tanlocdinhky

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngoài cửa cũng chẳng có việc gì làm nữa, lấy làm buồn chán bèn dùng sức quăng hết đám ngân lượng còn lại ra ngoài đường, khiến lại nẩy ra một phen đại loạn nữa. Đang muốn đi lên lầu, đột nhiên từ trong đám đông xuất hiện một người, ba chân bốn cẳng chạy tới, tóm chặt lấy cánh tay của hắn nói: "Quế công công dừng bước!..." Hắn vội nhìn kĩ lại, hóa ra là tên thái giám ở Ngự thư phòng Lý Đức Toàn, nghĩ thầm chắc là Hoàng Thượng cho người mang quà đến, liền không khỏi mừng rỡ, chắp tay nói: "Lý công công, ngài sao lại tới đây, có phải là Hoàng Thượng có gì phân phó."

Lý Đức Toàn quay đầu nhìn xung quanh rồi kéo tay Trần đấu đi ra ngoài, thấy sắc mặt hắn có chút khẩn trương, trong lòng Trần Đấu chợt cảm thấy lo lắng, không phải là có chuyện gì nhiễu loạn chứ? Hay là xảy ra chuyện gì làm Hoàng Thượng phật ý? Nghĩ vậy không dám chần chừ chút nào, lập tức đi theo. Trương Đức Biểu thấy vậy liền chạy tới dẹp đám người ra hai bên để hai người đi ra ngoài.

Ra đến ngoài Lý Đức Toàn vẫn không dừng bước, đến khi đi được khoảng hai mươi trượng mới dừng lại. Ở đó, một vị công tử đang đứng xoay lưng lại… Lý Đức Toàn bỗng gập người xuống cung kính nói: "Bẩm chủ nhân, quế công công tới rồi." Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trần Đấu giật mình, khiếp sợ không thôi. Chẳng biết người này là ai? Sao Lý đức toàn phải gọi hắn là chủ nhân? Chẳng biết là thần thánh phương nào? Đang bồn chồn trong dạ thì thấy vị công tử nọ đã xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn hắn…

Người này không phải là Ái Tân Giác La Huyền Diệp, đương kim Hoàng Thượng sao? Trần Đấu vừa nhận ra liền muốn quỳ xuống bái lạy, Khang Hi vội vàng ngăn lại, cười nói: "Ta đang vi hành, ngươi đừng có như vậy, làm lộ thân phận của ta mất ."

Trần Đấu liền nở nụ cười, nói: "Hoàng Thượng, người..." Khang Hi vội vàng ngăn lại, quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Gọi ta là công tử." Hắn thấy Hoàng thượng làm ra vẻ bí mật, nhịn không được cười ha ha lên. Khang Hi quát khẽ: "Có gì buồn cười, nhìn ta không giống sao?" Hắn đáp: "Giống hay không đâu có quan trọng gì? Ngoại trừ mấy người trong tửu lâu kia, trên đường làm gì có ai nhận ra người?"

Khang Hi lại hỏi: "Thế nào, hôm nay tới nhiều người lắm sao? Có những ai tới vậy?" Trần Đấu đáp: "Cũng tương đối đông, đều là khách do Khang thân vương mời, không ai biết tửu lâu là của chúng ta, lại còn tưởng là của Khang thân vương nữa." Nói xong quan sát sắc mặt của Khang Hi rồi tiếp lời: "Nô tài bán lại cho Khang thân vương một ít cổ phần, rồi để lão Vương gia thay mặt đứng ra làm chủ."

Khang Hi cười ha ha, nói: " Khang thân vương này cũng thật là...Ta chỉ nói hắn chiếu cố nhiều hơn tới Hoa phong lâu, không thể tưởng được hắn lại dồn hết tâm lực giúp ngươi như vậy, thật sự là tiện nghi cho tiểu tử ngươi ." Trần Đấu giờ mới hiểu được, trách không được Khang vương gia lại tự nhiên quan tâm đến tửu lâu như vậy, nguyên lai là bị Hoàng Thượng nhắc nhở.

 



09.08.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

 

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 128200 / Điểm: 1290

Tâm trạng:

Quyển I

Chương 55

Cùng chơi trò Oản tù tỳ (1+2).

Dịch: Bi Ma Đao

Biên: Vô Tình

Nguồn: Tu Chân Giới

Nội dung thu gọn

 

Trần Đấu thấy Khang Hi tâm trạng đang rất tốt liền nhân cơ hội nói: "Yêu công tử, nếu công tử không ngại, chúng ta hãy vào trong kia cùng mọi người uống mấy chén rượu…Công tử thấy sao?" Khang Hi cười nói: "Không vội, không vội… Ta muốn đứng đây xem cảnh tượng náo nhiệt này một chút, đúng là từ nhỏ tới giờ ta chưa bao giờ thấy qua mà." Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đây là lần đầu tiên Khang Hi rời khỏi cung, thấy cái gì cũng mới, cái gì cũng hay…Trong cung làm gì có chuyện nhiều người tụ tập huyên náo như vậy, cơ hội như thế này phải coi cho đã.

Trần Đấu cùng Khang Hi đứng từ xa vừa xem vừa chỉ chỉ trỏ trỏ rất vui vẻ, cứ thấy màn nào ngoạm mục là Khang Hi lại bật cười ha ha, vỗ tay rầm lên cổ vũ. Về phần mình, Trần Đấu luôn phải để ý tới xung quanh, trong lòng hắn có chút lo lắng cho sự an toàn của Hoàng thượng. Ở đây không phải là Hoàng cung, Hoàng thượng mà có sơ sẩy gì, có mười tám cái đầu hắn cũng đừng mong sống nổi.

Mang một bụng lo lắng như thế, Trần Đấu làm gì có tâm trạng mà coi xiếc, lên tiếng nhắc khéo Khang Hi: "Yêu công tử, ở đây đông người phức tạp, không giống như trong Hoàng cung… Chi bằng chúng ta cùng vào trong tửu lâu rồi cùng xem, trong đó lại có mấy vị Vương gia nữa…"

Khang Hi vừa chứng kiến Khang thân vương ở trên lầu ném bạc, bộ dáng rất vui vẻ, cũng nôn nóng muốn thử coi sao. Tuy vậy ngoài miệng vẫn nói : "Sợ cái gì, đây là kinh thành, những người này cũng là con dân của ta, làm gì có cái gì không an toàn, ta muốn cùng vui cùng với dân chúng thôi." Hắn thấy Khang Hi cứ khăng khăng như vậy đành phải uốn lưỡi nịnh nọt một phen: "Là…là…thế này, Hoàng Thượng lên trên lầu ném bạc xuống, cái này gọi là Trạch bị thương sinh, Tiện tát hoàng lộ…. Dân chúng được Hoàng thượng phát bạc ắt hẳn sẽ có phúc khí sâu dày, Đại thanh ta đúng là trường tồn vĩnh cửu…"

Khang Hi nghe vậy nhịn không được liền cười rộ lên, cười tới mức muốn ngã xuống đất, hắn sợ hoàng thượng bị ngã lên vội xông tới đỡ lấy. Lý Đức Toàn cũng định bước lại đỡ Hoàng thượng nhưng rồi lại không dám. Từ lúc chứng kiến cảnh Trần Đấu cùng Khang Hi tỉ thí võ công, Lý Đức Toàn bị Hoàng thượng hạ nghiêm lệnh giữ bí mật việc này, cứ khi nào Quế công công cùng Hoàng Thượng ở cùng một chỗ, hắn đều chuồn đi rất xa, sợ là mình đen đủi chứng kiến thêm việc gì nữa, e rằng sẽ bị Hoàng Thượng diệt khẩu mất.

Cười tới hơn nửa ngày Khang hi khó khăn lắm mới dừng lại được, hổn hển lấy hơi nói: "Tên gia hỏa nhà người hàng ngày không chịu đọc sách, ngươi nói như vậy là muốn ta lên trên kia tiểu xuống cho dân chúng hả?... Ha ha.".

Trần Đấu lúc này mới hiểu được thì ra Tiện tát cam lộ ý là đi tiểu, da mặt hắn vốn dầy như vậy mà cũng đỏ ửng lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cũng vì trước đây hắn xem mấy đoạn kịch trên truyền hình, nên mới đem mấy câu đó mà dùng loạn lên… Hắn còn tưởng rằng mình dùng rất tốt, sửa chữ Cam thành chữ Hoàng, vốn định nịnh Hoàng Thượng, ai dè lại giống như khỉ bắt chước diễn trò…

Trương Đức Biểu đang đứng trên bậc thềm, từ xa đã nhìn thấy hai người đi tới, liền cùng với vài tên võ sĩ chạy lại, bảo vệ cho bọn hắn đi vào. Khang Hi thay đổi y phục thường nhân, nên Trương Đức Biểu cũng không nhận ra. Tiến vào tửu lâu, hai người cùng nhau lên lầu, đám nữ hầu bàn cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán không ngớt:

"Vị công tử này bộ dạng thực là anh tuấn."

"Sơ với Quế công công đúng là có phần tuấn mĩ hơn."

"Ai dám bảo Quế công công không tuấn mĩ?."

"Tiều nha đầu, ngươi nổi nóng cái gì chứ? Ngươi đúng là bị Quế công công làm cho mê muội mất rồi ."

"Vị công tử này lớn lên chắc càng anh tuấn hơn nữa, hơn nữa nhìn cũng đủ biết là con nhà quyền quý, tuyệt đối không phải là thái giám."

Hai tên nghe được như vậy thì rất lấy làm đắc ý, cùng sửa lại tư thế, nghinh mặt lên, tay lại cầm quạt phe phẩy, có vẻ hết sức ung dung phiêu dật. Chỉ hiềm nỗi mặt ngẩng cao quá, tới lầu ba suýt nữa thì bị ngã lăn xuống vì bước hụt. Hai tên vội vàng bám vào lấy nhau, lấy lại thăng bằng, sau cũng không dám làm bộ như vậy nữa, chậm rãi bước tới chỗ Khang thân vương. Khi đến trước cửa phòng, Khang Hi đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu không phải là thái giám thì quả thật là tốt." Hắn nghe vậy lấy làm xúc động vô cùng, suýt nữa thì phun ra sự thật.

Trước cửa phòng có một nữ hầu bàn, nhìn thấy hai vị công tử anh tuấn bước tới liền có chút luống cuống, đang định đưa tay đẩy cánh cửa thì bị Trần Đấu ngăn lại: "Ngươi cứ đứng ở đây , ta tự mình mở là được rồi." Tiểu nha đầu hai má ửng hồng, khe khẽ gật đầu, nhưng mắt vẫn liếc trộm hai người. Khang Hi quay sang nhìn nàng cười cười, nữ hầu bàn kia chịu không nổi, chỉ muốn ôm lấy Khang Hi mà mạnh mẽ hôn mấy cái.

Khang Hi nhìn sang Trần Đấu ý bảo muốn hắn đi vào trước, hắn cũng nhanh trí, liền hiểu được ý tứ của Khang Hi. Vị Hoàng đế này muốn cho mọi người một niềm vui bất ngờ đây mà…Trần Đấu đẩy cửa bước vào, trong phòng mấy lão Hoàng thân đang ăn uống vui vẻ, Khang thân Vương cùng với hai vị tiểu vương gia khác đang đứng ở cửa sổ ném bạc. Mọi người thấy hắn đi vào, đều hỏi sao bây giờ mới lên, tức thì muốn phạt rượu. Khang thân vương thấy vậy liền trở lại ghế ngồi, tủm tỉm nói rượu hôm nay hắn nhất định phải uống, Trần Đấu cũng hiểu ý của lão là muốn uống rượu chúc mừng việc khai trương tửu lâu.

Trần Đấu hướng mọi người, vái dài một cái đoạn nói: "Các vị xin đừng sốt ruột, không phải tiểu đệ trốn rượu, mà thật sự là tiểu đệ hôm nay có một vị bằng hữu, ở ngoài cửa… Việc này e rằng không thể chiều ý các vị rồi, xin thứ lỗi a" Mọi người vừa nghe hắn nói không uống rượu, tức thì la rầm lên.

Khang thân vương cũng không vui, nói: "Tên nào mà lại to gan đến như vậy, ngay cả Hoàng thân chúng ta cũng không để vào mắt, hãy ra ngoài gọi tên tiểu tử đó vào đây để chúng ta xem xem… Hắc hắc, nếu tiểu tử ngươi dám nói láo chúng ta, ta đem cắt tiểu đệ đệ của ngươi rồi vứt cho chó ăn… " Vừa nói xong đã có người phản đối : "Khang vương ngươi thật là lão già hồ đồ , hắn làm sao có bảo bối để cho ngươi cắt, nếu nói là cắt của Dụ vương thì nghe còn có lí."

Dụ thân vương bị dọa cho nhảy dựng lên, lập tức kêu lên: "Thất thúc, ngươi đùa cợt ta à, Ngũ đệ là to nhất, nếu muốn cắt thì cắt của hắn vậy." Cung thân vương cũng la lên: "Nhị ca ngươi nhắc đến ta làm gì, bảo bối của Thập thúc là lớn nhất, khi còn bé ta đã thấy ." Thoáng chốc trong phòng hỗn loạn cả lên.

Trần Đấu ra vẻ bất đắc dĩ, đau khổ nói: "Được rồi, được rồi… Chư vị chớ có tranh luận nữa, tiểu nhận sẽ mời vị bằng hữu kia tới để mọi người diện kiến, chỉ hy vọng mọi người nể mặt tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng làm khó hắn a." Nói xong bước ra ngoài, nháy mắt với Khang Hi một cái, sau đó trở vào hô to: "Yêu công tử giá lâm ……… "

Khang thân vương nghe vậy bĩu môi xì một tiếng khinh miệt mắng: "Tên này thật lắm chuyện, định mê hoặc các ông đây chắc, để ta coi hắn là thần thánh phương nào… A!... Hoàng Thượng!..." Nhất thời mặt lão tái mét, chỉ thấy Khang Hi đang chậm rãi đi vào.

Đám Hoàng thân lúc này cũng nhận ra Khang Hi, bị dọa cho bở vía, đếu đứng phắt dậy, định cùng nhau quỳ xuống… Khang Hi vẫy vẫy trong cây quạt tay nói: "Miễn lễ, miễn lễ… Trẫm hôm nay tới là muốn cùng mọi người chơi đùa một phen. Ngồi đi, ngồi đi, hôm nay chúng ta không luận quân thần, miễn hết lễ nghi, cùng nhau khoái hoạt một phen..." Truyện "Tân Lộc Đỉnh Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Mọi người lúc này mới không còn cảm thấy bối rối, trên mặt cũng lộ ra thần sắc vui mừng, nhưng vẫn không có ai dám ngồi xuống. Trần Đấu liền nhanh tay lôi ra một cái ghế, Khang Hi thuận thế ngồi xuống, lại hướng mọi người khoát tay nói: "Ngồi xuống nói chuyện, không nên câu nệ quá mức."

Mọi người thấy Khang Hi đã an tọa rồi, lúc này mới an tâm từ từ ngồi xuống, nhưng lại không dám ngồi thực, chỉ có nửa mông đặt trên ghế, sẵn sàng đứng dậy bất cứ lúc nào. Có Hoàng Thượng ở đây, lại thêm mấy vị Hoàng thân, Trần Đấu dù vênh váo tới đâu cũng không dám ngồi, chỉ dám đứng phía sau lưng Khang Hi.

Khang Hi nhìn mọi người không được tự nhiên, liền cười nói: "Trẫm vừa rồi dường như nghe được các khanh đang thảo luận về chuyện tiểu đệ đệ, có kết quả chưa, rốt cuộc là ai lớn nhất?" Một câu nói còn chưa dứt lời, tự mình đã cười rộ lên, mọi người thấy Hoàng Thượng cười vui vẻ như vậy, đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cùng cười lên ha ha… Nhất thời phòng trong không khí trở nên thập phần thoải mái.

Đợi mọi người cười xong, Khang Hi lại nói: "Hôm nay là ngày Khang vương gia khai trương tửu lâu, trẫm mượn hoa hiến phật, Kính khang vương một chén rượu." Nói rồi cầm chén rượu lên, Trần Đấu từ bên cạnh lấy ra bầu rượu, đem rót đầy chén. Khang thân vương kích động mặt đỏ bừng, run rẩy tiếp rượu: "Thật không dám, lão nô mượn chén rượu này chúc Hoàn thượng vạn thọ vô cương, chúc giang sơn Đại thanh trường tồn mãi mãi. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…." Nói rồi đem uống một hơi cạn sạch, khóe mắt rưng rưng ngân ngấn lệ. Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy hô: "Chúc hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế…" Khang Hi nhíu mày, nói: "Sao lại như là đang vào triều như vậy, trẫm nói rồi, hôm nay là tới cùng mọi người khoái hoạt một phen, cũng thả lỏng chút mới có hứng thú."

Thấy không khí đang náo nhiệt lại bị lão già ngu ngốc Khang thân vương làm cho nặng nề, Trần Đấu liền tiến lên nói: "Hoàng Thượng, một khi đã đến đây rồi, hay là chúng ta cùng chơi trò phạt rượu? " Khang Hi mừng rỡ, nói: "Hay!...Vậy ùng hơi trò phạt rượu, ai thua bị phạt một bát lớn. Tiểu Quế Tử, ngươi ra đề mục đi."

Trần Đấu nghe vậy, đầu rối như tơ vò. Hắn chỉ biết múa may linh tinh, làm sao ra cái gì đề mục để phạt rượu? nguyên chỉ muốn làm thế nào làm cho bọn họ quân thần hai bên vui vẻ, không lường trước Khang Hi lại bắt hắn ra đề mục, làm trọng tài. Hắn không biết làm thế nào chỉ đành cười nói: " Nô tài nghĩ lại rồi, nếu chơi phạt rượu, chỉ sợ lâu ngày Hoàng thượng không quen chơi sẽ chịu thiệt mất…”

Đám Khang thân vương nghe ý hắn muốn bỏ cái trò phạt rượu này liền có chút mất hứng, Trần Đấu cũng không để ý lắm, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, không biết người muốn chới trò khác không?." Khang thân vương nghe vậy tức giận đến mức chỉ muốn cho hắn một cước, hung hăng liếc hắn đầy oán trách.

Khang Hi cười nói: "Hôm nay theo ý ngươi vậy, ngươi nói chơi cái gì chúng ta liền chơi cái đó." Trần Đấu biết vị tiểu hoàng đế này tới đây là chúc mừng hắn, nên mới đặc biệt cho hắn chút thể diện, liền cười nói: " Vậy chúng ta cùng chơ oẳn tù tì nha?"

Đám Khang thân vương nghe vậy đều lắc đầu xua tay, Khang thân vương nói: "Có Hoàng Thượng ở đây, sao chúng ta có thể chơi cái trò dân dã như vậy, quá mức bất nhã mà." Trần Đấu liền nói khích: "Như vậy mới vui chứ, Khang vương không phải là sợ đó chứ?"

Khang Hi từ nhỏ đã làm Hoàng Thượng, suốt ngày bị quây trong Hoàng cung, làm gì đã nghe đến “ Oẳn tù tì” bao giờ? Mắt tròn mắt dẹt hỏi: " Oẳn tù tì là cái gì vậy? Bất nhã lắm sao?"

Trần Đấu lập tức mô tả sở qua trò chơi, không nghĩ tới Khang Hi lại cảm thấy hứng thú vô cùng, liền giảng giải thêm một lần nữa. Đám Hoàng thân cũng xen mồm giảng giải thêm kỹ xảo, Khang Hi cũng thông minh vô cùng, loáng sau đã học được, cùng Dụ thân vương chơi ba ván, không ngờ còn thắng một ván, lập tức mừng rỡ, cười ha ha: "Trò oẳn tù tì này thật là thú vị, hai người hai hắm đấm, đều tự mình ra các lựa chọn khác nhau… Thời gian chơi lại quá ngắn, hai người phải ra cùng lúc, đúng là cách rèn luyện phản ứng, khi quen thuộc có thể tự điều chỉnh thủ pháp. Cái này thật thích hợp rèn luyện cho các tiểu hài tử, nên mở rộng phương pháp này ra toàn quốc, lệnh cho tất cả hài tử phải học trò chơi oẳn tù tì này, có lẽ sẽ làm tăng thêm trí lực."

Mọi người nghe Khang hi nói vậy thì cực kì bội phục, ngay cả Trần Đấu cảm thấy ngưỡng mộ không thôi. Không thể tưởng được một trò chơi dân dã tầm thường vô cùng mà Khang Hi cũng có thể vận dụng được vào việc giáo dục… Quả đúng là người làm đại sự, cái tài trí này chỉ sợ là cũng cao hơn hắn một chút.

Kế đó Khang Hi liền cùng chơi với mọi người, nhưng dù sao cũng là mới học, có chút chưa quen. Mà cái trò oẳn tù tì này lại khác với việc chơi đối thơ phạt rượu, Đám Khang thân vương tìm cách muốn thua mà không thua được, không bao lâu sau, Khang Hi liền thua hơn mười ván, uống liền bảy tám chén rượu. Trần Đấu có ý muốn thay hắn uống vài chén, nhưng Khang hi hôm nay lại đang hứng trí, nói cái gì cũng không nghe, đều đòi uống hết nên có chút chuếnh choáng.

Mọi người tuy có chút kính sợ với hắn, nhưng đều đã ngà ngà say cả, thêm nữa sau một hồi chơi vui vẻ không khí cũng trở nên thân cận rất nhiều, nhất thiết không cho Trần Đấu uống rượu thay…Hắn sợ Khang Hi uống nhiều đâm ra say mất, liền hướng sang Khang thân vương nháy mắt mấy cái.

Bản thân Khang thân vương uống ít rượu, nguyên cũng định cùng Khang Hi chơi thêm mấy ván, nhưng nhìn thấy hắn nháy mắt, lúc này mới giật mình vội ngăn không cho mấy tên Vương gia khác lại, Khang Hi thì không để ý, cứ đòi chơi với lão mấy ván, làm Khang thân vương khó xử vô cùng, lúng túng không biết nên làm thế nào.

Trần Đấu bèn tiến đến gần Khang Hi, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, bọn họ cũng say, chúng ta dừng thôi, có câu…Giặc cùng đường chớ có truy nữa, tha cho bọn hắn đi. Các phòng khác còn có nhiều vương công đại thần nữa, chúng ta hãy đi thăm một lượt nha…."

 



09.08.2011

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

 

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 128200 / Điểm: 1290

Tâm trạng:

Quyển I

Chương 56

Cùng nhau uống rượu (1).

Dịch: Bi Ma Đao

Biên: Vô Tình

Nguồn: Tu Chân Giới

Nội dung thu gọn

 

Khang Hi cũng tự biết mình đã hơi say rồi, không nên ngồi thêm nữa, liền dứng dậy nói: "Hôm nay tạm ngừng ở đây, ngày sau chúng ta tái đấu một trận . Khang vương, Tiểu Quế Tử hai ngươi đưa ta đi thăm thú thêm vài nơi nữa đi"

Mọi người đều đứng dậy đưa tiễn, Trần Đấu ngó mấy tên Vương gia, tên nào tên nấy lộ rõ vẻ hưng phấn… Cũng khó trách, mấy tên này mặc dù là thân thích của Hoàng thượng, nhưng cơ hội được dùng bữa cùng với Hoàng thượng đã hiếm, lại càng không nói đến chuyện cùng nhau chơi “Oẳn tù tì”, tiếp xúc thân mật như vừa rồi.

Khang vương cũng lấy làm cao hứng vô cùng, tuy lão chỉ là người chủ trên danh nghĩa của tửu lâu này, nhưng cũng không có mấy kẻ biết được nội tình…Lão vốn chỉ theo mệnh Hoàng thượng mà thực thi thôi, không ngờ Khang Hi lại đến tận đây để chúc mừng, lại còn trước mặt đám thân vương mà mời lão một chén rượu nữa chứ, hôm nay quả thật lão đã được nở mày nở mặt mà.

Chẳng qua hãnh diện thì hãnh diện, lão lại ấm ức với Trần Đấu vô cùng, tên tiểu tử này không nói trước chuyện Hoàng thượng sắp đến đây, làm lão thiếu chút nữa đã bị bêu xấu rồi. Lúc tiễn ra cửa, thừa dịp Khang Hi đi trước, Khang thân vương đột nhiên ghé vào tai Trần Đấu, nhỏ giọng nói: "Cái tên tiểu tử này, chuyện Hoàng thượng ngự giá tới đây vì sao không nói cho ta biết trước?"

Ai dè Khang Hi như có mắt sau lưng, quay người lại cười cười: "Khang vương, không nên trách Tiểu Quế Tử…Lúc ta tới cũng không có thông báo cho ai, Tiểu Quế Tử ban đầu mới thấy ta cũng hoảng sợ không đứng vững được nữa là..." Trần Đấu cũng phụ họa thêm: "Tiểu nhân lúc gặp Hoàng thượng trên đường bị dọa cho hai chân cũng mềm nhũn ra luôn…Hắc hắc, về sau định chạy lên lầu thông báo, Hoàng Thượng lại muốn cho mọi người một trận kinh hỉ, bởi vậy làm cho mấy vị một phen kinh hãi rồi…."

Khang thân vương bất đắc dĩ gượng cười, nói: "Hoàng Thượng, bên ngoài thập phần nguy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#asdasd
ẨN QC