trần Đấu ngeh đến đoạn này vội vàng cướp lời, nói: “Không bằng chúng ta thuê riêng một ngôi nhà rồi từ từ tìm kiếm.”

“Vậy cũng không được.” Mao Thập Bát tức giận nói: “Huynh còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở lì đây nhởn nhơ với hai người được… thôi thì hai người cứ xem như mấy ngày này đi kinh thành dạo chơi đi, chơi đủ rồi thì bây giờ về nhà.”

Lời này vừa nói ra, Mao Thập Bát lập tức móc ra một túi tiền, chậm rãi nói: “Tiểu Bảo, đây là 100 lượng bạc, đệ cầm lấy đi, cần cái gì thì mua cái đó. Huynh thật sự có việc phải làm, phải rời khỏi đây vài ngày. Mấy ngày nữa huynh sẽ trở lại gặp hai người, đệ và Tiểu Liên cứ yên tâm, Ngao Bái nhất định trốn không thoát đâu!”

Nhảm nhí!

Trần Đấu âm thầm nói trong lòng: “Ngao Bái mà phải chạy trốn sao, chỉ e là ngay cả thủ hạ của hắn cũng khinh thường Mao Thập Bát ngươi. Nhưng mà nói gì thì nói, nếu như không thể tìm ra Hải Đại Phú thì cái tên Mao Thập Bát này cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, để hắn ở lại chỉ làm kỳ đà cản mũi giữa ta và Tiểu Liên, phải mau chóng cho hắn đi khuất mắt mới được.”

Nghĩ tới đây, Trần Đấu liền cầm lấy túi bạc, chậm rãi nói: “Nếu như vậy, Mao ca nên lấy đại sự làm trọng, đệ và Tiểu Liên ở lại kinh thành dạo chơi vài ngày.”

Mao Thập Bát mừng rỡ, vội vàng lấy trong túi ra thêm một nắm bạc vụn nhét vào tay Trần Đấu, nói: “Được vậy thì quá, đệ cùng Tiểu Liên rất có duyên với nhau, nhân cơ hội này hãy vui vẻ vài ngày, bây giờ huynh phải đi rồi, hảo huynh đệ, kinh thành này mặc dù là dưới chân thiên tử nhưng cũng hỗn tạp, xô bồ, đệ phải hết sức cẩn thận.”

Lời này của Mao Thập Bát mười phần đều là thật lòng, thành khẩn, khiến cho Trần Đấu nhất thời cảm động không thôi. Nghĩ tới quãng đường tới kinh thành, có hắn cười cười nói nói. Trần Đấu bỗng cảm thấy không đành lòng đẩy hắn đi, hai mắt rưng rưng, kéo tay Mao Thập Bát, ngập ngừng nói “Mao ca …. !” rồi lại nói không ra lời.

Mao Thập Bát thấy Vi Tiểu Bảo lưu luyến mình, đôi mắt nhất thời hơi ửng đỏ, không nhịn được ý nghĩ muốn ở lại nơi này. Hắn cắn răng một cái, hai tay ôm quyền bái biệt, nói : “Hảo huynh đệ, gặp lại sau.”

Nói xong Mao Thập Bát lập tức quay người rời đi, tư thế cực kỳ tiêu sái, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Sau khi về khách điếm, Trần Đấu liền ôm Tiểu Liên vào lòng, nói: “Mao ca bận đi làm chút chuyện, xong việc sẽ trở lại kinh thành uống rượu mừng của chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời hai mát Tiểu Liên ửng đỏ, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Trần Đấu. Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đêm hôm đó, Trần Đấu đến chỗ tiểu nhị nhét vào tay hắn 2 lượng bạc rồi bảo hắn tìm giúp một ngôi nhà. Tiểu nhị thấy tiền rất vui vẻ, sáng sớm hôm sau hắn đã gọi Trần Đấu dậy đi xem nhà.

Ngôi nhà này có một khoảng sân nhỏ ở giữa, phòng chính có ba gian, nằm đối diện với cổng chính, phòng phụ có hai gian, đồ dùng trong nhà đều được chuẩn bị đầy đủ.

Nhà này vốn của một tay thương gia buôn thuốc, vốn ngôi nhà này dùng làm nơi an dưỡng cho người mẹ của hắn. Nhưng trong một lần đi buôn, hắn chẳng may bị giam vào đại lao, gia đạo từ đó sa sút, mấy người con trai trong lúc tranh giành gia sản, tình cờ phát hiện được văn tự ngôi nhà này. Người vợ bé của hắn thấy gia đình sa sút liền gói ghém đồ đạc chạy về nhà cha mẹ ở Sơn Đông. Văn tự ngôi nhà bị mấy huynh đệ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, khi tay thương gia được thả ra, hắn thấy các con trai mình tệ bạc như vậy liền lấy lại tất cả gia sản, sau đó cho mỗi đứa một trận đòn nhớ đời.

Mẹ tay thương gia mỗi khi nhìn thấy ngôi nhà lại nhớ đến chuyện xưa mà đau lòng, bà liền nói với hắn rằng không muốn ở nơi đây nữa. Mặc dù hắn cố gắng thuyết phục nhưng cũng không lay chuyển được ý muốn của bà, hơn nữa trong nhà đang thiếu bạc nên hắn cũng đành phải bán ngôi nhà này đi.

Thuê cả nhà thì mất 60 lượng bạc, tuy rằng Trần Đấu không rành giá thuê nhà ở Bắc Kinh vào thời điểm này nhưng hắn cảm thấy ngôi nhà này cũng xứng đáng cho nên ngày hôm sau hắn liền tìm đến lão chủ khách điếm làm thủ tục thuê nhà.

Đêm hôm đó khi hai người chuyển đồ đạc đến nhà mới, thì phát hiện nhà cũ có một bà quả gia già, Trần Đấu cảm thấy tội nghiệp nên bảo bà ta ở lại làm quản gia chuyên chăm lo bữa ăn hàng ngày cho hai người, mỗi tháng được trả 3 lượng bạc. Bà quản gia nghe Trần Đấu nói xong hết sức vui mừng, lập tức kéo ra một cô bé, dụ dỗ hắn mua làm nha hoàn phục vụ phu nhân với giá 15 lượng bạc. Trần Đấu thầm nghĩ nha hoàn đâu có cao giá như vậy, các cô bé nhà nghèo ở thời này thường bị trả công rẻ mặt. Bất quá nha hoàn này cũng khá xinh đẹp cho nên hắn cũng giả vờ làm ngơ xem như không có chuyện gì.

Vậy là ở kinh thành, Trần Đấu đã có một ngôi nhà riêng. Cả ngày hắn và Tiểu Liên luôn ở cùng nhau, nhất thời trong lòng có chút đắc ý.

Tiểu Liên dường như cũng đã quyết định trở thành người của Trần Đấu cho nên càng ôn nhu, hiền thục hơn. Thậm chí trước khi ngủ nàng còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asdasd