Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhẹ nhàng đặt Lăng Cửu Thời lên giường và để Trần Phi kiểm tra. Trần Phi chần chừ một giây trước khi quay sang hỏi hắn, " Tôi có thể không? ".

Trước đó, hắn đã thay cho anh một chiếc áo sơ mi cùa hắn và đúng như vậy, hắn đã nhìn thấy anh khỏa thân. Thuốc bôi để làm giảm các vết thâm và vết bầm đã được bôi trên khuôn mặt nhưng không che được phần bụng và hông của Lăng Cửu Thời. Hắn phải rất cố gắng hết sức để không làm hỏng đồ đạc trong căn phòng trước cảnh tượng đó. 

" Tất cả ra ngoài! " Hai tên thuộc hạ thân nhất của hắn cũng lặng lẽ đi ra và khép nhẹ cánh cửa lại. Trong phòng giờ chỉ còn lại hắn, Trần Phi và anh đang nằm say giấc trên giường.

Sau khi Trần Phi nhận được một cái gật đầu của Nguyễn Lan Chúc, cậu mới bắt đầu cởi từng cúc áo từ bên dưới ngực của anh. Trong lòng hắn nảy sinh cảm xúc lẫn lộn, không muốn cho người khác chạm vào anh nhưng Trần Phi lại là bác sĩ, không phải hắn.

Trần Phi mở nửa chiếc áo ra và từng vết bầm tím trên cơ thể anh. Hắn hít một ngụm khí lạnh.

Trần Phi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyễn Lan Chúc, cậu hỏi. " Vết thương này từ đâu ra? "

Hắn lạnh lùng, trả lời lại. " Không biết "

Trần Phi chỉ biết lắc đầu, thở dài. " Cậu ấy cần được ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi, vì bị lao lực và suy dinh dưỡng. Bên cạnh đó, tôi sẽ kê cho cậu ấy vài viên thuốc bổ trợ với giảm đau. "

" Hiểu rồi " Hắn đáp lại cậu cụt ngủn rồi quay người rời đi.

===========================

Trần Phi sau khi đã kiểm tra, bôi thuốc cho Lăng Cửu Thời xong cũng nhanh chóng rời đi ngay. Cậu tiến đến phòng làm việc của hắn,

" Tôi đã điều tra về lai lịch của cậu ấy theo lời cậu nói. " Trần Phi đóng cửa phòng, lại gần bàn làm việc của hắn và báo cáo công việc.

" Lăng Cửu Thời, 26 tuổi, thất nghiệp, hiện đang đi làm thêm ở 2 nơi đó là quán bar hôm nay vào buổi tối và ca sáng sẽ làm việc ở cửa hàng tiện lợi gần đó "

" Không cha có mẹ nhưng bà ta suốt ngày đi ra ngoài vào ban đêm và luôn say sỉn "

Hắn ngồi trên chiếc ghế da lớn, ngả người tựa vào ghế, trên tay cầm bảng thông tin lai lịch của anh ngắm nhìn khuôn mặt ngây ngốc được dính trên đó. Trần Phi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.

" Có điều này hơi... "

" Nói đi " Nguyễn Lan Chúc trầm tư nói

" Cậu ấy đã từng có... ý định tự tử " Ngay khi câu nói của Trần Phi vừa kết thúc, đôi mày sắc lạnh của hắn khẽ nhíu lại, điếu thuốc đang ngậm trên miệng cũng được hắn bỏ xuống, dập tắt đi.

" Lý do? " Hắn hỏi

" Vào năm cậu ấy 14 tuổi đã phải nhập viện do tự tử không thành công. Cảnh sát đã vào cuộc để can ngăn nhưng được vài tháng sau, cậu ấy lại tiếp tục ý định tự tử. Và rất may nhờ có Ngô Kỳ nên cậu ấy vẫn sống đến bây giờ. "

" Ngô Kỳ? "

" Là người bạn làm thêm cùng cậu ấy ở quán Bar "

À... người bạn.....

Trong suy nghĩ của Nguyễn Lan Chúc nhớ đến hình ảnh anh ôm tay cậu bạn đó, núp về sau thể hiện sự trốn tránh.

" Tiếp tục đi " Hắn nói

" Rất có khả năng cao cậu ấy bị bạo hành, bố cậu ấy mất ngay khi cậu ấy vừa bước sang tuổi 14. Từ đó mẹ cậu ta quyết định đi làm gái ngành và say sỉn, đưa đàn ông lạ về nhà rồi cùng đánh đập cậu ấy. Khoảng 2 tuần gần đây, bà ta bị chuẩn đoán ung thư giai đoạn cuối và mất ngay sau đó. " 

Tay hắn khẽ sét mạnh khiến tấm bảng gắn tờ thông tin lai lịch của anh vang lên rắch một cái. Giấy tờ cũng bị nhăn núm lại một chỗ dưới ngón tay hắn. Nếu hắn gặp anh sớm hơn, chắc chắn sẽ không để anh chịu thiệt như thế này.

Chắc chắn hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho những người đã đánh đập anh.

" Cậu lui xuống đi " Nguyễn Lan Chúc phẩy tay.

" Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? " Trần Phi thắc mắc

" Tôi không hiểu cậu đang nói gì? "

" Thật không giống cậu mọi khi. Được rồi, nhưng theo tôi thì anh ấy quá mỏng manh và không hợp với vẻ tàn bạo đó của cậu đâu. "

" Anh ấy sẽ không cần phải thấy khía cạnh đó của tôi "

" Sao cũng được " Trần Phi nói xong cũng chỉ thở dài rồi quay đầu rời đi.

Nguyễn Lan Chúc ngồi tại bàn làm việc một lúc rồi cũng đứng dậy, tiến về phía phòng ngủ của hắn. Đưa tay nhẹ nhàng mở cửa và thứ đập vào mắt hắn là chiếc giường trống không.

Người đâu?

Hắn nhìn xung quanh căn phòng và tiếng động từ phòng tắm thu hút sự chú ý của hắn. Nguyễn Lan Chúc bước tới và nhìn thấy Lăng Cửu Thời đang cởi quần áo. Anh giật mình, hoảng sợ và bắt đầu di chuyển dựa vào bức tường trong phòng tắm.

" Đ-đừng giết tôi "

" Sẽ không "

Lăng Cửu Thời vẫn không tin và lùi lại một chút. Hắn bước những bước thận trọng về phía anh. Thấy Nguyễn Lan Chúc tiến tới, anh hoảng loạn quơ tay bật nhầm vòi hoa sen.

Mà vòi hoa sen chỗ hắn là một trong những cái được thiết kế đặc biệt, nước phun ra từ bốn phía. Cả hắn và anh đều ướt sũng. Áo và quần của hắn ướt hết rồi. Nhưng điều khiến hắn chú ý là chiếc áo sơ mi trắng của anh đã hoàn toàn xuyên thấu.

Khuôn mặt Lăng Cửu Thời đỏ lên, nước mắt trực trào, khẽ thút thít. Anh cố gắng hết sức để che đậy bản thân nhưng thất bại thảm hại.

Thế này thật sự là muốn lấy mạng hắn rồi, nhưng chợt nhớ lời Trần Phi dặn nên để anh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì hắn chỉ hít một ngụm khí lạnh, cố gắng kìm nén dục vọng của bản thân lại. Đưa tay lấy chiếc khăn tắm gần đó choàng vào người anh. Đến khi đảm bảo người anh hoàn toàn được bao bọc bởi chiếc khăn bông lớn thì hắn cũng đưa tay nhẹ nhàng bế anh ra ngoài.

Đặt anh xuống chiếc giường lớn, hắn quỳ gối trước anh, giọng nói trầm ấm khẽ nói
" Đừng sợ tôi, Lăng Lăng "

Vừa nãy hắn hành động rất dứt khoát, anh không kịp phản bác được câu nào. Đến khi hắn đối diện với anh, lúc này anh mới cố gắng điều chỉnh hơi thở vì đang rất sợ hắn sẽ giết anh.

Anh run run nói " Anh vừa mới giết ông chủ của tôi ngay trước mặt tôi một cách máu lạnh như vậy. Làm sao có thể mong đợi rằng tôi sẽ không sợ anh "

Bằng cách nào đó, có điều gì đó mách bảo anh rằng có thể tin tưởng hắn. Lăng Cửu Thời bị mẹ bạo hành từ nhỏ, đã phá vỡ lòng tin của anh và bây giờ anh gặp vấn đề với lòng tin. Hắn bước vào tủ quần áo và bước ra sau vài phút.

Lúc này Lăng Cửu Thời mới nhận ra, quần áo nhân viên của anh đâu rồi?

Hắn bước ra ngoài với một chiếc áo sơ mi và quần đùi.

" Anh có thể thay bộ này. Quần áo của anh đang được giặt sạch." Hắn nói và đưa cho anh quần áo của hắn.

Liệu anh có thể tin tưởng hắn không? Nguyễn Lan Chúc là một kẻ giết người và đứng đầu là người đàn ông bị truy nã gắt gao nhất Trung Hoa. Người đàn ông này là Mafia. Anh phải ra khỏi đây. Nhưng nếu hắn bắt cóc anh thì chẳng phải theo đúng mô típ là anh sẽ bị trói sao?

Vừa suy nghĩ, anh vừa lấy quần áo và thay vào phòng tắm của hắn. Khi anh bước ra, hắn đang không mặc áo. Hắn có thân hình săn chắc và cơ bắp với 8 múi rõ ràng và những cơ bắp đó gợn sóng mỗi khi hắn bước đi.

Hắn đang đợi cái gì cơ? Anh ngước lên và thấy hắn đang tiến về phía mình.

“Xin đừng giết tôi.” Anh khóc nức nở. Anh không muốn chết. Anh đã trốn thoát khỏi địa ngục chỉ để hắn ta giết anh. Anh nhìn quanh để tìm lối thoát nhưng không có. Cuối cùng anh cũng nhìn vào mắt hắn và anh thấy trong đó là ánh mắt của sự quan tâm.

"Tôi sẽ không. Tôi hứa. Được chứ? Đừng sợ tôi. Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với anh đâu"

"A..cậu...cậu định cưỡng hiếp tôi à?"

Đó là nó. Đức hạnh của anh sẽ bị lấy đi giống như lý do anh chạy trốn khỏi hắn.

"Không. Đừng lo lắng. Sẽ không có ai chạm vào anh ngoại trừ tôi. Và tôi sẽ không cưỡng hiếp anh. Tôi sẽ không làm thế. Trừ khi anh bắt đầu, lúc đó tôi sẽ cầu xin anh đừng dừng lại. "

Hắn nói xong, để lại anh ở đó trong sự hoang mang. Khi anh chợt nhận ra đó là trò đùa của hắn thì biểu tình vô cùng khó chịu, nhưng rất nhanh anh đã thu lại vì hắn đang bước về phía anh.

"Không sao đâu. Tôi sẽ không làm hại anh."

"Tại... tại sao?"

"Đó là điều mà ngay cả tôi cũng đang cố gắng tìm ra."

"Vậy...tôi có thể về nhà được không.?"

Lúc này anh chỉ hy vọng có thể ra khỏi đây một cách an toàn. Nhưng đôi mắt hắn đầy giận dữ. Nguyễn Lan Chúc bước về phía anh và khóa chặt anh vào tường. Lăng Cửu Thời sợ hãi nhìn hắn và nhắm mắt chờ đòn. Nhưng nó không bao giờ đến. Thay vào đó anh cảm thấy một bàn tay ấm áp đang ôm lấy má anh. Lăng Cửu Thời mở mắt và thấy một bàn tay hắn đang vuốt ve má anh. Hắn nhìn anh chăm chú và nói, "Tôi nói rồi, tôi sẽ không làm tổn thương anh. Chết tiệt, tôi sẽ không để bất cứ ai khác làm hại anh. Được chứ? Hãy tin tôi đi."

"Vậy....tôi có thể về nhà được không....làm ơn."

"Không. Đó là điều tôi không thể cho phép."

"Tại sao?!"

"Bởi vì tôi không muốn để anh đi. Và tôi sẽ không để anh đi. Lát nữa tôi sẽ mua mọi thứ anh cần để sống ở đây với tôi. Nhưng anh sẽ không bao giờ về nhà."

"Cái gì? Tại sao? Tôi cũng có một gia đình."

" Tôi đã kiểm tra lí lịch của anh và tôi biết về gia đình của anh. Tôi biết mẹ anh đã gây ra cho anh những vết bầm tím đó. Hãy đi theo tôi, anh sẽ không phải chứng kiến điều đó thêm một lần nào nữa. Từ giờ trở đi, anh là của tôi. Giữ anh làm của riêng một mình tôi "

" Chẳng nhẽ anh muốn tôi bán thân cho anh? " Lăng Cửu Thời nói, khiến Nguyễn Lan Chúc chợt đứng sững lại.

"Đừng bao giờ nói thế. Anh không phải là trai bao. Và tôi biết anh không có bạn trai. Tại sao anh lại nói dối?" Mắt Lăng Cửu Thời cứng đờ, chuyện gì của anh cũng bị lộ hết rồi.

"Tôi thấy anh nhìn tôi chằm chằm vài lần. Tôi tưởng anh cũng giống họ."

"Lần sau đừng nói dối tôi. Và anh sẽ sống ở đây với tôi. Anh sẽ không thể về nhà."

"Chuyện gì đã xảy ra với ừm...bạn của tôi... Ngô Kỳ?"

" Tôi đã chuyển anh ta vào làm việc trong căn biệt thự này để hai người có thể ở bên nhau như bạn bè. Nhưng ngay khi tôi thấy bất cứ điều gì không phù hợp ý tôi, ngay lập tức, anh ta sẽ bị đuổi khỏi biệt thự "

" Anh không quan tâm gì nếu tôi nói tôi đang hẹn hò với cậu ấy?"
Lăng Cửu Thời có hàng triệu câu hỏi chạy trong đầu. Anh phải sợ hắn ngay cả khi hắn đã hứa sẽ không làm tổn thương anh. Nhưng anh vẫn cần phải biết. Hắn dần tiến tới ép mình vào anh thêm một chút. Môi cả hai chỉ còn cách nhau vài cm. Hắn thu hẹp khoảng cách và chạm môi vào anh.

Lăng Cửu Thời ngạc nhiên, đôi mắt to tròn mở to. Hắn hôn anh một cách thô bạo và xâm chiếm miệng anh bằng lưỡi hắn. Lăng Cửu Thời cảm thấy lưỡi của hắn in trong miệng anh vậy. Anh phải ngước nhìn hắn. Hắn khá cao. Điều đó làm cho hắn trở nên đáng sợ hơn một chút. Hắn từ từ rời khỏi đôi môi đỏ mọng kia và mỉm cười:

"Từ giờ trở đi, chỉ có tôi mới được phép khiến anh cảm thấy như vậy. Nếu bất kỳ người đàn ông hay bất kì ai, kể cả là phụ nữ hay trẻ con nào khác nhìn anh, tôi sẽ xé nát mắt của chúng. "

Anh giật mình nhìn hắn.

"Tôi biết hiện anh đang có cả hàng triệu câu hỏi và muốn tôi trả lời chúng nhưng một số trong số đó thậm chí đến bản thân tôi vẫn đang tìm kiếm câu trả lời. Hãy kiên nhẫn, được chứ? Và kể từ bây giờ, bản thân anh nên nhớ anh là của tôi. Vì vậy, làm ơn nếu anh quan tâm bạn anh là Ngô Kỳ thì đừng làm bất cứ điều gì có thể khiến anh ta phải trả giá bằng mạng sống. Đây không phải là một lời đe dọa. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net