Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đưa ánh mắt quan sát khi anh đang nói chuyện, giao tiếp với khách lựa chọn đồ uống. Nhìn anh trong bộ đồng phục nhân viên quán bar mà người thật sự mong manh, nhỏ bé như cục bông gòn, nhất là đứng trước mặt những con sói đói đó. Một số tên đàn ông đang nhìn anh với ánh mắt đói khát, ham muốn dục vọng, mong muốn cởi bộ đồ anh đang mặc ra bằng suy nghĩ bẩn thỉu đó. Một số tên thậm chí còn cố gắng, thừa dịp chạm vào tay anh khi anh đưa ly cocktail cho họ. Anh ấy hiển nhiên đang trông rất không thoải mái.

Chiếc bàn khuất góc nhìn ngay gần đó, hắn trầm lặng ở đó, chỉ muốn có năng lực của một con quỷ thật sự để có thể dùng một ánh mắt liền chặt đứt tay, khiến tất cả đầu của chúng rơi xuống và ném cho sư tử ăn.

Đúng vậy, hắn đã ngồi đây cả tiếng đồng hồ và nhìn chằm chằm vào anh nhưng chắc chắn trong suy nghĩ của hắn sẽ không cởi quần áo của anh ra. Hắn ở đây là bàn chuyện kinh doanh.

Lão chủ ở đây đã lấy mất số tiền đã mượn từ hắn, rồi còn dám thách thức hắn không thèm trả lại. Đây cũng chính là điều mà hắn ghét nhất, sự dối trá. Theo mật báo của hắn cho biết, lão đã gia nhập một băng đảng được coi là đối thủ của hắn. Lão cho rằng có thể trốn thoát khỏi hắn nhưng không. Lão lầm to!

Hắn chẳng cần tốn bao nhiêu công sức để có thể tìm ra lão, tai mắt của hắn ở khắp nơi trên cái đất Trung Hoa này.

Hắn nhìn thấy anh mỉm cười, nụ cười của thiên thần như khiến cả căn phòng bừng sáng. Anh ấy thực sự rất xinh đẹp, mong manh và vô cùng thuần khiết. Nhưng hắn cảm thấy đau lòng cho anh vì rất có thể đây sẽ là đêm cuối cùng trong cuộc đời anh ấy. Người của hắn đến đây là để giết chết lão chủ quán bar và để nhân viên đưa ra tối hậu thư rằng: Hoặc làm việc cho hắn hoặc là chết.

Dường như anh ấy nhận ra có người mãi cứ nhìn chằm chằm vào mình nên đã tiến tới chỗ hắn.

“Ngài có muốn dùng thêm gì nữa không, thưa ngài?”

Giọng anh ấy mượt như nhung. Quá mềm! Hắn nhìn xuống những ngón tay đang đan xen nhau của anh. Hẳn là đang rất lo lắng. Hắn làm anh cảm thấy lo lắng. Hắn đang tự hào, chỉ có hắn mới được.

Bằng cách nào đó, hắn đã hỏi tên anh. Hắn khẽ nhìn qua vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt anh. Trông thật đáng yêu!

" Tên? " Một chữ lãnh đạm được hắn nói ra.

Anh giật mình ngạc nhiên, bởi vì anh có đeo bảng tên mà, sao hắn còn hỏi anh tên? Nhưng nhận thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng, anh cũng chỉ nhẹ nhàng nói tên mình.

" Ah... Tên tôi là Lăng Cửu Thời, thưa ngài..."

Hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng âm thầm trong lòng sẽ khắc ghi cái tên này.

" Anh đã có người yêu chưa? " Anh ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của hắn.

Hắn không thích vòng vo, cũng không còn cách nào khác để diễn tả điều đó. Hắn trước giờ vẫn luôn luôn thẳng thắn. Có điều gì đó lướt qua mắt anh và hắn thực sự có thể thấy sự do dự của anh ngày càng lớn.

" T-tôi có rồi, t-hưa ngài... "

Hắn ngay lập tức biết thừa anh là đang nói dối. Hắn nhếch mép cười. Việc hắn thành công trong lĩnh vực kinh doanh này là biết đọc vị, đọc suy nghĩ của người khác. Đặc biệt là nói dối, hắn cực kì nhạy cảm với những lời nói dối.

" Thật sao? Tên người đó là gì?"

"T-hưa ngài, tôi nghĩ điều này không thích hợp cho lắm. Đây là chuyện riêng tư, bên cạnh đó, hay là để tôi mang hóa đơn cho ngài nhé?"  Anh hỏi ngược lại hắn, cố gắng tỏ ra lịch sự.

Đúng rồi. Hắn chợt nhận ra đây thực sự có thể là khoản thanh toán cuối cùng trong cuộc đời anh ấy.  Một khi hắn chạm tay vào anh, hắn sẽ giam cầm anh một cách nhẹ nhàng, bao bọc cẩn thận, thật chí có thể sẽ nhốt anh lại.

"Được" Hắn nói một cách thờ ơ.

Lăng Cửu Thời bỏ đi và nói chuyện với một đồng nghiệp khác. Thấy thái độ bất mãn của anh trước mặt người khác khiến hắn nửa vui nửa không vui. Vui vì vừa chọc ghẹo được con thỏ nhỏ này, không vui vì người anh tìm đến để bất mãn không phải là hắn.

Vị đồng nghiệp đó dường như bằng tuổi với anh. Cậu ta nói gì đó với anh, điều đó khiến anh cười vui vẻ trở lại, không còn bất mãn hay để ý lời của hắn nữa. Cậu bạn đó còn chạm vào tay anh, khoác tay anh và điều đó chẳng khiến anh bận tâm. Có vẻ như anh đã quen và thoải mái với điều đó.

Hắn đang nghĩ rằng, cậu bạn đồng nghiệp này liệu có phải vị bạn trai mà Lăng Cửu Thời đã nhắc tới không? Nhưng việc cậu ta đụng chạm anh đã khiến hắn không thoải mái, hắn không vui.

Không, hắn không nghĩ vậy. Hắn suy nghĩ trầm tư một lúc, lại nghĩ người khác cũng sẽ chạm vào anh ấy như thế. Rất có thể đó không phải bạn trai của anh, chỉ đơn giản là bạn thân. Nhưng điều này hắn càng suy nghĩ thì càng không vui.

Khi Lăng Cửu Thời quay lại với tờ hóa đơn của hắn. Hắn cũng đơn giản chỉ trả tiền cho anh nhưng ánh mắt vẫn nhìn anh thật lâu. Anh có đôi mắt dịu dàng, có nốt ruồi nhỏ ngay sống mũi và thân hình rất mảnh mai.

Có lẽ hơi quá gầy.

Khi hắn nhìn thật kỹ vào con người anh, có vẻ như đã nhiều ngày anh không ăn gì rồi. Trông hơi hốc hác một chút.

Đôi mắt sắc sảo của hắn chợt khẽ co lại, nhíu mày. Cái quái gì vậy ?!

Lăng Cửu Thời đưa tay đưa hóa đơn cho hắn. Hắn nhìn xuống tay anh và thấy có vài vết bầm tím mờ.  Điều này ngay lập tức khiến hắn bực mình. Hắn nghiến răng nhưng vẫn cầm lấy hóa đơn và đưa thẻ tín dụng của mình.

---- 1 tiếng sau ----

“ Xin đừng giết tôi. Tôi có một người vợ và một đứa con trai. Gia đình tôi rất cần tôi! "

" Ông nên có cái suy nghĩ đó sớm hơn trước khi nhắn cho tôi " . Hắn nói

Lão nghĩ rằng bản thân có thể lừa được hắn khi mang gia đình vào để làm lý do cầu xin hắn tha mạng? Hắn biết thừa bản tính dối trá bẩn thỉu của lão đối với gia đình này. Lão lừa vợ con mỗi ngày và đây cũng là điều hắn ghét nhất.

Ngay lúc này, ngay giữa trung tâm quán bar, lão ngồi trên ghế bị trói chặt và bao quanh đầu hắn là những khẩu súng lục ngắn có gắn ống giảm thanh.

Hắn ngồi đối diện với lão và sau lưng hắn là các nhân viên của quán bar. Lăng Cửu Thời đứng ngay cạnh hắn. Hắn không muốn anh bị thương, càng không muốn cho anh thấy cảnh tượng như này.

Tại sao ư?

Chính bản thân hắn còn không có câu trả lời cho việc đó.

" Lão đại, chúng ta nên ném hắn cho cá sấu ăn hay cho sư tử? " Cách tay phải đắc lực của hắn, Trần Phi và cũng là người bạn thân gần gũi nhất mà hắn tin tưởng.

" Hoặc chúng ta có thể cho cả hai con cùng ăn? Bằng cách chặt từng khúc trên người hắn rồi gửi về nhà? " Hắn nói.

" Cũng hợp lí, lão đại muốn xử lí sao? " Trần Phi đáp.

" Làm ơ-" Lời của lão chưa kịp hoàn thiện thì đã bị Trần Phi đưa tiễn bằng một phát đạn ngay giữa trán.

Lúc này, Nguyễn Lan Chúc chỉ để tâm đến người bên cạnh. Hắn để ý thấy Lăng Cửu Thời vội vã nhắm mắt lại và vội rúc sau lưng người đồng nghiệp vừa nãy. 

Hắn không nhìn thấy anh nữa vì bị khuất bởi người đống nghiệp đó.

Nguyễn Lan Chúc đúng lên, liền nói lớn với tất cả nhân viên trong quán bar.

" Ngay bây giờ, mấy người là nhân chứng cho vụ việc này nên tôi sẽ không để mấy người đi. Nên tôi sẽ đưa cho các người hai lựa chọn, một là làm việc dưới trướng của tôi. Hai là ở đây, chết cùng lão già này. " Hắn nhẹ nhàng quay người lại, đối diện với đám nhân viên. " Tên tôi là Nguyễn Lan Chúc và tôi sẽ không nghĩ lại trước khi giết các người đâu ".

Một tên phục vụ trong đám không nghĩ nhiều, nhanh nhẩu nói lớn, quát " Tên sát nhân! Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi đ- "

Trần Phi cũng không để người phục vụ kết thúc lời nói. Ngay lập tức kết thúc sinh mạng của người phục vụ.

" Đó là một ví dụ tốt. Còn ai có ý kiến gì không ? " Nguyễn Lan Chúc mặt lãnh đạm lên tiếng.

Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn một lượt rồ dừng trên người Lăng Cửu Thời và tên đồng nghiệp của anh.

" Không? Tốt, vậy thì Trần Phi, cậu biết phải làm gì rồi đấy. "

" Rõ, lão đại. Tôi hiểu rồi. " Trần Phi đáp lời nhận lệnh.
Người của hắn bắt đầu bao quanh đám nhân viên phục vụ. Và một người trong số đám thuộc hạ của gã đã để ý đến Lăng Cửu Thời. Tên đó túm lấy cổ áo anh kéo ra khỏi người bạn đồng nghiệp.

" Cái!? Thả tôi ra!! " Lăng Cửu Thời nhăn mặt khó chịu vì khó thở.

" Này! Mẹ kiếp! Ngươi đang làm trò gì đấy!? Thả Lăng Lăng ra ngay! " Người bạn đó của anh ngay lập tức phản xạ ngay nhưng vẫn là bắt không kịp tay Lăng Cửu Thời. Lại còn bị tên khác dựt tóc túm lại.

" Ngô Kỳ!! " Lăng Cửu Thời hốt hoảng nhưng sức cậu vốn yếu ớt lại còn mấy hôm bỏ bữa, căn bản không có sức để chống lại.

Tên đó thay vì nắm lấy cổ áo, liền chuyển sang ôm lấy anh. Nguyễn Lan Chúc ngay lập tức bước tới phía Lăng Cửu Thời. Ánh mắt liền tối dần, cả người toát ra khí chất bức người đến đáng sợ.

Hắn sẽ không để bất kì ai ôm anh.

Tên thuộc hạ đó không biết điều, lại còn dở giọng chêu ghẹo anh nói với hắn. " Nhìn này lão đại, quả đúng là mỹ nhân trong truyền thuyết đến con gái cũng phải ghen tị. Tên này rất ngon đó, rất hợp để chơi với chúng tôi, lão đại. "

Giết, hắn phải giết chết tên này

Ngay lập tức, viên đạn cắm thẳng bàn tay đang ôm anh. Viên tiếp theo liền nhắm thẳng vào cổ hắn. Thêm một phát ngay thẳng trán. Tên đó không kịp kêu la trong đau đớn, ngay lập tức trút hơi thở cuối cùng.

Lăng Cửu Thời trời sinh thính giác nhạy bén nên khi tiếng súng nổ gần như vậy. Anh chịu không nổi, đứng liền không vững, nhắm mắt lại và suy sụp.

Nguyễn Lan Chúc nhanh chóng chạy tới đỡ lấy anh, nhẹ nhàng cất súng, bế anh lên, ôm trọn trong lòng.

Tất cả mọi người trong đoàn đội của hắn nhìn một màn này, không nói với nhau câu gì nhưng ai cũng tự hiểu lấy đạo lí mới rằng nếu bất cứ ai mà động tới người tên Lăng Cửu Thời này, chắc chắn kết cục sẽ nằm đo sàn nhà như tên ngu đần kia.

Hắn nhẹ nhàng bế anh ra đến xe của hắn, để anh ngồi gọn trong lòng, đầu tựa vào vòng ngực săn chắc của hắn. Một tay ôm gọn lấy anh, một tay đưa điện thoại gọi cho Trần Phi.

" Cho cậu 15 phút xử lí hết tất cả rồi quay về biệt thự. Tôi cần cậu kiểm tra sức khỏe cho anh ấy. "

" Đã rõ, lão đại. 10 phút tôi sẽ quay lại nhanh nhất. " Đầu dây bên kia liền lên tiếng khi vừa điều khiển đám thuộc hạ vừa nhận điện thoại của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net