Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là mày đang cố nói với tao rằng mày đến đây để tra tấn anh ấy... moi thông tin từ anh ấy à?" Gân xanh nổi bật rõ ràng trên trán, bắp tay và bàn tay của hắn. Cơn tức giận của một con ác quỷ. Hắn hỏi thằng khốn, kẻ dám bén mảng đến căn resort ở HongKong này.

Ngay khi hắn lao lên tầng trên, thấy một tên lạ mặt bịt kín từ đầu đến cuối đang đưa tay tính bẻ khóa phòng ngủ của hắn. Thật may là Nguyễn Lan Chúc phát hiện kịp thời.

"P.....phải" kẻ đột nhập lắp bắp, sợ hãi trả lời hắn.

Tên cặn bã này đến để làm tổn thương Lăng Lăng của hắn và cướp anh khỏi hắn. Bất cứ ai cử tên cặn bã này với những hành động hết sức thuần thục và tinh vi đến vậy. Trong mắt hắn, tất cả đều là một kẻ khốn nạn vì tên khốn nạn này nghĩ rằng có thể lừa được hắn sau khi dễ dàng đánh gục được hết vệ sĩ hắn cử tới bằng thuốc mê. Nguyễn Lan Chúc đã hứa với Lăng Cửu Thời rằng hắn sẽ không giết ai nhưng hắn chưa bao giờ hứa với anh rằng hắn sẽ không tra tấn bất cứ ai.

Và đó chính xác là những gì hắn đang làm. Hắn không phải là một kẻ tàn bạo. Nhưng bây giờ Nguyễn Lan Chúc đã khá quen với việc giết chóc và tra tấn. Nó giống như một thói quen vậy. Họ nói hắn là một con quỷ khát máu, một kẻ không có trái tim, kẻ vô tâm. Nhưng đây không phải là cuộc sống mà hắn có thể lựa chọn. Ngay từ khi sinh ra, hắn đã không được chọn cho mình cách sống theo mong muốn của bản thân....

" Và mày tính cứ thế đưa anh ấy ra khỏi nhà tao mà không bị ai phát hiện? " Hắn nhìn tên khốn nạn kia với đôi mắt sắc lạnh, lực tay ở cổ tên đó ngày một siết chặt hơn.

" Mày đ....đến nhanh hơn tao tưởng...Kế hoạch là bắt lấy c...cậu ta và tẩu thoát n...nhanh chóng. Nhưng c...có vẻ bị mày phát hiện rồi. " Tên cặn bã đó vừa nói vừa phun ra máu do bị hắn cho ăn một cú đấm vào bụng.

"Ai cử mày đến ?"

Tên đó im lặng.

Hắn đấm vào hàm tên đó một lần nữa rồi đá thật mạnh vào bụng. Sau đó hắn nhận thấy có gì đó ở túi áo của tên cặn bã. Nút trên cùng đã mở và trông khác với các nút còn lại. Hắn cúi xuống và nhìn nó.

Đó là một chiếc máy ảnh kĩ thuật số nhỏ.

Mẹ Kiếp!

Đây chắc chắn là một kế hoạch có chủ đích vô cùng tuyệt vời. Bất cứ ai cử tên này tới đều biết rằng việc bắt cóc Lăng Cửu Thời dưới sự bảo vệ của hắn là việc bất khả thi. Vì vậy, kẻ đó đã cử một tên chuyên gia và sử dụng như một con rối để có thể hoàn thành điều đó. Hiện tại, cả hắn và anh đều đang bị theo dõi, có kẻ khác ngoài tên này trong resort của hắn.

Có khả năng mục tiêu chính của kẻ đó là hắn và Lăng Cửu Thời chỉ là mồi nhử. Đây là một sự sắp đặt chết tiệt. Mẹ kiếp! Bây giờ thì chính hắn đã đẩy anh vào nguy hiểm. Đúng như chính xác những gì hắn nghĩ sẽ xảy ra. Lăng Cửu Thời sẽ gặp nguy hiểm vì hắn.

Ngay lúc đó, Trần Phi lao đến căn resort gặp hắn do được triệu tập nhờ nút bấm khẩn cấp. Không có thời gian để nghĩ nhiều, hắn ra lệnh cho Trần Phi giết tên cặn bã đó. Trần Phi liền ném cho hắn một cái nhìn khó hiểu.

Hắn không đứng đó nữa, liền lấy chía khóa mở cửa phòng. Lăng Cửu Thời giật mình quay lại và đỏ mặt. Anh đây là vừa tắm xong, đang lau khô đầu của mình và trên người loãng thể chỉ độc quấn 1 chiếc khăn qua hông.

Trong phút chốc, hơi thở của hắn chợt khô khốc và thặt sự cần tắm nước lạnh để hạ cơn nóng rực chảy trong người.

Thông thường hắn sẽ không thấy phụ nữ hay đàn ông liền có được ham muốn nữa sau khi quan hệ.  Nhưng điều này đã khác. Người này là của hắn. Không phải là Lăng Lăng chỉ là một người tình đối với hắn. Anh luôn khác biệt.

"Tôi xin lỗi, đèn trong phòng đột nhiên tắt. Và tôi... thấy nóng quá.... t..tôi....." Anh ấp úng nói với khuôn mặt đỏ ửng.

Hắn bước vào và đóng cửa lại sau lưng rồi khóa nó lại. Anh vẫn còn quấn khăn tắm. Hắn liền vòng tay quanh eo anh từ phía sau và từ từ xoay anh lại. Hắn giữ đuôi chiếc khăn bằng một tay rồi thì thầm vào tai anh,...

"Anh quyến rũ thật đấy nhưng chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ. Không thể ở lại đây nữa. Hãy mặc quần áo chỉnh chu lại và chúng ta sẽ rời khỏi đây. Hãy sẵn sàng trong 20 phút nữa và làm ơn đừng mặc kiểu này nếu không tôi sẽ không chịu trách nhiệm về hành động của mình trên máy bay đâu "

" T-tôi biết rồi... Anh đừng nói gần tai tôi như thế...." Anh ngượng ngùng đáp hắn.

Hắn thật sự đang rất cố gắng kiểm soát cơn dục vọng của mình nhưng không thể giúp được nữa. Hắn cười khúc khích. Không phải vì nỗ lực đùa giỡn vô ích mà là giọng nói của anh rất dễ thương và trông anh ấy thật mỏng manh.

Hắn bước tới vươn tay xem xét bóng đèn và nó thật sự bị hỏng, vỡ vụn tan tành. Nhưng đó không phải là điều khiến hắn chú ý. Ánh sáng len lỏi từ ánh mặt trời đang lên cao chiếu tới gần chỗ tủ quần áo một chút và hắn nhìn thấy những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất. Những dấu chân máu in đầy trên sàn nhà.

Ánh sáng từ mặt trời dần lộ rõ hơn. Đây rõ ràng là có mục đích, có người đã bắn vào nó, khiến bóng đèn vỡ vụn. Hắn nhìn theo dấu vết máu và chúng dẫn tới nơi Lăng Cửu Thời đang đứng. Bây giờ anh đã mặc quần áo lại gọn gàng, đầy đủ.

"Lăng Lăng, anh ngồi xuống giường đi."

Anh nhìn hắn bối rối nhưng cũng làm theo. Nguyễn Lan Chúc vội tìm thấy một hộp sơ cứu. Hắn từ từ quỳ xuống trước mặt anh, đưa tay nhẹ nhàng kéo chân anh lên, đặt lên đùi hắn. Sự nghi ngờ của hắn đã đúng. Lăng Cửu Thời đã giẫm phải một số mảnh thủy tinh và do đó có vết máu. Chân anh đang chảy máu. Làm sao Lăng Lăng có thể không cảm nhận được nó? Hắn tự hỏi với lòng mình. Sau khi được hắn sơ cứu và băng bó, hiện tại Lăng Cửu Thời bị bắt ngồi im trên giường và không được di chuyển. Hắn liền gọi cho Trần Phi chuẩn bị sẵn sàng trong 10 phút nữa.

Nguyễn Lan Chúc sau đó, liền quay sang bế anh ra khỏi phòng. Hiện tại, hắn không muốn ai khác chạm vào Lăng Cửu Thời của hắn. Nguyễn Lan Chúc bế anh hẳn lên trực thăng và Lăng Cửu Thời im lặng, không dám hỏi hắn bất kỳ câu hỏi nào. Đây là điểm mà hắn thích ở anh. Bởi anh biết được khi nào không nên nói.

Ngay khi chiếc máy bay vừa cất cánh, Lăng Cửu Thời liền phá vỡ sự im lặng và hỏi,  "Tại sao chúng ta lại rời đi? Chúng ta đang đi đâu? Khi nào chúng ta sẽ quay lại? Thực sự có chuyện gì đó không ổn à?"

" Lái chậm lại Trình Nhất Tạ. Hiện tại có vẻ vị trí của chúng ta đã bị lộ ra bên ngoài và có một vài tên không biết điều đã lẻn vào căn resort của chúng ta và làm vỡ bóng đèn. Vì vậy, chúng ta cần phải rời đi ngay. Địa điểm tiếp theo là Paris. Vì hiện tại ở Trung Quốc không an toàn cho cả anh và tôi. Vài tháng sau chúng ta sẽ quay lại biệt thự. Lăng Lăng yên tâm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. "
Hắn nói một mạch, trả lời đầy đủ câu hỏi của anh. Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng kéo anh ngồi sát gần hắn, vòng tay qua eo anh, ân cần đặt một nụ hôn dưới đôi mắt long lanh của anh.

"Paris?" Lăng Cửu Thời ngạc nhiên

"Ừ, có chuyện gì sao?" Hắn xoa đầu anh, hỏi

"Tôi vẫn luôn muốn....d-đến đó một lần...vì ba mẹ tôi từng quen nhau ở đó trước khi bị phá sản..."

Hắn ân cần mỉm cười, kéo đầu anh tự vào vai hắn. Nguyễn Lan Chúc im lặng, nắm mắt nghỉ ngơi.

Tâm trí Lăng Cửu Thời rối bời, anh không thể tin được là anh sắp đến Paris.... anh luôn muốn đến đó. Nhờ có Nguyễn Lan Chúc mà anh có thể đến Paris. Anh đang nghĩ có phải anh đang dần dần yêu hắn rồi không.... bản thân anh biết là không nên yêu hắn, một tên trùm xã hội đen. Đến chính bản thân anh cũng đã biết chuyện gì xảy ra vào tình yêu trước của anh. Có thể.... người mà hắn thật sự yêu.... chỉ là..... không phải anh....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net