Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Lan Chúc bước tới giường bệnh, nhìn thấy anh vui vẻ khiến tâm trạng của hắn tốt lên rất nhiều.

"Vừa nãy mọi người nói chuyện gì với anh thế?" Hắn hỏi.

Lăng Cửu Thời cười khúc khích đáp, "Bọn họ bảo cuối cùng cũng có người trị được em rồi. Anh là vị cứu tinh của họ đấy"

“Mấy tên này tào lao thật. Em có làm gì bọn họ đâu?” Hắn cau mày, khó hiểu.

"Cái tính khí của em, vẫn là nên sửa đi. Hồi trước còn không thèm xưng hộ nhẹ nhàng với anh. Đừng lúc nào cũng cứng ngắc quá"

"E...em nào có. Do anh quá ngây thơ nên em mới phải cứng ngắc đó." Hắn liền cãi lại anh, chối bỏ sự thật.

"Được lắm! Anh bị bắn và tất cả những gì em nói với anh là do anh quá ngây thơ?
Hay lắm Nguyễn Lan Chúc." Lăng Cửu Thời đáp lại với giọng hờn dỗi.

Nhìn thấy biểu cảm này của anh, hắn thấy rất buồn cười nhưng không dám cưới lớn. Để Lăng Lăng giận thật thì hắn toi đời mất. Phải giữ bình tĩnh trước sự đáng yêu này. Nguyễn Lan Chúc buồn bã, chạy tới cầm lấy tay Lăng Cửu Thời. Giọng hắn chuyển tông nghe vô cùng ủy khuất. "E-em xin lỗi, Lăng Lăng đừng giận người ta mà"

Lăng Cửu Thời lúc này như một tia xét vừa sượt qua người anh vậy. Anh đứng hình luôn rồi. Đây đâu phải dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo mà mọi khi anh thấy. Lăng Cửu Thời bây giờ là sợ cái diễn xuất mới lạ này của hắn. Anh liền nói

"Dừng! Em thấy anh chưa đủ khổ hay sao? Đừng diễn nữa lão đại "

Nguyễn Lan Chúc cười khúc khích, Lăng Lăng của hắn sao mà dễ trêu đến vậy. Thật đáng yêu chết hắn rồi.

Hắn di chuyển danh giường anh, thò tay xuống dưỡi người anh, bế anh nằm nhích sang một bên và hắn liền trèo vô nằm cùng anh.

"Em không thấy chật à?" Lăng Cửu Thời thở dài hỏi

Nguyễn Lan Chúc chẳng nói chẳng rằng gì, chỉ choàng tay qua eo anh, kéo anh vào ngực hắn. Lăng Cửu Thời chỉ đành bất lực thở dài mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Anh hiện tại đang quay lưng về phía hắn, hơi thở nóng hổi của hắn phả từng đợt vào tai anh. Điều đó khiến anh rùng mình, nổi da gà. Hắn lại cười.

“Em mừng vì đã làm cho anh cảm thấy như vậy.” hắn nói thì thầm vào tai anh.

"Lan Chúc..." Lăng Cửu Thời thật muốn đánh chết hắn mà. Cái tên này dám trêu anh tiếp.

"Suỵt.... Lăng Lăng ngoan. Đi ngủ đi. Anh cần nghỉ ngơi. Em sẽ chăm sóc thế giới cho anh. Đi ngủ đi."

Những loại thuốc chức năng đã bắt đầu có tác dụng khiến tâm trí anh mơ hồ. Cứ thế Lăng Cửu Thời an nhiên chìm vào giấc ngủ sâu.

Khoảng 1 tiếng sau,

Lăng Cửu Thời thức dậy bởi những tiếng bước chân và những giọng nói ngoài cửa. Trong số những giọng nói đó, Lăng Cửu Thời có thể nhận ra giọng của Nguyễn Lan Chúc.

"Em nghĩ anh nên tránh xa Lăng Cửu Thời ra đi, Nguyễn ca. Anh ấy không giống những người anh từng giao du cùng" Lăng Cửu Thời với đôi tai thính của mình liền nhận ra ngay đó là Trình Nhất Tạ.

"Việc của tôi không đến lượt cậu quản. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Cậu vẫn nên lo cho thằng nhóc nhà cậu đi thì hơn"

“Tại sao anh lại quan tâm anh ta đến thế?" Trình Nhất Tạ nói.

Lăng Cửu Thời lúc này nằm trên giường nghe cuộc trò chuyện của hai người họ khiến tâm tình anh đột nhiên chùng xuống một chút. Anh biết rằng những gì anh và Lan Chúc chưa hoàn toàn biết rõ về nhau. Điều này khiến đầu anh có hơi choáng váng. Bản thân anh biết rõ hắn có tính chiếm hữu cao như thế nào, nhưng anh chưa từng nghĩ mức độ cao nó sẽ là như thế này.

"Huh... có nghĩa là anh ta cũng chỉ là một người bình thường anh giao du qua lại thôi đúng không? Vậy thì lý do gì khiến anh quan tâm anh ta đến nỗi quên cả mạng sống của mình như thế? Nếu đã là như những người trước, thì vài ngày sau anh cũng sẽ chán anh ta ngay." Trình Nhất Tạ nói với giọng bất mãn. Vì từ ngày Lăng Cửu Thời đi theo hắn, cậu biết hắn thay đổi theo chiều hướng tốt nhưng trong hoàn cảnh của hắn thì việc có điểm yếu là điều không được phép. Hơn nữa, bản thân cậu biết tính tình hắn ngày trước rất hay bỏ rơi bạn tình một cách rất ngẫu nhiên. Chính bởi vì Lăng Cửu Thời quá tốt, cậu càng không muốn anh có mối quan hệ nào với lão đại nhà mình.

"Tôi sẽ không."

"Làm ơn, em biết rất rõ anh. Hãy cho em một lý do chính đáng để tin anh lần này đi. Lăng Lăng ca quá tốt, quá dễ tin người, anh ấy vốn không nên thuộc về nơi này."

"Chỉ đơn giản là tôi yêu anh ấy. Lăng Lăng chắc chưa biết điều đó nhưng tôi sẽ tự nói với anh ấy sau. Cậu biết đến đây là được rồi." Nguyễn Lan Chúc chỉ trầm ngâm đứng tựa vào tường bệnh viện, mắt nhìn thẳng vào Trình Nhất Tạ mà trả lời. Một câu trả lời rất kiên định.

Tâm trí của người nghe lén mang tên Lăng Cửu Thời lúc này vô cùng loạn. Nguyễn Lan Chúc yêu anh? Sao hắn lại giấu đi? Nhưng bản thân anh cũng không thể chắc chắn được rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó là một người đàn ông thực sự yêu anh hay là một đứa trẻ hư hỏng chỉ muốn chơi đùa với anh?

Nhưng cùng với dòng suy nghĩ đó, Lăng Cửu Thời cũng tự đặt câu hỏi cho bản thân rằng anh có thật sự yêu hắn không? Anh có đang làm như vậy không? Thể hiện ra là đang yêu hắn? Nhưng có ổn không nếu anh nói anh yêu hắn để rồi phát hiện anh tự đa tình. Lăng Cửu Thời đưa tay vò đầu rối não. Anh thật sự không biết cái nào nên cái nào không nên làm bây giờ.

Đột nhiên, suy nghĩ của anh hướng đến các sự kiện ngày hôm nay. Nếu như người bị bắn là Lan Chúc vậy anh sẽ như thế nào? Nhưng bản thân anh cũng chưa từng chọc tức ai đến mức phải ăn kẹo đồng như hắn. Điều gì sẽ xảy ra nếu Nguyễn Lan Chúc là người bị bắn?

Liệu anh có thể mạnh mẽ đương đầu với kẻ thù như hắn không? Có lẽ lúc đó tâm trí anh sẽ phát điên lên mất. Lúc này, Lăng Cửu Thời nhận ra, hắn có ý nghĩa như thế nào đối với anh. Lăng Cửu Thời không muốn mất đi hắn. Anh lại cảm thấy rằng thật may mắn vì người bị bắn là anh chứ không phải hắn.

Và trong khoảnh khắc đó anh nhận ra rằng anh đã yêu hắn mất rồi. Sau đó, cánh cửa mở ra và người đàn ông đó bước vào. Lăng Cửu Thời nghĩ anh cần phải nói cho hắn biết về cảm xúc của mình.

Nguyễn Lan Chúc kết thúc cuộc nói chuyện với Trình Nhất Tạ, liền quay lại phòng bệnh. Vừa bước vào, hắn đã thấy Lăng Cửu Thời tỉnh giấc đang ngồi tựa lưng vào thành giường. Hắn bước tới lo lắng hỏi anh, "Lăng Lăng dậy sớm quá, anh có ngủ đủ giấc không? Có thấy mệt không?"

“Anh ổn mà Lan Chúc, anh vừa mới tỉnh dậy thôi"

"Vậy thì tốt rồi"

"Lan Chúc... anh cần nói với em một chuyện" Lăng Cửu Thời hướng ánh mắt nhìn hắn, đôi bàn tay bé nhỏ túm lấy cổ tay áo hắn.

Khoảng khắc đó như muốn giết chết hắn vậy. Anh quá đáng yêu. Nhưng hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng bước đến chỗ anh và ngồi xuống bên cạnh anh.

"Có chuyện gì vậy? Lăng Lăng"

"Anh... ừm..." Lăng Cửu Thời hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Anh đã có thể cảm thấy máu đang dồn lên má mình. "Anh yêu em, Lan Chúc"

Sự im lặng bao trùm lấy cả hai. Một lúc sau, vì không nghe thấy hắn đáp lại, anh mở mắt ra và thấy hắn đang nhìn anh chăm chú. Lăng Cửu Thời không thể đoán được cảm xúc trong mắt hắn lúc ấy là gì.

Lỡ như hắn đổi ý thì sao? Lỡ như bây giờ hắn nhận ra mình không còn yêu anh thì sao? Ý anh là điều đó có thể xảy ra phải không? Từng dòng suy nghĩ chảy loạn trong tâm trí Lăng Cửu Thời khi thấy hắn không có phản ứng gì với câu nói của anh.

Sau đó, toàn bộ thái độ của hắn thay đổi và khuôn mặt, đôi mắt của hắn sáng lên. Hắn liền cúi xuống và hôn lên môi anh trước khi nói,

"Em cũng yêu anh, bảo bối ạ"

Lăng Cửu Thời lúc này mới thở phào, cười khúc khích. Hắn chính xác là vừa suýt làm anh đứng tim. Sau đó anh liền hỏi câu hỏi mà anh vẫn luôn thắc mắc.

"Lan Chúc... ai... ai đã bắn anh thế? Và tại sao?"

"Lăng Lăng ngoan... anh nên nghỉ ngơi trước đã, sau đó em nói chuyện với anh sau nhé" Nguyễn Lan Chúc cố gắng đứng dậy nhưng anh lại không buông tha hắn dễ như vậy. Anh liền nắm chặt lấy cổ tay hắn kéo mạnh xuống. Lăng Cửu Thời biết là hiện tại, hắn đang cố gắng hết sức để thay đổi chủ đề nhưng không được.

"Lan Chúc" Anh nói với giọng cảnh báo.

"Anh không nên nghe nó thì hơn, đó là một câu chuyện dài"

"Em là người lấy tất cả thời gian riêng tư của anh rồi. Giờ anh có rất nhiều thời gian để tra khảo em đấy"

Nguyễn Lan Chúc thở dài, xem ra hắn muốn cũng không trốn được móng vuốt mèo của bảo bối rồi. Hắn nhẹ nhàng đặt anh ngồi lại vị trí, kê gối sau lưng anh, đắp lại chăn cho anh rồi hắn cũng tìm cho mình một chỗ ngay bên cạnh anh.

"Được rồi. Anh muốn nghe thì em kể. Đó là khi em được 10 tuổi, bố mẹ em bị sát hại. Chú em ở trong băng đảng này cùng với một trong những tên tội phạm lớn nhất ở Paris. Ông ta muốn em tham gia băng đảng này. Ông ta đưa em đi giới thiệu với ông chủ. Lão già đó rất vui vì có em trong băng đảng.  Em rất được trọng dụng. Trong vài tháng liền có rất nhiều tiền mang về. Nhưng trong một nhiệm vụ được giao, em đã đi sai một nước cờ và đã khiến cả nhóm của họ gặp nguy hiểm. Rất may là mọi thứ được lão già đó sắp xếp ổn thỏa. Vì lúc đó em còn quá nhỏ nên lão già đó nghĩ em còn quá ngây thơ nhưng vẫn có tiềm năng để trở thành công cụ hữu dụng cho lão. Vì vậy, lão liền nảy ra ý nghĩ để em kết bạn với con trai nuôi của lão ấy. Tên anh ta là Nghiêm Ba Lăng. Lão già đó và chú em, hai người đó vốn tưởng em không biết  rằng chính cả hai người đó đã lên kế hoạch giết bố mẹ em nên em âm thầm đồng ý, đi theo họ học được đôi điều rồi tìm cơ hội trả thù cho bố mẹ."

" Và em có được cơ hội hoàn hảo khi hắn 15 tuổi. Chính tay em đã giết chú của mình và lão đại đời trước. Em đã giết 2 tên xã hội đen bị truy nã gắt gao nhất ở Paris mà không một ai nghi ngờ hắn ngoại trừ Nghiêm Ba Lăng. Anh ta đã tìm ra kế hoạch của em và quyết định vạch trần em. Phải mất tận 2 năm, anh ta mới tìm được đủ bằng chứng để chốc lại hắn. Khi Nghiêm Ba Lăng làm vậy, cả băng đảng lúc đó do anh ta đứng lên nắm quyền thay người cha đã khuất đều tỏ ra vô cùng khó chịu và bắt đầu truy lùng hắn. Nghiêm Ba Lăng và em cũng không thân thiết, nhưng cũng gọi là không thù không oán. Nhưng khi em giết lão già đó, người cha của Nghiêm Ba Lăng. Đương nhiên, anh ta bây giờ oán hận em vô cùng nhưng lại chẳng thể làm được gì. Em đã trốn thoát, và cũng bởi vì chẳng cũng còn gì khiến em phải ở lại đây. Và Trần Phi, bác sĩ chuyên gia riêng của băng đảng cũng đi theo em suốt thời gian đó. Bố mẹ Trần Phi coi em như con ruột của họ trước khi họ qua đời. Em và Trần Phi quyết định rời Paris đến Trung Quốc, những vị cảnh sát biết em là người giúp họ giết lão trùm xã hội đen đã giúp đỡ em rất nhiều. Không một ai biết rằng em vẫn giúp cảnh sát Paris truy tìm một số tội phạm. Điều này coi như đáp trả những gì họ đã làm cho em. Em đặt chân đến Trung Quốc, và như anh thấy đấy. Nghiêm Ba Lăng đang lên kế hoạch để cướp anh khỏi em. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không để hắn động một ngón tay vào bảo bối của em"

Lăng Cửu Thời ngồi đó choáng váng, từ từ tiếp thu mọi thông tin hắn đưa cho anh. Nguyễn Lan Chúc đã trải qua quá nhiều ngay khi hắn còn rất nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net