Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Cửu Thời trầm ngâm rất lâu sau khi nghe câu chuyện của hắn. Bản thân anh chưa từng nghĩ rằng cuộc đời hắn lại thảm hại đến vậy. Quả đúng như hắn nói, ngay từ khi sinh ra, Nguyễn Lan Chúc hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết người để sinh tồn. Khi con người ta bị dồn ép vào mức đường cùng, bản năng sinh tồn luôn trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn khao khát được sống, nên bắt buộc phải đương đầu với những thứ đáng sợ hơn để sinh tồn trên đất khách.

Nguyễn Lan Chúc thấy anh như vậy cũng không biết nói gì. Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu anh. Biết bản tính anh vốn là con người nhạy cảm, dễ bị lây cảm xúc của đối phương. Hắn vừa xoa đầu anh, vừa trầm giọng nói.

"Không sao, Lăng Lăng ngoan. Không phải bây giờ em vô cùng tốt sao? Lại còn có anh bên cạnh em."

"N-Nhưng thật sự quá bất cồn cho em mà..." Lăng Cửu Thời bức xúc

"Ngoan, em không sao. Đó là chuyện của quá khứ. Anh đừng nghĩ nhiều. Trước mắt hãy nghỉ ngơi thật tốt. Mau chóng khỏe lại, rồi anh bù đắp cho em sau cũng được mà"

"Uhm, anh sẽ mau chóng khỏe lại, anh hứa với em!"

Nguyễn Lan Chúc phì cười. Lăng Lăng của hắn ngây thơ quá. Bị lừa vào tròng mà vẫn ngây thơ đồng ý không biết gì. Hắn phải làm sao với anh đây. Nếu như để anh ra ngoài xã hội kia, chắc chắn sẽ bị kẻ xấu nhắm tới ngay.

"Được, anh hứa với em rồi đó. Không được nuốt lời đâu" Nguyễn Lan Chúc nhìn anh chằm chằm trông như đang âm mưu một điều gì đó.

Đột nhiên, cánh cửa phòng bệnh khẽ được mở ra sau 3 tiếng gõ cửa. Là Trần Phi. Anh ta có chuyện cần bàn bạc với Nguyễn Lan Chúc nên mong hắn có thể dành chút thời gian.

Hắn gật đầu hiểu ý, liền gọi Trình Thiên Lý vào canh chừng, cũng tiện cho anh có người trò chuyện. Nguyễn Lan Chúc rời đi. Hắn cùng với Trần Phi bước tới văn phòng của anh. Bên trong, Trình Nhất Tạ và Dịch Mạn Mạn đã đứng đợi hai người. Cánh cửa phòng vừa đóng, Trình Nhất Tạ cầm một bức thư nặc danh đưa đến cho hắn.

"Lão đại, thư này được gửi cho anh từ một kẻ nặc danh."

Nguyễn Lan Chúc cầm lấy mở ra đọc.

_______________________________________

Gửi Nguyễn Lan Chúc, 

Bây giờ tôi biết cậu đã đọc lá thử lần trước tôi gửi. Cậu thấy món quà của tôi sao? Kích thích không? Tôi lại thấy nó kịch tính làm sao. Và đương nhiên, tôi biết cậu đã tăng cường mức độ bảo mật lên Cửu Thời. Nhưng tôi vẫn sẽ mang anh ta đi thôi. Không cách này thì là cách khác.

Bởi vì bây giờ, vấn đề không phải là trả thù. Thành thật mà nói, tôi khá có hứng thú với anh ta. Tôi không nói đùa. Hãy nghĩ mà xem, nếu như cậu giao Cửu Thời cho tôi, cậu sẽ không có bất kì điểm yếu nào. Hơn nữa, Cửu Thời không phù hợp với thế giới của cậu. Thế giới Mafia. Hãy nghĩ kĩ về nó. Nếu cậu chịu giao Cửu Thời cho tôi, tôi sẽ không truy đuổi hay thậm chí làm tổn thương bất kì ai ở gần cậu.

Nhưng nếu tôi phải tự mình bắt anh ta thì tôi sẽ đảm bảo rằng ngai vàng của cậu sẽ sụp đổ trước mặt cậu và thậm chí không thể yên nghỉ dưới suối vàng. Hơn nữa tôi là người duy nhất có thể lật đổ cậu.

Vậy hãy gặp nhau nhé. Cây cầu, 8 giờ tối. Tôi biết anh vẫn chưa đưa Cửu Thời ra khỏi bệnh viện nhưng tôi đã sắp xếp mọi thứ, anh ta không cần đến bệnh viện nữa. Tôi sẽ đảm bảo điều đó.

Nghiêm Ba Lăng
_______________________________________

Nguyễn Lan Chúc khi vừa đọc xong bức thư. Hắn liền bóp nát tờ giấy. Ai cũng biết hiện tại hắn vô cùng khó chịu như thế nào. Nghiêm Ba Lăng nghĩ hắn ta có thể đưa Lăng Cửu Thời ra khỏi sự bảo vệ của Lan Chúc. Nhưng hắn ta cũng không phải là một kẻ dễ đối phó, Lan Chúc cần phải suy nghĩ điều gì đó.

"Lan Chúc, tôi có một kế hoạch." Trần Phi nói.

"Tiếp tục đi." Hắn nói với Trần Phi

"Chuyện là hôm trước khi tôi đi công viên với Mạn Mạn rhì gặp một người trông rất giống Lăng Cửu Thời. Lúc đầu tôi tưởng đó là anh ấy và định gọi tên thì khi người đó quay lại. Tôi nhận ra đó chỉ đơn giản là một chàng trai giống với Lăng Cửu Thời. Tôi đã choáng váng một lúc. Nhưng lúc đó tôi không để ý nhiều.

Và kế hoạch của tôi là nếu tên Nghiêm Ba Lăng đó biết mọi hành động của chúng ta thì chắc chắn có chuột trong đội chúng ta. Nghĩa là trong bệnh viện này có tai mắt của hắn.

Cả 4 người ngẫm nghĩ rồi quyết định làm theo kế hoạch của Trần Phi. Bọn họ sẽ tạo ra một khung cảnh trong bệnh viện. Dịch Mạn Mạn và Trần Phi sẽ là người đứng ra giao dịch, và tạo ra khung cảnh miễn cưỡng đồng ý giao người với hắn, Trình Nhất Tạ sẽ đưa Lăng Cửu Thời lên xe. Trong xe, người đàn ông trông giống Lăng Cửu Thời đã được đặt sẵn trên xe. Anh ta sẽ thế chỗ của Lăng Cửu Thời một lúc cho đến khi họ đưa anh về biệt thự ở Trung Quốc an toàn.

Vấn đề duy nhất là làm sao tìm lại được cái người trông giống Lăng Cửu Thời mà Trần Phi đã gặp. Nghe Trần Phi mô tả thì anh ta giống Cửu Thời đến 90%. Nên chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ gì. Nhưng chắc họ sẽ phải đánh ngất anh ta và dùng thuốc an thần hạng nặng. Anh ta sẽ không biết có chuyện gì xảy ra. Trần Phi và Dịch Mạn Mạn sẽ giao anh ta cho Nghiêm Ba Lăng nhưng họ phải đảm bảo thời gian giao dịch sẽ trì hoãn đủ lâu để có thể lén đặt bom vào xe của Nghiêm Ba Lăng.

Nghiêm Ba Lăng, hắn ta sẽ kiểm tra xem đó có phải là Lăng Cửu Thời hay không, sau khi đã chắc chắn, hắn ta sẽ cử người của mình đi lấy 1 chiếc xe khác để chở Lăng Cửu Thời đi. Đây là phong cách của hắn ta mà Nguyễn Lan Chúc quá quen thuộc. Đương nhiên, Lan Chúc chắn chắn rằng hắn sẽ không thể bỏ lỡ cơ hội để được nói chuyện và động tay động chân với anh. Do đó, khi người của hắn đang di chuyển người đàn ông trông giống Lăng Cửu Thời lên xe. Cả 3 người họ bao gồm, Dịch Mạn Mạn, Trần Phi và lão đại Nguyễn Lan Chúc sẽ tấn công kẻ đó và thay bằng một con ma-nơ-canh.

Dịnh Mạn Mạn sẽ ngay lập tức đưa cậu thanh niên giống Lăng Cửu Thời rời khỏi hiện trường. Khi chắc chắn họ an toàn, Trần Phi sẽ cho nổ tung chiếc xe.

Khả năng thành công của kế hoạch là 50/50. Nhưng đây là cơ hội duy nhất của họ. Tất cả mọi người đều biết Nguyễn Lan Chúc yêu Lăng Cửu Thời như thế nào. Bản thân hắn cũng biết rõ điều đó. Nhưng đây là cách duy nhất để giữ anh an toàn.

Điều quan trọng là Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý sẽ đánh thuốc mê được cậu thanh niên giống với Lăng Cửu Thời. Cậu thanh niên này, sau khi được bọn họ cử người đi thu thập thông tin thì được biết tên là A Huy. Hiện đang ở cùng bạn gái. Hàng ngày vào buổi chiều, 2 người họ đều đi dạo gần công viên mà bữa trước Dịch Mạn Mạn và Trần Phi đi chơi.

2 anh em sinh đôi phải hết sức cẩn thận khi đánh thuốc mê cả 2 mà không bị người ngoài nghi ngờ. Cố gắng đưa đến bệnh viện sớm nhất. Trong khi đó, Lăng Cửu Thời cũng được Trần Phi lén tiêm cho một mũi an thần hạng nặng. Anh ngủ liền sau đó. Nguyễn Lan Chúc dù rất đau lòng khi làm thế với anh nhưng không còn cách nào khác.

An toàn của anh là tất cả đối với hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net